Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 72

Tên Trang Tử Ngang, lần đầu xuất hiện trong nhật ký của Tiểu Hồ Điệp.

Vĩnh viễn không thể quên, cảnh tượng lần đầu gặp nhau.

Hôm đó, Trang Tử Ngang vừa mới được chẩn đoán bị ung thư.

Số phận giúp hai thiếu nam thiếu nữ mắc bệnh nan y, vượt qua thời không gặp nhau.

Tiểu Hồ Điệp muốn làm Trang Tử Ngang vui vẻ, đã phá vỡ quy tắc do chính mình đặt ra, nhiều lần sử dụng để xuyên.

Ban đầu, cô chỉ coi cậu nhóc u uất này là bạn.

Nhìn những dòng chữ ấy, cô hoàn toàn chẳng nhận ra rằng, bản thân sẽ ngày càng lún sâu.

Thứ năm, ngày 16 tháng 3, âm.

Tôi chưa từng thử xuyên không hai ngày liên tiếp, bởi vì cơ thể tôi cảm nhận rõ ràng được, sức chịu đựng đã đến giới hạn.

Nhưng tôi mua thuốc cầm máu cho Trang Tử Ngang rồi, phải đưa cậu mới được.

Lý do này hẳn rất chính đáng.

Tới ngoài phòng học lớp 9, tôi rất nhanh tìm thấy cậu, sau đó cùng ra bồn hoa ngồi trò chuyện.

Cái bồn hoa kia thật xinh đẹp, bên trong tràn ngập dạ lan hương, tử đằng và vân môn, đủ mọi màu sắc, đua nhau nở rộ.

Lúc chia tay tối qua, tôi bảo cậu mua bánh gato về, hàn gắn quan hệ với gia đình.

Cậu kể với tôi, chiếc bánh ấy rất hiệu quả, cả nhà ai ai cũng vui.

Haizz, dáng vẻ cậu nói dối, sơ hở tùm lum, giống y hệt đồ ngốc.

Chuẩn, chính là ngốc to đầu!

Nhằm an ủi cậu, buổi trưa chúng tôi cùng nhau ra ngoài ăn lẩu mini, thật sự ngon quá đi.

Ăn chung với cậu ấy vui lắm, khiến tôi ăn thêm được kha khá.

Cậu bảo, cậu định dọn khỏi nhà, qua căn phòng trọ của mẹ.

Gặp phải chị hàng xóm xinh đẹp, chị tưởng chúng tôi là người yêu, còn trêu vài câu.

Lúc đó tôi cảm giác mặt hơi nóng lên, trong lòng vui như mở cờ.

Thậm chí lén ngắm trộm đồ ngốc kia, thầm nghĩ liệu cậu có phải là một người bạn trai tốt không nhỉ.

Có điều chỉ nghĩ tí thôi.

Tôi không thuộc về nơi này, cũng chẳng còn nhiều thời gian, giữa chúng tôi sẽ không có tình yêu.

Hoặc có lẽ, tôi đã mất đi tư cách được yêu.

Nhân lúc Trang Tử Ngang đang dạo quanh siêu thị, tôi ghé sang chợ ngay gần, mua hai chú cá vàng, hy vọng có thể mang lại may mắn cho cậu.

Trong những ngày tôi không đến được, có hai chú cá vàng làm bạn với cậu, cậu cũng đỡ cô đơn hơn.

Đồ ngốc này, lúc hỏi xin số điện thoại của tôi, hai má đỏ bừng.

Có khi nào cậu chưa bao giờ xin phương thức liên lạc của con gái không?

Cậu không biết rằng, hình như điện thoại của tôi không gọi tới được, trừ phi tôi qua đây.

Hôm nay tôi không chơi muộn, chờ cậu vào học, liền về sớm, tiện thể mang theo ít lá ngải, mai làm bánh thanh đoàn cho bà ăn.

Chắc bà không nghĩ ra, nơi tôi lấy được lá ngải tươi thế này nhỉ.

Mai không cần qua bên kia nữa.

Tôi xin thề, mai nhất định sẽ không đi!

Thứ sáu, ngày 17 tháng 3, quang.

Tối qua, tôi đã ngâm sẵn gạo nếp với nước lá ngải, sáng dậy hấp bánh thanh đoàn.

Nhìn từng chiếc bánh nhỏ xinh, liền muốn cho đồ ngốc kia nếm thử.

Một ý nghĩ tội lỗi chợt nảy lên.

Lời thề hôm qua, có thể không tính nữa không?

Hôm qua cậu xin số tôi, hẳn sẽ gọi điện hoặc nhắn tin cho tôi chứ?

Nếu tôi không phản hồi, cậu sẽ tức giận.

Vuốt dây đàn tranh, tôi đã nghĩ kĩ, chỉ qua ngó cái thôi, giả sử cậu không nhắn tin, tôi lập tức quay lại.

Kết quả tôi thấy được tin nhắn mới.

“Sáng mai cậu muốn ăn gì? Tớ mang cho cậu.”

Tay của tôi không nghe lời mà nhắn lại cho cậu: “Tớ làm bánh thanh đoàn, cậu có muốn ăn không?”

