Mở cửa phòng ngủ phía Tây, bà nội Tô nói: “Này là phòng của con bé.”
Căn phòng không lớn, chỉ rộng khoảng 10m², gồm giường, tủ quần áo, bàn học và mấy món trang trí đơn giản khác.
Chăn ga gối đệm trên giường sạch sẽ như mới, nhưng không thấy chút hơi người nào.
Trang Tử Ngang vừa vào cửa, liền thấy trên tủ giày, đặt đôi giày vải trắng tinh quen thuộc.
Vẫn không nhiễm một hạt bụi.
“Cháu có thể xem tủ quần áo một lát không ạ?” Trang Tử Ngang dè dặt thỉnh cầu.
Bà nội Tô gật đầu, mở cửa tủ quần áo.
Một chiếc áo sơ mi, và một cái váy dài xanh thẳm, phút chốc đập vào mắt.
Trắng như đám mây, xanh như nước biển.
Rõ ràng mấy ngày trước, những trang phục này còn được mặc trên người Tiểu Hồ Điệp.
Hiện tại các người lại bảo, cô đã mất.
“Bà ơi, cậu ấy mất từ khi nào ạ?” Trang Tử Ngang gắng gượng hỏi.
“Hè năm ngoái, sắp tròn một năm rồi!” Bà nội Tô nghẹn ngào đáp.
Kế tiếp bà kéo ngăn kéo bàn học ra, lấy một quyển vở, đưa tới tay Trang Tử Ngang.
“Ban đầu bà không biết tên cháu, bởi vì nó luôn gọi cháu là đồ ngốc.”
“Sau này con bé mất, bà mới nhờ cô bé hàng xóm đọc cho nghe.”
“Trong này, nó viết lại chuyện của hai đứa.”
Trang Tử Ngang mở trang đầu, thấy một chiếc lá ngân hạnh màu vàng, bị ép khô, làm thành đánh dấu trang.
Chuyện của họ, cũng bắt đầu từ cây ngân hạnh.
Trên trang bìa viết bốn chữ nắn nót: Mộng Điệp bút ký.
Chính là nét chữ của Tiểu Hồ Điệp, xinh đẹp thanh tú.
Trang Tử Ngang vội giở vài trang, bên trong chằng chịt chữ nghĩa, ghi lại từng sự việc Tiểu Hồ Điệp trải qua từ quá khứ đến trước khi chết.
“Cháu đọc trang cuối cùng đi!” Ngữ điệu bà nội Tô buồn bã.
Trang Tử Ngang lật tới phía sau, tìm được trang có chữ viết.
Trên đó chỉ vỏn vẹn hai câu.
“Đồ ngốc, tớ hận cậu cả đời, tớ vĩnh viễn không muốn gặp lại cậu!”
Những lời này, chính là điều cuối cùng cô nói với Trang Tử Ngang.
Như một con dao, đâm thủng trái tim Trang Tử Ngang.
Câu nói thứ hai, nét mực khác hẳn, chắc được bổ sung thêm.
“Nhưng mà, tớ rất nhớ cậu!”
Trang giấy ấy, nhăn nhúm, bị nước thấm ướt.
Không cần nghĩ cũng biết, đó là nước mắt của Tiểu Hồ Điệp.
Trang Tử Ngang lật tiếp, tất cả đều là giấy trắng, chẳng có bất cứ chữ nào.
Tức là, thứ sáu tuần trước, chính là lần cuối Tiểu Hồ Điệp, xuyên tới một năm sau.
“Cậu ấy không về nữa, mình sẽ không còn được gặp lại cậu ấy, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.”
Trang Tử Ngang nghĩ đến đây, ruột gan đứt thành từng khúc.
Cậu khóc lóc nói với bà nội Tô: “Bà ơi, cháu không cố ý làm tổn thương cậu ấy, cháu tưởng đấy mới là cách tốt nhất đối với cậu ấy.”
Bà nội Tô lắc đầu đáp: “Cháu nói với bà thì có ích gì chứ? Dù sao nó cũng không nghe thấy.”
Nỗi bi thương mãnh liệt như thủy triều, lan tràn trong căn phòng nhỏ chật hẹp.
Trong căn phòng ấy, dường như vẫn lưu giữ hơi thở của Tiểu Hồ Điệp, nhưng cô lại chẳng xuất hiện.
“Cậu nhóc, đừng khóc, con bé thích cháu như vậy, sẽ không mong cháu buồn vì nó, quyển vở này cháu cừ cầm về từ từ đọc nhé!” Bà nội Tô dùng giọng tiễn khách nói.
Có thể thấy, cảm xúc của bà dành cho Trang Tử Ngang có chút phức tạp.
Nếu nói không trách cậu, là việc bất khả thi.
Trang Tử Ngang cúi người thật thấp với bà nội Tô, sau đó rời khỏi nhà Tô.
