“Bắc Minh Hữu Ngư, Kỳ Danh Vi Côn, Côn Chi Đại, Bất Tri Kỳ Kỷ Thiên Lý Dã”*
*Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn, con Côn to lớn, không biết dài đến mấy nghìn dặm…
Sáng hôm sau, giờ truy bài, Lý Hoàng Hiên lớn tiếng đọc thuộc lòng bài thơ cổ.
Còn Trang Tử Ngang lặng lẽ lấy giấy, bắt đầu viết bản kiểm điểm.
Hôm qua tuy xả hết nỗi lòng, nhưng làm sai thì phải chịu phạt.
Quả nhiên, chưa hết tiết, chủ nhiệm Trương Chí Viễn đã bước vào lớp.
“Trang Tử Ngang, theo thầy lên văn phòng một chuyến.”
Văn phòng giáo viên khá yên tĩnh, chỉ có vài ba thầy cô đang ngồi soạn bài.
Trương Chí Viễn mở nắp bình giữ nhiệt, uống ngụm trà kỳ tử.
Không chờ thầy mở mở lời, Trang Tử Ngang chủ động đưa bản kiểm điểm.
Tròn 1000 chữ, vừa viết xong, mực còn chưa khô.
Dẫn chứng minh bạch, văn phong hoa mỹ.
“Trang Tử Ngang, em biết mình đang làm gì không? Chiều qua em đi đâu?” Trương Chí Viễn đập bàn.
“Thưa thầy, em xin lỗi. Em biết mình sai rồi ạ.” Trang Tử Ngang thành khẩn nhận tội.
“Em là học sinh giỏi nhất khối, giờ lại xảy ra chuyện như vậy. Với tư cách giáo viên chủ nhiệm, thầy thực sự rất thất vọng.”
“Em làm thế không chỉ vô trách nhiệm với bản thân, mà còn có lỗi với bố mẹ, với thầy cô. Thành tấm gương xấu cho bạn bè.”
“Đừng tưởng chỉ viết cái kiểm điểm là xong chuyện. Thầy thấy em vẫn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề đâu!”
…
Trương Chí Viễn mắng một tràng, nước bọt bắn tung toé.
Thương cho roi cho vọt.*
*raw: 爱之深,责之切 (yêu sâu thì trách nặng)
Ông không muốn học sinh giỏi nhất lớp mình lầm đường lạc lối.
Dẫu Trang Tử Ngang bị mắng, trong lòng vẫn vui sướng. Cậu có thể cảm nhận rõ tình thương và sự quan tâm của thầy dành cho mình.
Đáng tiếc, ân thầy này, cậu không còn cơ hội báo đáp.
Đợi đến khi Trương Chí Viễn mắng mệt, uống thêm ngụm trà, Trang Tử Ngang mới tìm được khoảng trống để nói.
Nếu chuyện kia không thể chia sẻ với bố mẹ, thì chủ nhiệm chính là người thích nhất.
Đúng lúc, giáo viên khác lần lượt rời khỏi phòng.
Giờ đây văn phòng chỉ còn hai thầy trò.
“Thầy Trương, hai ngày trước em xin nghỉ ốm, giấy phép do thầy duyệt…” Hốc mắt Trang Tử Ngang ửng đỏ.
Trương Chí Viễn cau mày: “Sức khỏe em sao rồi?”
“Thầy là người em kính trọng nhất, em không muốn giấu thầy… Em mắc bệnh rất nặng.” Giọng Trang Tử Ngang run rẩy.
“Em… em nói gì?” Trương Chí Viễn cảm thấy có điều chẳng lành.
Trang Tử Ngang bình tĩnh lại, rút tờ chẩn đoán trong túi, mở ra đặt trên bàn.
Thầy Trương vội ngó nhìn, sắc mặt lập tức biến đổi.
Như sét đánh giữa trời quang, nổ đùng bên tai.
“Không thể nào, chắc chắn chẩn đoán nhầm. Trang Tử Ngang, em đừng lo, thầy đưa em đi tái khám, nhất định sai sót ở đâu đó.”
Trang Tử Ngang lắc đầu: “Thầy Trương, không nhầm đâu. Từ nửa năm trước, em đã bắt đầu thường xuyên chảy máu cam.”
“Tại sao chứ? Em mới 18 tuổi thôi!” Trương Chí Viễn khó chấp nhận.
Dù biết mỗi người đều sẽ đối mặt cái chết, nhưng với một thiếu niên đang ở độ tuổi thanh xuân, hẳn là chuyện quá đỗi xa vời.
Cậu còn chưa hoàn thành hành trình chinh phục tương lai xán lạn mà.
“Thầy ơi, em không muốn bị thương hại hay tội nghiệp. Em muốn tận hưởng nốt quãng thời gian cuối cùng theo ý mình.” Trang Tử Ngang khẩn cầu.
“Bố mẹ em bảo gì? Vẫn để em đi học à?” Giọng Trương Chí Viễn nghẹn ngào.
“Em thích ở bên thầy và các bạn.”
