Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 71

Thứ bảy, ngày 17 tháng 12, quang.

Hôm nay là cuối tuần, theo lời dặn của bác sĩ Trần, đến bệnh viện kiểm tra lại.

Ông báo với tôi, bệnh tình của tôi đang tiếp tục chuyển biến xấu.

Ngoại việc kê một đống thuốc, với vài câu an ủi, ông chả giúp được gì cho tôi.

Sau khi về đến nhà, tôi vẫn không nhịn được, lần thứ hai đàn khúc , đi đến mùa đông trong tương lai.

Mặc dù ở thế giới này, tôi chẳng quen biết ai, nhưng tôi rất thích nơi đây.

Bởi vì không ai biết bệnh của tôi, tất cả mọi người đều đối xử với tôi như người bình thường.

Không giống thầy Lý, thường xuyên nhân nhượng với tôi, ngay cả giả chữ kí của ông cũng không tức giận.

Tôi mua sieeu nhiều món ngon, tuy nhiên lại không có bạn bè để chia sẻ, bèn tới công viên Tây Sơn nuôi mèo hoang.

Lũ mèo con ở đây cả người bẩn thỉu, nhưng khá đáng yêu.

Con mèo vàng to nhất, tôi gọi nó là Hổ Tử, trông tròn trịa bụ bẫm, y hệt cái thùng cơm.

Có hai con mèo nhỏ màu vàng sữa, dáng dấp hơi giống nhau, hẳn là hai anh em.

Tôi đặt cho chúng nó một đứa tên Pudding, một đứa tên Phô Mai.

Có điều tôi thích nhất, một con mèo nhỏ màu xám tro, nó cực kì ngốc, bước đi chậm rì rì, ăn cũng không tranh lại mấy con khác.

Nó rất giống con mèo ngốc trong phim hoạt hình kia, nên tôi gọi nó là Tom.

Quả là một cái tên hay.

Tôi lại chơi suốt một ngày, đến tận hoàng hôn mới về.

Thế giới tương lai thật thú vị, mặc dù có chút cô đơn, nếu có thể tìm được bạn, chơi cùng tôi thì tốt.

Ham chơi là phải trả giá lớn, đến tối, lại đau chết đi sống lại.

Tôi đã nghĩ kỹ, mỗi tuần sẽ xuyên một lần, cho mèo con ăn rồi về.

Giờ là cuối xuân của chúng tôi, hoa đào đã tàn, đợi thêm một thời gian nữa, vẫn có thể tới tương lai ngắm hoa đào.

Đây là trang nhật ký thứ hai của Tiểu Hồ Điệp, cũng là lần thứ hai cô xuyên từ quá khứ đến hiện tại.

Trang Tử Ngang nhớ rõ, dì bán khoai tây chiên và dì công nhân vệ sinh môi trường, đều từng nói lần đầu thấy cô, là khoảng ba tháng trước, khi đó chính là mùa đông.

Thảo nào Tiểu Hồ Điệp cứ tới 6 giờ 10, liền phải ngồi xe trở về nhà.

Thảo nào cô luôn vô duyên vô cớ, biến mất vài ngày.

Thảo nào lúc cô biết được thông tin về bà nội Tô từ trong miệng Trang Tử Ngang, khóc khàn cả giọng như vậy.

Tất cả, đều đã khớp lại.

Trên xe buýt, Trang Tử Ngang đọc những dòng nhật ký dí dỏm ấm áp này, cũng khóc khàn cả giọng.

Đây là một cô gái mắc bệnh nan y, thời gian không còn nhiều, lại dệt nên một giấc mơ lãng mạn nhất.

Tiểu Hồ Điệp, rốt cuộc là tớ mộng thấy cậu, hay là cậu mộng thấy tớ?

Xuống xe buýt, Trang Tử Ngang qua Tiêu Dao Cung lần nữa, tìm được Trương Bán Tiên.

Cậu đưa quyển vở sang: “Đạo trưởng, cháu đã tìm thấy đáp án.”

Trương Bán Tiên ngó qua phần đầu nhật ký của Tiểu Hồ Điệp, cũng kinh ngạc há hốc mồm.

“Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy…”

Ông lấy bản nhạc ra, chỉ vào đoạn văn cổ, nói với Trang Tử Ngang, ý nghĩa trên đó gần như giống hệt ghi chép của Tiểu Hồ Điệp.

Đại ý chính là, bản nhạc này có thể giúp người ta xuyên thời không, nhưng sẽ tạo thành tổn thương vô phương cứu chữa đối với cơ thể.

Đến thế giới tương lai, không thể gặp người quen cũ, chỉ đành kết bạn với người lạ.

Trước khi trời tối, nhất định phải trở lại thế giới cũ, nếu không có lẽ phải trả giá bằng mạng sống.

“Là tôi hại cô nhóc kia, nếu không phải tôi dạy con bé cái bài này, biết đâu nó sẽ sống thêm vài ngày.” Trương Bán Tiên oán trách.

“Không, cậu ấy rất biết ơn bác, để cậu ấy có cơ hội được thấy một thế giới mới.” Trang Tử Ngang đau buồn đáp.

