Kết thúc tiết đầu tiên buổi sáng là thể dục giữa giờ, tầm 20 phút.
Tuy nhiên trường suy xét học sinh áp lực quá lớn, vì thế hủy bỏ thể dục giữa giờ, nên khoảng thời gian này có thể thư giãn một chút.
Lâm Mộ Thi phía trước xoay người, quan tâm hỏi: “Trang Tử Ngang, sao hôm qua tiết toán cậu khóc? Chiều còn không thèm đi học.”
Trang Tử Ngang ăn nói hàm hồ, đáp: “Tâm trạng tớ không tốt, nên kiếm vài chuyện mua vui ấy.”
“Cậu là lớp trưởng, lại đứng đầu khối, phải làm gương cho các bạn chứ. Như thế thật quá đáng.” Lâm Mộ Thi tức giận nói.
Cô không hiểu nổi, mới xin nghỉ một hôm mà tưởng chừng biến thành người khác.
Trang Tử Ngang trước kia sẽ không như vậy, dù tâm trạng không tốt, cùng lắm chỉ cày một bộ đề để “hành xác” mình thôi.
Là bạn thân, Lâm Mộ Thi sợ cậu phóng túng sa đọa, hơi “hận sắt không thành thép”.
Lý Hoàng Hiên đoán chắc do chuyện buồn gia đình của Trang Tử Ngang, lo Lâm Mộ Thi nói nặng lời, bèn chen vào:
“Mộ Thi, đừng bận tâm nữa. Hôm qua con trai tớ trốn học chơi phê lắm, làm toàn mấy việc tớ muốn mà chẳng dám làm đấy.”
Lâm Mộ Thi liếc xéo Lý Hoàng Hiên: “Tại cậu làm hư cậu ấy đó.”
Lý Hoàng Hiên không phục phản bác: “Liên quan gì tới tớ? Chính cậu ấy bảo hôm qua gặp một nữ sinh còn đẹp hơn cả cậu, bọn họ chơi xuyên ngày.”
Trang Tử Ngang vội bịt miệng Lý Hoàng Hiên, nhưng không kịp mất tiêu.
Cái mỏ quạ này, chuyện gì cũng luyên thuyên thế nhỉ?
“Trang Tử Ngang, học không lo học, đòi yêu đương?” Lâm Mộ Thi trừng đôi mắt phượng xinh đẹp, lạnh giọng chất vấn.
“Không không, bọn tớ mới quen hôm qua thôi.” Trang Tử Ngang vội phủ nhận.
Trong trường, đa số học sinh đều là bé ngoan, tuy hơi mơ mộng về tình yêu, có điều rất ít người thật sự hành động.
Lâm Mộ Thi đường đường là giáo hoa, vốn quen với việc được người khác tung hô, giờ nghe có nữ sinh xinh hơn mình, không khỏi hụt hẫng.
Lý Hoàng Hiên đúng kiểu thẳng nam đích thực, không quen nhìn Lâm Mộ Thi lâu lâu mắc bệnh công chúa kiêu ngạo, thường cố tình chọc tức cô.
Hai người cứ thế chí chóe trước mặt Trang Tử Ngang:
“Đồ ung thư thẳng nam!”
“Đừng tưởng cậu xinh mà muốn nói gì thì nói. Tớ có ế cũng không chọn cậu đâu!”
“Lý Hoàng Hiên, cậu đi chết đi cho tớ!”
“Thầy bói nói tớ mệnh cứng, ai chết cũng chẳng đến lượt tớ.”
…
Lâm Mộ Thi bất ngờ giơ tay, véo mạnh vào tay Lý Hoàng Hiên khiến cậu ấy đau đến nhăn nhó.
Con gái thật ngang ngược, không cãi được liền động thủ.
Trang Tử Ngang nhìn hai người trêu đùa, trong lòng trào dâng nỗi bi thương tột cùng.
