“Từ lần đầu tiên cậu nghe thấy bài hát này, là đã bước vào giấc mộng rồi.”
“Đợi sau khi cậu biết sự thật, tôi sợ cậu không chịu nổi.”
“Thiền thuế trần ai ngoại, điệp mộng thủy vân hương.”
…
Giọng nói lão già lừa đảo Trương Bán Tiên kia, không ngừng vang lên bên tai Trang Tử Ngang.
Hóa ra những thứ điên điên khùng khùng, trên trời dưới biển này, chẳng phải lời nói nhảm nhí.
Đi tới trạm xe buýt trước cổng trường, chờ chuyến số 19 qua, Trang Tử Ngang bước lên.
Khoảng thời gian này, trên xe không có mấy khách, còn đầy chỗ trống.
Cậu tùy tiện chọn một chỗ gần cửa sổ, khá gần tài xế.
Tài xế bỗng cất tiếng: “Nhóc con, tôi nhớ cậu từng hỏi tôi về một cô gái mặc sơ mi trắng váy xanh.”
Trang Tử Ngang kinh ngạc hỏi: “Bác gặp cậu ấy rồi ạ?”
“Cách đây mấy ngày, chắc là thứ sáu tuần trước.”
“Lúc cô bé lên xe, khóc cực kì đau lòng, mọi người trên xe đều không khuyên nổi.”
“Cô gái xinh đẹp như vậy, ai lại nhẫn tâm làm nó tổn thương thế trời?”
“Đúng rồi, khi ấy nó ngồi ở trên cái chỗ cậu đang ngồi đấy.”
…
Nghe tài xế nói, Trang Tử Ngang nước mắt giàn giụa, ruột gan đứt thành từng khúc.
Cậu không dám nghĩ tới, Tiểu Hồ Điệp vượt qua hôm ấy kiểu gì.
Cậu nhất định hận chết tớ nhỉ!
Nhân lúc dừng đón trả khách, tài xế lén liếc trộm Trang Tử Ngang, trong lòng tự nhủ.
Sao một đứa con trai, còn khóc ghê hơn cả cô bé kia chứ?
Đến điểm cuối Tiêu Dao Cung, Trang Tử Ngang hốt hoảng bước xuống xe, bước chân có vẻ hơi loạng choạng.
Cây bồ đề bên ngoài đạo quán, xanh tươi mơn mởn như trước.
Bước qua sơn môn, cậu đi thẳng tới gian điện nhỏ nơi lần đầu gặp Trương Bán Tiên.
Đồ lừa đảo này đang xem chỉ tay cho một cô gái trẻ, vuốt v e bàn tay trắng nõn nhỏ bé của người ta, đôi mắt ánh lên tia sáng, vẻ mặt bỉ ổi.
Trương Bán Tiên liếc mắt nhìn Trang Tử Ngang: “Tôi tưởng cậu phát bệnh chết rồi, không đến nữa.”
Trang Tử Ngang kích động hét lớn: “Nói cho cháu biết, Tiểu Hồ Điệp ở đâu?”
“Xuỵt, trong đạo quán cấm lớn tiếng gây ồn, cậu chờ tôi làm ăn đã.”
Trương Bán Tiên bỏ Trang Tử Ngang sang một bên, tiếp tục vuốt v e bàn tay mềm mại.
Miệng toàn lời điêu ngoa, nửa thật nửa giả.
Qua hồi lâu, cô gái kia mới trả tiền, vui vẻ rời đi.
Trương Bán Tiên cất gọn tiền mặt xong, duỗi người, đưa mắt nhìn Trang Tử Ngang.
“Cậu biết rồi?”
Trang Tử Ngang sớm đã đợi mất hết kiên nhẫn, bèn vội hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Lần đầu tiên cậu đến đạo quán, trên tay đeo sợi dây đỏ, tôi liền nhận ra, cậu chính là người năm ngoái Tiểu Hồ Điệp kể.”
“Năm ngoái?” Trang Tử Ngang sửng sốt không hiểu.
Lần đầu tiên là Lý Tuấn Nam, lần thứ hai là Trương Bán Tiên, bọn họ đều nhắc tới thời gian này.
Một giả thiết táo bạo, càng ngày càng rõ ràng.
Trương Bán Tiên chỉ cái ghế tre trước mặt: “Nhóc con, chuyện này hơi dài, hay cậu ngồi xuống nghe đi!”
Trang Tử Ngang ngồi thẳng tắp, hai mắt chăm chú nhìn Trương Bán Tiên.
Hô hấp dồn dập, tim đập mãnh liệt.
Trương Bán Tiên chậm rãi mở miệng, cho cậu biết sự thật, nói liền tù tì.
Nơi Tiểu Hồ Điệp sinh ra, là trấn Thu Thủy, cách Tiêu Dao Cung khoảng 5km.
Bố mẹ mất từ nhỏ, sống nương tựa vào bà nội, vất vả sống qua ngày.
Năm 15 tuổi ấy, trong cơ thể cô bị phát hiện ra tế bào ung thư.
Suốt ba năm sau đó, vẫn thường làm bạn với thuốc men, tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà.
Đến khi 18 tuổi, bệnh tình hoàn toàn chuyển biến xấu, thuốc và kim tiêm cũng chẳng cứu nổi.
Bác sĩ chính kết luận, cô chống đỡ được tối đa nửa năm.
