Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Chương 73

Nhật ký của Tiểu Hồ Điệp, như bản ghi chép sống động về một thiếu nữ sa ngã.

Cô đem từng khoảnh khắc ở bên Trang Tử Ngang, tỉ mỉ viết lại trên giấy, đặt toàn bộ tình cảm.

Vào cuối tuần, họ cùng nhau thả diều, ăn nướng, uống bia.

Trang Tử Ngang kinh ngạc phát hiện, nụ hôn vô tình sau khi uống say, cô hoàn toàn biết.

Chỉ là sợ ngại, nên không nhắc lại.

Đó cũng là nụ hôn đầu của cô.

Một câu cô viết trong nhật ký, khiến Trang Tử Ngang lã chã rơi nước mắt.

“Thì ra môi của nam sinh, là vị bia.”

Vì thường xuyên sử dụng quá độ để xuyên qua, cơ thể Tiểu Hồ Điệp suy kiệt nhanh chóng.

Đến tuần tiếp theo, họ không thể không chào đón lần chia ly đầu tiên.

Thứ ba, ngày 21 tháng 3, quang.

Bác sĩ Trần lại hỏi tôi, có tuân thủ chỉ định, uống thúc đầy đủ không.

Tôi không dám nói cho ông biết, tôi đang làm một việc tự tìm đường chết.

Dựa trên báo cáo kiểm tra, bệnh tình của tôi chuyển biến xấu rất nhanh, đã đến lúc bắt buộc phải phẫu thuật.

Xác suất phẫu thuật thành công, chỉ có 60%.

Kể cả có thành công, cũng kéo dài thêm được một hai tháng thôi.

Tôi sắp không thể gặp đồ ngốc nữa rồi.

Hôm nay là ngày cậu thi tháng, trước đó một ngày tôi xin sợi dây đỏ từ lão lừa đảo, mong có thể mang tới may mắn cho cậu.

Phàn nàn một chút, tay nghề đan dây lão bịp kia, đúng là kinh dị.

Đồ ngốc, nếu tớ không về được, đành để lại cái này cho cậu làm kỷ niệm nhé.

Có lẽ tôi chỉ là một người qua đường trong cuộc đời cậu.

Mới quen nhau có một tuần, biết đâu sau này cậu sẽ chẳng còn nhớ đến tôi.

Thế nhưng sau khi thi xong, cậu ấy bảo cậu thích tôi, tôi không dám trả lời thẳng.

Bởi vì tôi không có tương lai.

Nằm trên giường của cậu, tôi nói rằng sẽ vắng mặt mấy hôm.

Lúc nói chuyện, không dám nhìn vào mắt của cậu, do tôi sợ bắt gặp ánh mắt buồn bã.

Cũng không dám nói cho cậu biết, tôi có thể vĩnh viễn không quay lại.

Tôi tham lam nắm tay cậu, rất sợ nếu buông, thì sẽ hoàn toàn biến mất.

Lúc tạm biệt bên bồn hoa tràn ngập dạ lan hương, tôi ôm cậu từ phía sau.

Cậu không biết rằng, tôi lặng lẽ hôn một cái vào lưng cậu.

Hy vọng tôi có đủ dũng khí, thản nhiên bước lên bàn mổ.

Hy vọng tôi vẫn có thể trở về gặp cậu!

Trang Tử Ngang nhớ rõ, Tiểu Hồ Điệp rời đi tròn một tuần, thẳng đến thứ tư tuần sau, cuối cùng mới xuất hiện lần thứ hai.

Trong lúc đó cô nhắn cho mình một tin.

“Tớ rất nhớ cậu!”

Điều đấy chứng tỏ cô từng tới một lần, nhưng vì ốm đau dày vò, không thể không lập tức trở về.

Khó tưởng tượng nổi, cô vượt qua bóng tối và sợ hãi suốt một tuần thế nào.

Đồ ngốc của cô, trở thành động lực để cô sống tiếp.

Thời điểm ấy Trang Tử Ngang căn bản không nghĩ đến, bọn họ suýt phải trải qua sinh ly tử biệt.

Sau một lần bước qua Quỷ Môn Quan, Tiểu Hồ Điệp rõ ràng tiều tụy hơn xíu, có điều cô vẫn lạc quan như cũ.

Cố gắng dùng thái độ vui vẻ, lây sang người đồ ngốc.

vào cuối tuần, họ cùng đi làng Nam Hoa, ngắm đỗ quyên nở khắp núi.

Tớ rất nhớ cậu, chính là lời tỏ tình chân thành nhất.

Nhưng thời gian tương phùng lại ngắn như vậy.

Trở về từ làng Nam Hoa, họ không thể không đối mặt với cuộc chia ly một lần nữa.

Nguồn cơn mọi chuyện, chính là bát tào phớ kia.

Chủ nhật, ngày 2 tháng 4, mưa.

Hôm nay dậy cực sớm, dùng nước đậu tương ngâm từ tối qua, làm tào phớ cho đồ ngốc.

Tưởng tượng ra dáng vẻ ăn uống của cậu, tôi vui vẻ nguyên cả đoạn đường, mặc kệ dính mưa.

Tôi biết thông tin về bà nội trong miệng đồ ngốc.

Sau khi xuyên tới tương lai, tôi không được gặp bà, cũng không biết bà có sống tốt không.

Dẫu tôi biết, một khi tôi chết, bà nhất định vô cùng buồn bã, nhưng tôi không ngờ, bà lại khổ sở đến thế.