Tôi nghĩ tôi chắc chắn trúng độc rồi, mới có thể liều lĩnh, khăng khăng bước lên chuyến xe 19, đi gặp đồ ngốc kia.

Chúng tôi ngồi bên bồn hoa rực rỡ sắc màu, cùng nhau chia sẻ bữa sáng.

Cậu ấy khen tôi làm bánh thanh đoàn ngon, tôi vui lắm!

Buổi trưa, tôi đến căng tin tìm Trang Tử Ngang, biết bạn của cậu, tên Lý Hoàng Hiên.

Một cậu bạn có phần ngốc nghếch, nhưng cũng rất tốt bụng!

Lúc xế chiều, tôi định về nhà sớm, bỗng lại có một cảm giác mãnh liệt, cảm thấy đồ ngốc sẽ buồn.

Vì vậy tôi nhắn cậu, trốn học đi.

Chúng tôi tới bờ sông phía sau trường, hướng về dòng sông hét lớn, mong nước trôi đi hết thảy bi thương.

Tôi gọi cậu là đồ ngốc, cậu gọi tôi là đồ ngốc nhỏ.

Tôi rõ ràng đâu ngốc.

Cậu ấy vì chuyện trong nhà, khóc rất thê thảm, từng giọt nước mắt, rơi xuống sông.

Thấy cậu đau khổ, tôi cũng trở nên cực kì đau khổ, bật khóc.

Thời điểm phát bệnh, rõ ràng đau như vậy, tôi vẫn nhịn khóc được, mà lại không muốn thấy cậu ưu sầu.

Lúc ấy tôi nghĩ, chắc hẳn chỉ có thể gặp cậu hai ba lần nữa, nên càng thêm đau lòng.

Tôi không dám nói cho cậu biết sự thật, càng ngày càng sợ ly biệt.

Hoàng hôn buông xuống, nhất định phải về nhà.

Tôi không ngừng nhắc nhở chính mình, không thể tới đây thêm, liên tiếp ba ngày rồi, đừng tùy hứng thế.

Tuy nhiên cậu hẹn tôi ngày mai đi thả diều, thật khó từ chối!

Khi xe buýt đến, ta và cậu ngoéo tay.

Đã móc rồi thì không được nuốt lời, nên mai tôi bắt buộc phải tới.

Tôi ngốc nghếch như một đứa trẻ, luôn mạnh miệng tìm cho mình cái cớ.

Tìm cái cớ đến gặp cậu.

Tối về tới nhà, tôi bắt đầu uống một đống thuốc, mấy viên thuốc ấy thật sự rất đắng, rất khó nuốt.

Nhưng nếu muốn thấy cậu, tất nhiên đành chịu khổ.

Tôi biết rõ, cứ tùy hứng như vậy, sẽ rất mau chết.

Có điều thiêu thân vốn khăng khăng lao đầu vào lửa mà.

Nếu thật sự có một ngày, tôi được chết trong vòng tay của cậu, thì cũng cam tâm tình nguyện.

Ba ngày liên tục đọc nhật ký của Tiểu Hồ Điệp, tim Trang Tử Ngang như bị dao cắt.

Hóa ra Tiểu Hồ Điệp vì cậu, hy sinh nhiều nhường này.

Thậm chí đánh đổi cả sức khỏe, chỉ để dỗ cậu vui, chơi đùa cùng cậu.

Hóa ra trong lòng bọn họ, đều cất giữ bí mật to lớn, không dám nói cho đối phương biết.

Hóa ra đoạn duyên phận kì diệu này, đã định trước ngắn ngủi mà bi thương.

“Đạo trưởng, lúc đó cậu ấy thật sự nói với bác rằng, sẽ không đàn nữa sao?”

Trang Tử Ngang nhìn nhật ký của Tiểu Hồ Điệp, phát hiện cô nói chẳng giữ lời chút nào, hôm trước mới thề, hôm sau đã phá lệ.

Nên cậu lại ôm hy vọng.

Cô có thể trở về một lần nữa không?

Trương Bán Tiên lật tới trang cuối quyển vở, chỉ vào hai dòng chữ phía trên nói: “Đây chính là điểm kết thúc, cậu nghĩ con bé còn quay lại được không?”

Tia sáng trong mắt Trang Tử Ngang, phút chốc vụt tắt.

Ừ nhỉ, nếu Tiểu Hồ Điệp còn quay lại, chắc chắn cô sẽ tự mình đến nói rõ với cậu.

Vậy thì nhật ký của cô, đã không dừng tại đoạn này.

Tất cả đều lỡ rồi.

“Dù gì nó cũng đã mất, nó yêu cậu, hay hận cậu, có gì khác à?” Cảm xúc Trương Bán Tiên lạnh nhạt.

Thực tế, nội tâm ông cũng vô cùng rầu rĩ phức tạp.

Dạy cho Tiểu Hồ Điệp, khiến cuối đời của cô, vướng vào một đoạn tình cảm đau buồn.

Rốt cuộc là đúng, hay là sai?

Bình Luận (0)
Comment