…
Những việc tương tự, lần trước ở trên sân thượng, thầy Lý Tuấn Nam đã nói với Trang Tử Ngang.
Nhưng lúc đấy ông chưa nói, bệnh Tiểu Hồ Điệp nghiêm trọng cỡ này.
Hóa ra, cô cũng là người sắp chết.
“Mùa xuân năm ngoái, con bé tới Tiêu Dao Cung dâng hương, xin thần linh ban cho một nguyện vọng cuối cùng, chính là được ngắm tuyết rơi lần nữa, tuy nhiên con bé không chờ nổi đến mùa đông.”
“Vì dỗ nó vui, tôi nói nó biết trong đạo môn có khúc cúng tế tên , học xong có thể đi vào cõi mộng ngắm tuyết.”
“Chỉ là truyền thuyết thôi, đến giờ vẫn chưa ai làm được, tôi lấy ocarina để nó thổi một lần, coi như cho nó chút hy vọng.”
Tuy bình thường Trương Bán Tiên trông không quá đứng đắn, nhưng hiện tại nói chuyện, lại vô cùng nghiêm túc.
Hai mắt đầy nếp nhăn, hơi phiếm hồng.
Trang Tử Ngang đã loáng thoáng đoán được phần nào.
Cái này quả thực là việc hoang đường.
“Tôi chỉ muốn cho con nhóc kia một tia hy vọng, cố tình lừa nó chỉ có thể nghe một lần, nếu nghe một lần mà học được, thì chứng tỏ nó hữu duyên.” Trương Bán Tiên buồn bã.
“Bác không ngờ, cậu ấy chính là một thiên tài âm nhạc, nghe một lần liền nhớ đúng không?” Giọng Trang Tử Ngang khàn khàn.
Lần trước ở làng Nam Hoa, cậu đã thấy năng khiếu đặc biệt của Tiểu Hồ Điệp.
Mới nghe một lần, đã có thể hát lại toàn bộ giai điệu và lời ca.
Trương Bán Tiên gật đầu nói: “Sau đó nó rời đi, rất lâu không quay lại, tôi tưởng nó sẽ không nghĩ trò đùa này là thật.”
Trang Tử Ngang rơi nước mắt: “Kết quả cậu ấy thật sự học khúc , đến mùa đông ngắm tuyết…”
Nhớ dì bán khoai tây từng bảo, lần đầu bà thấy Tiểu Hồ Điệp, là ba tháng trước.
Khi ấy, vừa khéo là mùa đông.
Hóa ra dù hành thời gian thực sự tồn tại.
Tiểu Hồ Điệp từ năm ngoái, đã đến được hiện tại.
“Lúc cô bé tới Tiêu Dao Cung lần nữa, nói cho tôi biết nó đến một năm sau, tôi chỉ xem nó đang giỡn.”
“Nó cầu xin tôi một sợi dây đỏ cầu may, muốn tặng cho người mình thích.”
“Suốt một năm nay, kỳ thực tôi vẫn chẳng tin, cho rằng nó bị bệnh nên sinh ra ảo giác.”
“Thẳng đến vài ngày trước đó, tôi thấy sợi dây đỏ tôi tự bện trên tay cậu.”
Trương Bán Tiên cũng không phải đạo sĩ thực thụ, chỉ từng làm duy nhất một sợi dây đỏ, tay nghề có chút vụng về.
Khi ông thấy trên cổ tay Trang Tử Ngang, đeo sợi dây đỏ năm ngoái ông đưa cho Tiểu Hồ Điệp, lập tức liền đoán được đáp án.
Chàng trai trước mắt, chính là người Tiểu Hồ Điệp thích.
Trang Tử Ngang nhìn cổ tay trống trơn, nước mắt trào như suối.
“Tôi không biết con nhóc đi qua gặp cậu mấy lần, nhưng chắc chắn, sử dụng bài hát kia quá mức, sẽ gây tổn hại không thể hồi phục với cơ thể nó.”
“Lần cuối tôi nhìn thấy nó, nó khóc chết đi sống lại, tôi chưa từng thấy cô gái nào đau lòng đến vậy.”
“Nó nói với tôi, không bao giờ thổi bản nhạc đó nữa.”
Nói tới đây, Trương Bán Tiên đã kể hết tất thảy chuyện ông biết cho Trang Tử Ngang.
Ước nguyện ban đầu của ông, là cho thiếu nữ mắc bệnh nan y, một tia hy vọng đẹp đẽ.
Ai ngờ trời xui đất khiến, tạo nên một đoạn kỳ duyên.
Trang Tử Ngang không thể tin được, điều này xảy ra trên người mình.
Tiểu Hồ Điệp vừa chân thật, vừa mộng ảo như vậy.
“Bà lão bán đồ ăn vặt bên ngoài đạo quán, là bà nội Tiểu Hồ Điệp ạ?” Giọng Trang Tử Ngang run rẩy.
Trương Bán Tiên khẽ vuốt cằm, ánh mắt đầy thương cảm.
“Đạo trưởng, về sau Tiểu Hồ Điệp thế nào?”
“Cậu thật sự muốn tôi phải nói rõ ra à?”
Câu trả lời của Trương Bán Tiên, đánh tan tia vọng tưởng cuối cùng của Trang Tử Ngang.
Cậu đau lòng muốn gào thét, nhưng há miệng lại không thể phát ra tiếng.
Nước trong mắt, sớm đã khô cạn.