“Bác sĩ Trần, người bệnh nhân lúc trước tặng bác hoa đào, tên là gì?”
Trang Tử Ngang tới văn phòng của Trần Đức Tu, hỏi thẳng vấn đề.
Trần Đức Tu đỡ kính, hơi buồn bã đáp: “Tô Vũ Điệp, bệnh của cháu với cô nhóc giống nhau.”
Đó là một cô gái rất đáng yêu, làm ông ấn tượng sâu đậm.
Đáng tiếc dù ông đã dốc hết sức, vẫn không thể giữ cô lại.
Từ đó về sau, ông có một thói quen, thường đặt cành đào ở văn phòng.
Hy vọng có thể cho mỗi bệnh nhân, trạng thái thoải mái.
Đọc bút ký của Tiểu Hồ Điệp, Trang Tử Ngang sớm đã đoán được, cô chính là người bệnh nhân trong miệng Trần Đức Tu.
Nhất định là số phận, khiến họ có mối liên kết.
“Có thể kể cho cháu nghe những ngày cuối cùng của cậu ấy không?” Trang Tử Ngang đau lòng cầu xin.
Trần Đức Tu không hiểu, vì sao cậu quan tâm một bệnh nhân khác như vậy.
Có lẽ chỉ muốn thông qua trải nghiệm của người khác, kiếm một chút dũng khí chống lại căn bệnh quái ác của mình.
Nên ông đem chuyện xưa của Tiểu Hồ Điệp, cố gắng tô điểm một xíu.
Còn việc bị ốm đau hành hạ đến chết đi sống lại, thì khỏi cần nói.
“Kỳ thực đáng lẽ con bé có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian, nhưng không biết vì sao, bệnh tình xấu đi vô cùng nghiêm trọng, tôi làm phẫu thuật cho nó, rõ ràng rất thành công, cơ mà nó rời đi, vẫn sớm hơn dự đoán hai ba tháng.”
Trần Đức Tu bóp cổ tay thở dài.
Thiếu nữ giữa độ tuổi thanh xuân, héo tàn như hoa đào, thật sự là chuyện đau đớn nhất trần đời.
Trang Tử Ngang biết, bệnh tình của Tiểu Hồ Điệp xấu đi, chính là bởi vì nhiều lần sử dụng tới gặp cậu.
Để gặp một người, mà không tiếc thân mình.
“Cuối cùng cậu ấy chết thế nào ạ?” Trang Tử Ngang không nhịn được rơi nước mắt.
“Nó ngã xuống cạnh đàn tranh, sau khi bị bà nội phát hiện, đưa đến bệnh viện, chả kịp nữa rồi.” Trần Đức Tu thành thật.
Cả đời ông gặp qua vô số bệnh nhân, ký ức về rất nhiều người, sớm đã mờ nhạt.
Nhưng đối với Tiểu Hồ Điệp, lại nhớ cực kì sâu sắc.
Có lẽ thế giới lạnh lẽo này, không xứng có được một cô gái tuyệt vời như vậy.
Nghe thấy đàn tranh, trái tim Trang Tử Ngang bắt đầu đau nhói.
Chẳng lẽ vào khoảnh khắc cuối đời, cậu vẫn muốn tới gặp tớ một lần sao?
“Tiểu Trang, nếu chúng cháu có thể gặp mặt, chắc sẽ trở thành bạn bè.” Trần Đức Tu có chút tiếc nuối nói.
Đều là 18 tuổi, cái tuổi tươi đẹp nhường này, hai người lại mắc bệnh nan y.
Nếu có thế giới bên kia, hãy để bọn họ làm bạn nhé!
Trở về từ bệnh viện, Trang Tử Ngang tự giam mình trong phòng, hết lần này đến lần khác luyện tập thổi .
Thậm chí sau này cậu còn thử học các loại nhạc cụ khác, nhưng chưa từng thành công.
Cậu không thể quay lại quá khứ, cũng không thể đi tới tương lai.
Tiểu Hồ Điệp, dường như chỉ là giấc mơ.
Lý Hoàng Hiên và Lâm Mộ Thi rất lo cho Trang Tử Ngang, ngày nào cũng gọi điện qua.
Họ định đến thăm cậu, lại bị cậu từ chối.
Gặp rồi chỉ biết khóc, khó mà thoải mái.
Tới cuối tuần, , Lâm Mộ Thi thực sự nhịn không nổi, ôm bể cá kia đến tìm Trang Tử Ngang.
“Cậu có thể nói cho tớ biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?”
Mới mấy ngày không gặp, Trang Tử Ngang trở nên vô cùng tiều tụy, cằm lún phún lớp râu xanh.
Từ Tuệ luôn nấu nhiều món ngon cho cậu, nhưng cậu ăn cái gì cũng không vào.
Người mẹ chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai chết, thật sự là sự dằn vặt tột độ.
Trang Tử Ngang cố nở nụ cười: “Mộ Thi, theo tớ ra bờ sông một lát đi!”
Thời tiết khá đẹp, ánh nắng xuyên qua tầng mây, rọi sáng bãi cỏ.
Trong không khí, liên tục tỏa ra mùi bùn đất thơm ngát.
Ngồi bên bờ sông, im lặng nghe tiếng nước chảy, có điều tâm trạng lại khác xưa.
Con diều đứt dây kia, chẳng biết đã bay về phương nào.