Ngồi trên xe buýt trở về Tiêu Dao Cung, cậu bắt đầu đọc mà Tiểu Hồ Điệp để lại.
Thứ tư, ngày 14 tháng 12, tuyết.
Thời điểm viết những dòng này, thực tế đã là tháng một.
Đương nhiên, tất cả thời gian ở đây, đều dựa theo thế giới kia.
Đã hơn nửa tháng trôi qua, cuối cùng tôi mới chấp nhận được chuyện xảy ra với mình, muốn ghi chép lại, nếu sau này có người thấy, coi như tôi từng mơ một giấc mơ lãng mạn.
Hôm nay, tôi dùng đàn tranh đánh khúc phổ lão lừa đảo kia cho tôi, sau một hồi ngỡ ngàng, thế giới xung quanh, trở nên vô cùng khác lạ.
Ban nãy vẫn là mùa xuân, bỗng dưng biến thành mùa đông lạnh giá.
Đồ đạc trong nhà thay đổi, bà nội không biết ở đâu.
Ra khỏi nhà, không thấy một người hàng xóm nào, dường như trong một đêm toàn bộ biến mất.
Tôi qua Tiêu Dao Cung, định hỏi lão lừa đảo kia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không tìm được ông.
Những người xung quanh, toàn là khuôn mặt xa lạ.
Lúc đó tôi tưởng mình đang nằm mơ, bản nhạc thần kỳ ấy, thật sự đưa tôi vào giấc mơ ngắm tuyết mùa đông.
Tôi ngồi xe buýt tới trường, muốn tìm thầy giáo và bạn học, phát hiện bọn họ đều không thấy.
Lớp 23 chúng tôi, trở thành một căn phòng trống.
Đúng là quái lạ.
Tôi hỏi rất nhiều người, cuối cùng mới rõ, thời gian hiện tại, là mùa đông nửa năm sau.
Các bạn học đều đã tốt nghiệp, thầy cũng đi dạy đàn em khóa mới.
Tôi đi tòa phía Tây tìm thầy Lý, biết được từ trong miệng người khác, bây giờ ông là chủ nhiệm lớp 17, nhưng tôi làm cách nào cũng chả tìm được ông.
Dần dần, tôi mới phát hiện quy luật.
Hễ là người tôi quen biết, ở thế giới tương lai này, tất cả đều không thể gặp.
Đến nơi này, tôi chỉ có thể làm quen người lạ, kết bạn mới.
Giữa trời tuyết lất phất, tôi ra con phố ăn vặt ngoài trường, ăn đủ thứ ngon.
Khoai tây chiên cay bi3n thái, kết hợp coca đá lạnh, thực sự là YYSD*.
*teencode nghĩa là mãi đỉnh
Quá chuẩn, coca vào mùa đông, phải bỏ thêm đá mới uống đã.
Tôi đi dạo bên ngoài hồi lâu, ăn uống thỏa thích, thế giới này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Mãi cho đến lúc hoàng hôn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác mãnh liệt, tôi cần về nhà, không thể đợi khi bầu trời tối mù mịt.
Nếu không, tôi có thể sẽ không tìm thấy đường về nhà.
6 giờ 10 phút, tôi bắt chuyến 19 trước cổng trường về nhà.
Khoảnh khắc mở cửa, hết thảy lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, phòng của tôi cũng không lạnh như băng giống trước.
Bà nội đang nấu cơm trong bếp, bà nói bà ở nhà cả ngày, không bước chân ra khỏi cửa.
Buổi tối nằm trên giường, hồi tưởng tất cả sự việc xảy ra ngày hôm nay, tôi hưng phấn không ngủ nổi.
Lần này lão già lừa đảo kia không gạt tôi, hóa ra con người thật sự có thể xuyên không.
Thời điểm mùa đông đến, tôi cũng đã chết.
Tôi muốn được nhìn bà nội lúc ấy, rất muốn biết bà sống có ổn không.
Không có ai làm bạn, liệu một mình bà có bơ vơ chăng?
Nhưng tôi không nhìn thấy bà, cũng chẳng tìm được bà.
Cái thế giới tương lai kia, ảo quá trời, y hệt giấc mơ của Tiểu Hồ Điệp.
Vào nửa đêm, bệnh của tôi tái phát, ngực cực kì đau nhức.
Tôi sợ đánh thức bà nội, làm bà lo lắng, đành cố cắn răng chịu đựng.
Cảnh tượng ban ngày tại thế giới tương lai, mau chóng lóa sáng trong đầu.
Tôi dần hiểu ra, cái giả phải trả để xuyên không quá lớn.
Một lần tới tương lai, gây nên biết bao thương tổn không thể chữa lành đối với cơ thể của tôi.
Kệ đi, dù sao tôi cũng chả sống được lâu nữa, vui lúc nào hay lúc nấy thôi!
…