Bất chấp trời mưa to, tôi tìm thật lâu ở Tiêu Dao Cung, lại chả tìm được chút dấu vết nào của bà nội.

Khi đó, tôi đau lòng muốn chết.

Tôi không phải đứa trẻ ngoan, cực kì bất hiếu.

Rõ ràng thời gian ít ỏi, mà chỉ biết ham chơi, quên mất bà nội.

Vì tới tìm tôi, đồ ngốc bị mắc mưa phát sốt, tôi rất muốn ở lại chăm sóc cậu.

Tuy nhiên do đã từng phẫu thuật, cơ thể không đủ sức thường xuyên xuyên không.

Vì bà nội, tôi không thể tiếp tục sang đây.

Những ngày còn lại, tôi phải ở cạnh bà, giúp bà sống vui vẻ hơn.

Cho nên tôi chỉ đành xin lỗi đồ ngốc vậy.

Mong cậu đừng trách tớ.

Trước khi đi, tôi hôn cậu một cái, bấy giờ không phải vị bia.

Tôi hy vọng cậu mãi nhớ kĩ vị của tôi.

Tôi bảo cậu chờ tôi, trước lúc tôi chết, chắc chắn sẽ quay về nhìn cậu một lần.

Cứ coi như chúng ta không có tương lai, tôi vẫn muốn chính miệng nói với cậu.

Em yêu anh!

Ngoại trừ hai hàng chữ ở trang cuối, đây là trang nhật ký cuối cùng của Tiểu Hồ Điệp.

Đọc những dòng này, nghĩ tới cảm xúc khi ấy của Tiểu Hồ Điệp, lòng Trang Tử Ngang đau như cắt.

Lần này, Tiểu Hồ Điệp biến mất 12 ngày.

Lần cuối cô xuất hiện, vốn dĩ chính là lần gặp gỡ, tràn ngập mong chờ nhỉ!

Trang Tử Ngang nhớ đến mấy lời tàn nhẫn mình nói, hận không thể mạnh mẽ tự tát vài cái.

“Nếu cậu thích chơi trò mất tích, vậy cứ chơi đi, tớ không muốn gặp lại cậu.”

“Tớ đã nhìn thấu mánh khóe này của cậu rồi, xin đừng tới làm phiền tớ nữa.”

“Cậu ngàn vạn lần chớ hiểu lầm, cho rằng tớ có ý khác với cậu.”

Những lời này giống như từng thanh đao sắc bén, cứa vào trái tim Tiểu Hồ Điệp.

Trang Tử Ngang chỉ chăm chăm muốn đuổi cô đi, cho rằng đây chính là cách tốt nhất đối với cô.

Bây giờ biết được sự thật, đã quá muộn.

Không kịp nữa rồi.

Dưới sự trợ giúp của Trương Bán Tiên, Trang Tử Ngang viết lại bằng ngũ cung.

Bất kể thế nào, cậu vẫn muốn thử một lần, biết đâu sẽ được gặp lại Tiểu Hồ Điệp.

Dù chỉ có thể gặp một lần, nói với cô một câu, để cô biết lòng mình.

Trương Bán Tiên muốn khuyên ngăn cậu, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

Suy cho cùng thiếu niên trước mắt, cũng sắp là người chết.

Cậu muốn làm cái gì, thì để cậu làm cho xong.

Chớ khiến cậu cũng mang theo tiếc nuối.

Trang Tử Ngang từ biệt Trương Bán Tiên, rời khỏi Tiêu Dao Cung, ngồi xe 19 trở về trường.

Ở trên xe, cậu đem bút ký của Tiểu Hồ Điệp, đọc lại mấy lần.

Nhưng tới trang cuối thấm nước mắt, cậu chẳng còn can đảm xem nữa.

Về đến nhà, Trang Tử Ngang lấy sáo trúc, mất kiên nhẫn bắt đầu thổi .

Hết lần này tới lần khác, thổi hết cả hơi, cảnh tượng xung quanh, vẫn chẳng thay đổi gì.

Có lẽ chỉ có thiên tài âm nhạc như Tiểu Hồ Điệp, mới có thể tự do xuyên qua thời gian.

Cậu tuyệt vọng gục xuống bàn, lặng lẽ ch** n**c mắt.

Một cơn đau đớn kịch liệt, dâng lên từ bụng, đó là tín hiệu căn bệnh quái ác ăn mòn cơ thể.

Cậu không có thời gian.

Con người sau khi chết đi, sẽ có linh hồn chứ?

Nếu có, gặp lại Tiểu Hồ Điệp dưới suối vàng, vẫn có thể giải thích với cô.

Nếu không có, vậy đành trở thành niềm tiếc nuối mãi mãi.

Những con bướm bay trong bụi hoa kia, có con nào là cậu hóa thành không?

Thời gian cứ thế trôi đi, từng bước rút cạn sinh mệnh của Trang Tử Ngang.

Mỗi ngày cậu đều thổi thử , thổi đến hộc máu, tựa máu của đỗ quyên*, nhưng vẫn phí công như cũ.

*raw: 啼血的杜鹃, bắt nguồn từ 杜鵑啼血 (đỗ quyên đề huyết), như mấy chương trước t có chú thích thì nó là cái điển tích về vua Vọng Đế đó

Ánh sáng trong đời ấy, đã dập tắt!

Bình Luận (0)
Comment