Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 69

Trang Tử Ngang cuối cùng đã rõ, vì sao đến tối, gọi cho Tiểu Hồ Điệp, toàn không có sóng.

Bởi lẽ kỹ thuật truyền tin có hạn, không thể vượt qua thời không khác nhau.

Cô luôn mặc cùng một bộ quần áo, hoa đào bên tóc mai gần như không tàn, vô duyên vô cứ biến mất một khoảng.

Hết thảy, đều có nguyên do.

Giữa hai người bọn họ, thời gian cách tròn một năm.

Cũng cách hai giới âm dương.

Thứ sáu tuần trước, Tiểu Hồ Điệp hoàn toàn bị tổn thương, trở lại thế giới của mình, khóc lóc than thở với Trương Bán Tiên, không bao giờ thổi khúc nữa.

Tức là, cô cũng không bao giờ xuất hiện lại.

Cô đã mang theo nỗi bi thương và tuyệt vọng, đi qua chặng cuối cuộc đời.

Ngay cả cơ hội giải thích cũng chẳng còn ư?

Trang Tử Ngang hối hận chồng chất, cực kì đau khổ, đứng dậy loạng choạng, giống như người điên.

Trương Bán Tiên khuyên nhủ: “Cậu bình tĩnh chút, hiện tại bất kể cậu làm cái gì, đều vô ích.”

Trang Tử Ngang nhào tới trước mặt ông: “Đạo trưởng, nếu bác dạy cháu khúc , cháu có gặp lại cậu ấy được không? Bác mau dạy cháu với, bác mau dạy cháu với!”

Trương Bán Tiên lắc đầu: “Không thể, tôi không biết con bé đến bằng cách nào, trái lại tôi chưa từng thành công, hơn nữa quay về quá khứ và xuyên đến tương lai, là hai việc rõ ràng khác biệt.”

“Cháu mặc kệ, bác có thể cho cháu thử một lần không?”

“Vô dụng thôi, coi như cậu trở lại một năm trước, nó cũng không quen cậu, ngoài việc trừng mắt đứng nhìn cô nhóc chết, cũng chả làm được gì.”

Trương Bán Tiên thở dài thật sâu.

Trước kia ông từng nói với Trang Tử Ngang, từ lúc lần đầu nghe thấy bản nhạc ấy, đã bước vào giấc mộng, bây giờ chẳng muốn tỉnh lại.

Hỏi thế gian tình là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết.

Trang Tử Ngang khổ sở cầu xin: “Bác dạy cháu được không? Cháu không còn thời gian nữa, chỉ muốn gặp cậu ấy một lần.”

Trương Bán Tiên không thể làm gì khác ngoài đi vào trong điện, tìm một quyển sách cổ ố vàng.

Đó chính là khúc phổ , bên trên toàn những ký hiệu ngoằn ngoèo, cùng nhiều đoạn văn cổ khó hiểu.

Trương Bán Tiên nói với Trang Tử Ngang, quyển sách này ông nhặt được ở điện Tam Thanh*.

*Tam Thanh là 1 trong 3 vị thần lớn nhất đạo giáo

Những ký hiệu trên mặt kia, chính là cách chép nhạc thời cổ đại.

Còn đoạn văn, là phần chú giải khúc phổ.

Trang Chu Mộng Điệp, Điệp Mộng Trang Chu.

Ông cũng chỉ hiểu đôi chút, nên mới trêu Tiểu Hồ Điệp, nói học được bản nhạc này, là có thể đến tương lai ngắm tuyết.

Ai ngờ, thế gian thật sự có sức mạnh thần kỳ như vậy.

Trương Bán Tiên lấy ocarina, đối chiếu với bản phổ rồi bắt đầu thổi.

La sol sol si do si la, sol la si si si si la si la sol…

Hai phút sau, ông buông ocarina: “Cậu thấy tôi xuyên không chưa?”

Trang Tử Ngang dùng sức véo bắp đùi, hi vọng đây chỉ là mơ.

Sau khi tỉnh lại, Tiểu Hồ Điệp đang ở trước mắt.

Đáng tiếc cảm giác đau đớn rõ ràng lại nói cho cậu biết, hết thảy đều là hiện thực.

Lúc này, lại có hai người phụ nữ trung niên cùng nhau tới, tìm Trương Bán Tiên xin quẻ.

Trên tay một trong hai người đó, cầm hai hộp bánh thanh đoàn.

Màu sắc xanh thẳm, cực kì quen thuộc.

“Xin hỏi bánh thanh đoàn này của các cô mua ở đâu ạ?” Trang Tử Ngang không kìm được mà hỏi.

“Ngay của bà cụ Tô bên ngoài, đồ ăn vặt bà ấy làm ngon lắm.” Người phụ nữ trung niên trả lời.

Trang Tử Ngang rầu rĩ hỏi: “Cô biết bà cụ ấy ạ?”

“Bà ấy rất nổi tiếng ở trấn Thu Thủy của bọn cô, hồi trẻ là một đại mỹ nhân, tay rất khéo.”

“Có điều bà vô cùng đáng thương, mất con trai con dâu từ sớm, già rồi đứa cháu gái duy nhất cũng mất.”

“Mới chưa đầy một năm, đã tiều tụy thành như vậy.”

Trang Tử Ngang không đợi đối phương nói xong, liền xông ra ngoài.

Tiểu Hồ Điệp từng nói, bà nội của cô gần như không có tóc bạc, cũng không có nếp nhăn, hai mắt long lanh có hồn.