Trang Tử Ngang mang theo quyển , đưa cho Lâm Mộ Thi bảo: “Đọc cái này đi, cậu sẽ hiểu.”
Lâm Mộ Thi nhận lấy, lật từng trang xem.
Từ sự ngạc nhiên kỳ lạ ban đầu, dần dần biến thành bi thương thống khổ.
Lúc ở bệnh viện, cô biết cách bọn họ quen biết rồi yêu nhau từ miệng Trang Tử Ngang.
Bây giờ lại từ góc độ của Tiểu Hồ Điệp, ghép được câu chuyện hoàn chỉnh.
Hóa ra đây là hai người mắc bệnh nan y, vượt thời không cứu rỗi lẫn nhau.
Nghĩ tới lần cuối Tiểu Hồ Điệp rời đi, ánh mắt tuyệt vọng cực điểm ấy, cô càng thêm hối hận chồng chất.
Bất tri bất giác, cô trở thành “đồng phạm” làm tổn thương Tiểu Hồ Điệp.
“Sao có thể? Trang Tử Ngang, tớ không cố ý.” Lâm Mộ Thi khóc như mưa.
“Không trách cậu, đều là lỗi của tớ, nếu tớ chú tâm một chút, hẳn sẽ sớm nhận ra, cũng không tạo thành kết cục thế này.” Trang Tử Ngang cũng hối hận không thôi.
Nhưng hiện tại, người đã mất, có thể cứu vãn kiểu gì chứ?
Trang Tử Ngang bưng hai chú cá vàng khỏi bể, nhẹ nhàng thả xuống sông.
Rời cái bể cá nhỏ bé này, đi đến vùng trời rộng lớn hơn.
Chúng sẽ nhanh chóng quên nhau thôi.
Quên khoảng thời gian sớm chiều làm bạn, từ nay về sau tự do tự tại, vô lo vô nghĩ.
Hóa ra quên, cũng có thể là một điều tốt đẹp.
“Mộ Thi, cậu về đi, tớ ngồi thêm lát.”
“Trang Tử Ngang, đồng ý với tớ, phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Lâm Mộ Thi đẫm lệ rời đi.
Cô đoán lúc Trang Tử Ngang nhớ đến Tiểu Hồ Điệp, không thích bị quấy rầy.
Tuần tiếp theo, chính là ngày thi đấu vật lý.
Đặng Hải Quân gọi cho Trang Tử Ngang, hẹn gặp mặt cậu ở thư viện, để ôn tập nước rút lần cuối.
“Hải Quân, hóa ra trên đời thật sự có du hành thời gian.” Trang Tử Ngang vừa gặp liền nói.
“Dẫn chứng khoa học đâu?” Đặng Hải Quân vẫn duy trì vẻ nghiêm túc trước sau như một.
“Những gì khoa học biết còn quá ít, có rất nhiều thứ không thể lý giải.” Trang Tử Ngang cảm khái.
Nếu là hồi trước, cậu khẳng định cũng sẽ không tin.
Nhưng sau khi tự mình trải qua, mới biết được thế giới bao la, không thiếu cái lạ.
Kế tiếp Trang Tử Ngang đem chuyện về Tiêu Dao Cung và Trương Bán Tiên, nói sơ lược cho Đặng Hải Quân.
Đặng Hải Quân như đang nghe nghìn lẻ một đêm, chỉ cười ứng phó một cái, không coi là thật.
Cậu thấy, Trang Tử Ngang chắc chắn lâu không đi học, đầu óc mê sảng rồi.
Hawking còn chưa bao giờ gặp du hành thời gian, mà cậu lại gặp được?
Lúc Đặng Hải Quân luyện đề, Trang Tử Ngang đi lấy quyển qua đọc.
Cậu nhớ Tiểu Hồ Điệp từng đọc cuốn này, nay mới hiểu, có lẽ cô muốn biết một chút về bệnh tình của mình.
Đáng tiếc Trung y không có khái niệm bệnh ung thư, trong sách không có đáp án.
Sắp đến thời gian đóng thư viện, Trang Tử Ngang mới nói với Đặng Hải Quân: “Hải Quân, tớ mắc bệnh hơi nghiêm trọng, có thể sau này chúng ta không gặp được.”
“Ý gì?” Tay Đặng Hải Quân run rẩy.
Cho dù cậu không khéo đối nhân xử thế, nhưng nghe mấy lời này, cũng thấy lo sợ.
Cậu gắng tìm nét cợt nhả từ biểu cảm của Trang Tử Ngang.
Trang Tử Ngang không làm cậu thất vọng, tiếp đó dùng giọng điệu trêu chọc: “Chắc chưa đầy một tháng nữa, tớ sẽ đi gặp Newton, với cả Einstein, tớ tới thông báo cho họ, con người có thể xuyên qua thời gian.”
Viền mắt Đặng Hải Quân, phút chốc đỏ hoe.
“Sao có thể? Cậu còn trẻ như vậy!”
Trang Tử Ngang bất đắc dĩ thở dài: “Cậu còn nhớ cô gái bên bồn hoa kia không? Thật ra người tớ chân chính muốn gặp là cậu ấy.”
“Nếu sau này cậu tìm được cách xuyên qua thời gian, bọn mình gặp lại nha!”
“Cố lên, đừng quên ước mơ của mình, làm một nhà khoa học đấy!”
Đặng Hải Quân nghe xong, nước mắt ập lên, rồi lăn dài.
Cứ tưởng thằng này vô cảm, sẽ không khóc chứ!