Những người bạn đáng yêu này, ba tháng nữa, sẽ không thể gặp lại.
Tình bạn quý giá nhất, mãi mãi dừng ở tuổi mười tám.
Đợi hai người kia yên ổn, Trang Tử Ngang mới lên tiếng: “Con trai, con là nam nhi, phải rộng lượng, nhường nhịn Mộ Thi một chút.”
Lý Hoàng Hiên đưa tay sờ trán cậu: “Cậu uống nhầm thuốc à? Bao giờ tớ chả cà khịa cậu ấy, trước giờ cậu có nói gì đâu?”
“Mộ Thi, tớ thay nó xin lỗi cậu. Cậu biết đấy, cái mồm nó lúc nào chẳng bậy bạ.” Đáy mắt Trang Tử Ngang ánh nét buồn sâu kín.
“Trang Tử Ngang, cậu dạo này lạ lắm, sao lại khách sáo quá vậy?” Lâm Mộ Thi cau mày:
Nghĩ tới chuyện ban nãy vẫn còn canh cánh, cô truy hỏi: “Thật sự cậu quen nữ sinh đẹp hơn tớ hả?”
“Ừ thì, đẹp hay không cũng tuỳ cảm nhận mỗi người, tớ khó nói.” Trang Tử Ngang tránh né.
“Con tớ vừa đẹp trai vừa học giỏi, bạn gái nó chắc chắn phải là người đẹp nhất. Tớ thấy cậu hết cửa rồi đấy!” Lý Hoàng Hiên lại châm thêm dầu vào lửa.
Vì Trang Tử Ngang và Lâm Mộ Thi khá thân, trong lớp thường đồn hai người là một cặp.
Thực tế, hai người cực kì trong sáng, chưa từng vượt quá tình bạn.
Nay bị Lý Hoàng Hiên chọc như thế, Lâm Mộ Thi xuất hiện cảm giác thất tình.
Nhằm gỡ gạc thể diện, cô nở nụ cười khinh khỉnh: “Tớ không tin mấy trò giả thần giả quỷ của các cậu đâu. Rõ ràng hai người mê đắm sắc đẹp bản cô nương, chơi chiêu lạt mềm buộc chặt à.”
Lâm Mộ Thi rất tự tin về ngoại hình mình, toàn bộ khu trường phía Đông, khẳng định không cô gái xinh hơn cô nàng.
Dăm ba lời kia, cô nàng xem là trò trẻ trâu của đám con trai, định k1ch thích lòng hiếu thắng của cô thôi.
“Mộ Thi, tớ khuyên cậu nên khiêm tốn một chút. Núi cao còn có núi cao hơn đó!” Trang Tử Ngang tuyệt đối tin tưởng nhan sắc Tiểu Hồ Điệp.
“Trang Tử Ngang, có phải cậu yêu thầm không? Cố tình dùng mấy lời này chọc tớ ghen, hai người song ca diễn kịch hả?” Lâm Mộ Thi nhìn chằm chằm họ, vẻ mặt biết rõ chuyện.
“Cậu tự luyến nhỉ? Với nhan sắc tớ, trong trường thiếu gì nữ sinh yêu thầm.” Trang Tử Ngang học lời cô giỡn lại.
“Trang Tử Ngang, cậu không sợ chém gió quá gãy lười à?” Bên cạnh vang vọng tiếng châm chọc.
Trang Tử Ngang nhìn sang, người nói là bạn học tên Tạ Văn Dũng.
Cậu ấy là lớp phó lớp 9, ngày thường hay lép vế trước lớp trưởng Trang Tử Ngang, luôn ấm ức.
Cậu ấy còn yêu thầm Lâm Mộ Thi, nhưng cô lại khăng khăng đối xử đặc biệt với Trang Tử Ngang.
Cho nên dẫu chẳng liên quan, cậu ấy vẫn chĩa mũi nhọn về Trang Tử Ngang một phen.