Giữa những hàng chữ của Tiểu Hồ Điệp, lộ ra vẻ ấm áp.

Dẫu cơ thể không chịu nổi dày vò, vẫn kiên trì mỗi tuần xuyên qua một lần.

Hơn 10 trang nhật ký phía sau, chính là vào mỗi tuần, cô đến tương lai chứng kiến.

Cô dùng bút pháp thâm tình, viết về cuộc đời ngắn ngủi còn lại, tình yêu thương tha thiết đối với thế giới.

Ba tháng sau, bước ngoặt xuất hiện.

Trang nhật ký này, dài hơn tất cả mặt trước.

Thứ tư, ngày 15 tháng 3, quang.

Gần đây bệnh tình của tôi càng ngày càng tệ, bác sĩ Trần lo lắng hỏi tôi, có uống thuốc đầy đủ không.

Tôi tất nhiên không thể nói cho ông biết, tôi là kẻ du hành thời gian, nên cần bỏ ra một chút phí.

Hoa đào lần trước mang về, tôi tặng ông một bó, mong tâm trạng ông vui vẻ lên.

Ông còn lẩm bẩm, mùa này đào đâu ra hoa đào.

Ông chú tóc Địa Trung Hải này, thật thú vị.

Hôm nay không phải cuối tuần, đáng lẽ tôi không nên sang bên kia, nhưng trường có tiết mục văn nghệ, tôi phải mang đàn tranh tới.

Sau khi biểu diễn xong, nhân lúc tiết thể dục, tôi vẫn không nhịn được, gảy giai điệu đặc biệt.

Sức mạnh kì diệu ấy, đưa tôi tới thế giới tương lai.

Chuyến đi lần này, thú vị hơn bất cứ lần nào trước đây.

Tôi xuất hiện trên cây ngân hạnh ở góc tây bắc sân bóng rổ của trường, trước mắt là một nam sinh mặc áo sơ mi hoa, đang âm thầm khóc, nghe rất đau lòng.

Học sinh mà ăn mặc dị hợm thế, quả là hiếm thấy.

Cậu ấy bảo cậu tên Trang Tử Ngang, đến từ lớp 9, trông buồn bã vô cùng.

Không biết vì sao, tôi rất muốn giúp cậu ấy xíu xiu, để cậu đừng khóc nữa.

Tôi trêu cậu, bảo cậu giúp tôi đi giày.

Cậu ấy chân tay vụng về, thắt nơ bướm xấu thậm tệ.

Buổi trưa sau khi tan học, tôi dẫn cậu đi ăn khoai tây chiên, cậu ấy kể với tôi chuyện của cậu, khiến cho lòng tôi khó chịu lạ thường.

Đứa trẻ đáng thương!

Lúc ăn khoai tây, cậu ấy bắt đầu chảy máu cam.

Tôi thỉnh thoảng cũng chảy máu cam, nên rất có kinh nghiệm cầm máu, nâng gáy cậu lên. quan sát ngũ quan của cậu, khá đẹp trai đấy.

Cậu là đàn em của tôi, cậu ấy nhỏ hơn tôi một tuổi.

Nhưng ở thời không kì diệu này, chúng tôi hẳn là bằng nhau mới đúng, nên không tính là chị em nhỉ?

Sau đó chúng tôi đi ăn thật nhiều món ngon, rồi cùng nhau qua bờ sông câu cá, chia sẻ mấy chuyện linh tinh, ăn đồ ăn vặt, tự nhiên trở thành bạn bè.

Ở bên cậu, thật thú vị, tôi muốn giúp cậu vui vẻ.

Đồng thời cậu cũng giúp tôi vui vẻ, gần như suýt quên mất, mình là một bệnh nhân mắc bệnh nan y.

Một ngày trôi qua cực vô cùng nhanh, tựa như một cái búng tay.

Đã đến hoàng hôn, tôi phải đi về.

Nếu có thể, tôi muốn ở bên cậu thâu đêm, bởi vì ở thế giới ấy, cậu là người bạn đầu tiên của tôi.

Thời điểm tới Tiêu Dao Cung, tôi ghé tiệm thuốc đặc biệt mua thuốc cầm máu, nghe dược sĩ bảo loại thuốc này điều trị chứng chảy máu cam rất tốt.

Lúc trên xe buýt tôi cũng đã nghĩ kỹ, mai sẽ đi tìm cậu.

Mai đi rồi, vậy cuối tuần không thể đi tiếp.

Thôi thì để tôi tùy hứng tí đi!

Quả nhiên, tới tối, toàn thân bắt đầu đau nhức, thuốc giảm đau bác sĩ Trần kê, cũng không chút hiệu quả.

Bản nhạc kia, chắc chẳng đàn được mấy lần nữa.

Tôi sẽ đến gặp Trang Tử Ngang thêm hai ba lần, khiến cậu ấy vui vẻ lạc quan hơn, rồi không bao giờ qua bên kia.

Vốn dĩ tôi chỉ định ngắm tuyết một lát, làm người không thể quá tham lam.

Không biết mai này không được gặp lại, cậu có nhớ tôi không?

Bình Luận (0)
Comment