Bây giờ biến thành thế này, thì ra chính là bởi vì nỗi đau mất đi cháu gái.

Bày sạp bán ăn vặt, cũng là do chữa bệnh cho Tiểu Hồ Điệp, tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà, buộc phải chật vật duy trí phí sinh hoạt.

Trang Tử Ngang chạy ra sơn môn, phát hiện bóng lưng gù bên lề đường.

Tóc trắng xoá, gầy như que củi, tựa như ngọn đuốc chập chờn trong gió.

“Bà ơi, còn bánh thanh đoàn không ạ?” Trang Tử Ngang cố nén nỗi buồn.

“Còn lại phần cuối cùng, nhóc vận khí tốt thật đấy.” Bà nội Tô mỉm cười.

Ánh mắt bà đục ngầu, không nhớ được cậu thanh niên trước mặt.

Trang Tử Ngang đưa tiền, nhận lấy bánh thanh đoàn bà nội Tô giơ.

Cậu nhìn chăm chú hồi lâu, mới bỏ vào trong miệng, cắn nhẹ.

Vị lá ngải thơm ngắt, chậm rãi lan khắp đầu lưỡi, nhân bên trong là đậu đỏ, ngọt mà không dính.

Hương vị quả nhiên giống y hệt nhau.

Trang Tử Ngang phát ra một tiếng rên khẽ khàng, khom người, khóc khàn cả giọng, toàn thân không ngừng run rẩy.

Bà nội Tô hoảng sợ, vội vã tới dìu cậu: “Cậu nhóc, cháu sao vậy?”

Trang Tử Ngang khóc không thành tiếng: “Bà ơi, lần cuối cùng cháu ăn thanh đoàn, là do Tiểu Hồ Điệp làm, chính là hương vị này…”

“Tiểu Hồ Điệp…”

Bà nội Tô lập tức sững người, đã lâu rồi bà chưa từng nghe cái tên này.

Sợ bà đau lòng, không ai dám nhắc lại.

“Cậu nhóc, cháu tên gì?”

“Cháu tên Trang Tử Ngang.”

Phút chốc, nước mắt bà nội Tô trào dâng, lăn dài theo từng nếp nhăn trên mặt.

Bà ngẩng đầu, cẩn thận ôm lấy gương mặt Trang Tử Ngang.

“Cháu chính là người nó thường gọi trong mơ?”

Trang Tử Ngang cật lực gật đầu, nghẹn ngào không thốt nên lời.

Bà nội Tô dẫn Trang Tử Ngang, đến trấn Thu Thủy.

5km, nói xa không xa, nói gần thì chẳng gần.

Thảo nào Tiểu Hồ Điệp ngồi xe buýt mất bốn đồng, cô về nhà cần chuyển xe một lần ở Tiêu Dao Cung.

Nhà bà nội Tô, là một căn ba phòng thông thường.

Mấy chục năm qua, bà và Tiểu Hồ Điệp sống nương tựa vào nhau, sống tại đây.

Thẳng đến năm ngoái, biến thành một mình bà.

Trang Tử Ngang vừa vào cửa, liền phát hiện trên tủ giày, đặt một cái khung ảnh.

Trong hình là một cô gái đang ở độ tuổi thanh xuân.

Áo sơ mi trắng, váy xanh, bên tóc mai cài nhành hoa đào.

Cậu không còn nước mắt để rơi nữa.

Cửa sổ phía trước phòng khách, là một cây đàn tranh.

Người ta thường cho rằng, đàn tranh bắt nguồn từ đàn sắt, tuy số dây khác nhau.

Đàn sắt thực thụ, đã thất truyền từ nghìn năm trước.

Hóa ra năm ngoái Tiểu Hồ Điệp, ở nơi này, đánh khúc .

Trước mắt Trang Tử Ngang, dường như hiện lên bóng hình thiếu nữ gảy đàn, bên tai nghe thấy giai điệu du dương.

Tự nhiên, lại nhớ tới bài thơ thất ngôn tuyệt hay kia.

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên.

Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.

Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, lam điền nhật noãn ngọc sinh yên.

Thử tình khả đãi thành truy ức, chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.*

*theo bản dịch của Yêu Thơ:

Cẩm sắt vì đâu ngũ thập huyền, mỗi dây mỗi trục gợi hoa niên.

Trang sinh sớm mộng hóa thành bướm, Vọng đế x**n t*nh gửi tiếng quyên.

Biển cả trăng thanh châu đẫm lệ, đồng xanh nắng ửng ngọc tan liền.

Tình này ví thử sau còn nhớ, khi đã qua rồi thuở lứa duyên.

Bài thơ “Cẩm Sắt” của Lý Thương Ẩn thời Đường

Bài thơ này cụ thể muốn biểu đạt ý gì, ngoại trừ bản thân thi nhân, e rằng chẳng một ai biết.

Nhưng cũng không ảnh hưởng đến độc giả, mượn lời lẽ hoa mỹ của người xưa, bày tỏ nỗi bi thương của mình.

Trong lòng Trang Tử Ngang, chính là một mảnh ưu sầu.

“Sau khi con bé rời đi, bà chưa từng động tới, cách vài ngày lau chùi bụi, coi như nó vẫn còn sống.”

Bà nội Tô vuốt v e dây đàn tranh, nước mắt như mưa.

Trái tim Trang Tử Ngang, sớm đã tan nát.

Bình Luận (0)
Comment