So với bố mẹ, Trang Tử Ngang cảm thấy thầy cô và bạn bè thân thiết hơn.
Cậu không nói thẳng, bản thân chỉ sống được vỏn vẹn ba tháng.
Cũng không dám kể thầy rằng cậu hẵng giấu gia đình.
Trương Chí Viễn làm chủ nhiệm lớp, biết tình huống gia đình Trương Tử Ngang hơi phức tạp.
Ông thậm chí không mường tượng nổi vì sao ngôi nhà ấy lại có thể bồi dưỡng ra đứa trẻ xuất sắc như vậy.
Ngay cả khi đối diện sinh tử, vẫn bình tĩnh đến thế.
Trang Tử Ngang hướng Trương Chí Viễn cúi đầu thật sâu: “Thầy Trương, chuyện hôm qua là lỗi của em. Em hứa sẽ không tái phạm nữa.”
Trương Chí Viễn cay sống mũi: “Không sao, thầy không trách em. Nếu em không muốn lên lớp, cứ báo thầy xin nghỉ.”
Ông hiểu, Trang Tử Ngang lớn lên ở hoàn cảnh đấy, khẳng định nội tâm dồn nén rất nhiều cảm xúc tiêu cực.
Thời khắc sống chết, muốn phóng thích chút, là lẽ thường.
Thân là giáo viên chủ nhiệm, mà chưa đủ quan tâm học sinh.
Giá như phát hiện bệnh tình sớm hơn, để cậu được điều trị kịp thời, có lẽ còn cơ hội xoay chuyển.
“Thầy, em không muốn làm lớp trưởng nữa, thầy chọn bạn khác đi ạ.”
“Được, em nhớ giữ tinh thần thoải mái, tích cực phối hợp bác sĩ. Chưa đến lúc cuối, tuyệt đối không thể bỏ cuộc.”
Trương Chí Viễn chỉ đành an ủi, dù chính ông cũng chẳng tin lời mình nói.
Trang Tử Ngang cẩn thận gấp tờ chẩn đoán, cất túi.
Động tác chầm chậm, tưởng chừng đang cử hành nghi lễ.
“Trang Tử Ngang, thời gian tới cứ đi học bình thường. Nếu thấy khó chịu chỗ nào, phải báo thầy ngay.” Trương Chí Viễn lòng đầy ngổn ngang.
Ông hiểu rõ Trang Tử Ngang, là học sinh giỏi nhất khối, cậu chắc hẳn muốn hoàn thành học tập để thanh xuân không tiếc nuối.
Nhưng trách nhiệm của nhà giáo, khiến ông day dứt không nguôi.
“Cảm ơn thầy, có điều em e rằng sẽ phụ lòng thầy dạy dỗ.” Mắt Trang Tử Ngang rưng rưng, cúi đầu lần hai.
“Không đâu, em mãi là học sinh thầy tự hào.” Trương Chí Viễn xúc động.
Trang Tử Ngang ưu tú như vậy, luôn giành vinh quang cho lớp, cho trường.
Tương lai ra xã hội, nhất định là nhân tài xuất chúng, đạt thành tựu lẫy lừng.
Đáng tiếc thay, trời cao đố kỵ anh tài.
Dẹp nỗi buồn sang một bên, Trang Tử Ngang chợt nhớ, liền hỏi: “Thầy Trương, khối mình chỉ có 22 lớp, đúng không ạ?”
“Đương nhiên, hỏi chi vậy?” Trương Chí Viễn nghi ngờ.
“Hôm qua em gặp một bạn nữ, cậu ấy nói học lớp 23.”
“Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, quay về lớp học đi!”
Trương Chí Viễn cho là Trang Tử Ngang gặp đả kích lớn nên mới nảy sinh loại suy tưởng tầm bậy tầm bạ này, cố gắng duy trì bình tĩnh, tránh làm bầu không khí thêm bi thương.
Nỗ lực dùng ánh mắt thường lệ, nhìn Trang Tử Ngang.
Giống yêu cầu của cậu, không cần cảm thông hay thương hại, chính là sự tôn trọng quý nhất.
Trang Tử Ngang cúi chào thật sâu, bước chân nặng nề, rời khỏi văn phòng.
Trương Chí Viễn đứng dõi theo cậu đi xa, cảm xúc đè nén bấy lâu, rốt cuộc vỡ òa.
Ông nắm chặt tay phải, nện mạnh lên bàn.
Lão già ngoài 40 tuổi, khóc đỏ bừng mắt.
Đừng nói học sinh giỏi nhất lớp, bất cứ thiếu niên 18 tuổi nào, bị số phận ngược đãi thế, ai kìm nổi nước mắt.
Trang Tử Ngang không trực tiếp quay về lớp 9, mà lên cầu thang.
Thẳng tới tầng 5, đích thân kiểm tra, 22 là lớp cuối rồi.
Phía sau, toàn phòng trống.
Tiểu Hồ Điệp, cậu rốt cuộc là ai?
Từ đâu đến đây?