Hồi xưa do hoà khí ở lớp, Trang Tử Ngang đều nhẫn nhịn, tuy nhiên hiện tại thì không, đáp trả:
“Lúc chọn lớp trưởng, chẳng phải mọi người bỏ phiếu theo ngoại hình sao? Bởi thế tớ trưởng cậu phó.”
Lâm Mộ Thi và Lý Hoàng Hiên nghe xong phá cười.
Quả thực Trang Tử Ngang đẹp trai hơn Tạ Văn Dũng nhiều, có điều chính miệng nói ra, cũng hơi “flexing” rồi.
Tạ Văn Dũng tức tối: “Cậu làm lớp trưởng chả qua nhờ học giỏi. Còn về năng lực tổng thể, cậu so được với tớ à?”
“Cậu muốn làm lớp trưởng?” Trang Tử Ngang chăm chú quan sát ánh mắt cậu ấy.
“Nếu cậu không giỏi nịnh bợ thầy cô, tớ đã làm từ lâu.” Tạ Văn Dũng giận dữ.
“Muốn thì đi xin thầy Trương, tớ không làm nữa.” Trang Tử Ngang lạnh nhạt.
“Hứ, cậu chắc gì dám từ bỏ?” Tạ Văn Dũng căn bản không tin, tưởng cậu đùa.
Trang Tử Ngang ý vị thâm trường: “Cậu từng nghe chuyện Huệ Tử gặp Lương chưa?
Uyên Sồ* cất cánh từ biển Nam, bay đến biển Bắc.
*thuộc họ chim Phượng
Không phải ngô đồng không đậu, không phải trúc tươi không ăn, không phải suối ngọt không uống.”
Cú mèo ăn xác chuột chết, nhìn thấy Uyên Sồ bay qua, chỉ ngẩng đầu mắng một câu: ‘Biến!’”
Chiếc ghế lớp trưởng mà Tạ Văn Dũng ao ước, trong mắt Trang Tử Ngang tương tự xác chuột chết.
“Cậu thật biết diễn.” – Tạ Văn Dũng cười nhạo.
“Tạ Văn Dũng, bọn tớ đang nói chuyện, liên quan gì đến cậu?” Lâm Mộ Thi bất mãn.
“Mộ Thi, cậu nói đỡ Trang Tử Ngang ghê, sợ nữ sinh xinh đẹp kia giành mất à?” Lý Hoàng Hiên buông lời trêu chọc.
“Đầu cậu úng nước hả? Mộ Thi là giáo hoa, làm gì có ai đẹp hơn cậu ấy?” Tạ Văn Dũng cười càng thêm khoa trương.
Đúng lúc, một bạn vừa đi WC về, hô lớn: “Trang Tử Ngang, có bạn nữ tìm cậu!”
Trang Tử Ngang nghe thế liền quay đầu nhìn cửa sổ, hô hấp không khỏi đình trệ.
Nữ sinh ngoài cửa sổ mặc áo sơ mi trắng tinh kết hợp váy xếp ly xanh biển, đôi giày vải không nhiễm hạt bụi, nổi bật nhất, là cành hoa đào nở rộ cài bên tóc cô.
Ngoảnh lại mỉm cười, người yêu kiều hơn hoa.
Trang Tử Ngang lập tức bật dậy, chen lấn đám đông chạy ra.
Cả lớp bỗng nổ tung:
“Nữ sinh đó là ai vậy? Xinh dữ!”
“Không ngờ trường mình thật sự có người còn đẹp hơn Lâm Mộ Thi!”
“Tạ Văn Dũng bị vả bốp bốp rồi!”
…….
Lâm Mộ Thi dõi theo bóng lưng Trang Tử Ngang, ngập tràn vẻ tủi thân.
Đàn ông đều là đồ bội bạc*.
*大猪蹄子 (đại móng heo): chỉ đàn ông vô tình, dễ thay lòng đổi dạ