Rút tay về, Chu Lang lặng lẽ đứng sang một bên, cố tình không nhìn biểu cảm của Kỷ Tú Niên lúc này.
Cô thừa nhận, mình vừa có chút ích kỷ.
Ngày trước, cô đã từng ao ước biết bao lần, được ôm người mình yêu dưới ánh nắng rực rỡ, nhưng chưa một lần thành hiện thực.
Bây giờ... họ đã xa nhau bao nhiêu năm, lòng cô lại bỗng dưng xao động.
Đúng lúc đó Nhan Dĩ Sanh bước vào. Vốn là người tinh ranh, cô nàng lập tức đánh hơi được bầu không khí kỳ lạ, liền vội vàng cho dừng nhạc, í ới gọi mọi người vào bàn ăn.
Vốn dĩ đã sắp xếp chỗ ngồi cho hai người họ cạnh nhau, giờ Nhan Dĩ Sanh lại đột ngột đổi ý, tách họ ra.
Chu Lang không nói nhiều, người khác hỏi chuyện cũng có vẻ lơ đãng.
Kỷ Tú Niên vốn có mối quan hệ tốt với mọi người, thỉnh thoảng lại có người đến hỏi thăm tình hình gần đây của nàng.
Thái độ của nàng trước sau vẫn ôn hòa như vậy, nhưng lại không dễ dàng thân cận.
Ăn uống xong, những người khiêu vũ chưa thỏa lại đề nghị tiếp tục.
Nhan Dĩ Sanh thấy không khí đêm nay có gì đó không ổn, nhớ lại chuyện Kỷ Tú Niên và Chu Lang chia tay năm xưa không mấy vui vẻ, liền hỏi Kỷ Tú Niên có muốn về trước không.
Kỷ Tú Niên lắc đầu: "Chưa đâu."
Nói xong, nàng bước về phía Chu Lang.
Chu Lang đang đứng bên cửa sổ uống rượu, nửa bên má chìm trong bóng tối, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt trong veo, trông cô độc và xa cách.
Đợi Kỷ Tú Niên đến gần, cô mới để ý, hỏi nàng: "Có chuyện gì à?"
"Muốn mời cô một điệu nhảy."
Bàn tay trắng ngần của Kỷ Tú Niên từ tốn đưa ra trước mặt cô: "Có được không?"
Chu Lang dán chặt mắt vào nàng, những ngón tay đang cầm ly rượu bất giác siết lại: "Tại sao?"
Hàng mi Kỷ Tú Niên khẽ cụp xuống: "Tôi nợ cô một điệu nhảy."
Chu Lang trầm mặc.
Cô nợ tôi đâu chỉ một điệu nhảy này.
Nhưng Chu Lang vẫn đưa tay ra, đặt bàn tay mình lên tay Kỷ Tú Niên.
Một giây chần chừ sau, cô đặt tay còn lại lên bên hông Kỷ Tú Niên, vẫn giữ một khoảng cách rất lịch sự.
Nhưng lòng bàn tay họ đã áp vào nhau, hơi ấm không ngừng truyền đến.
Khoảnh khắc ấy, mọi khoảng cách cố tình tạo ra đều bị rút ngắn lại.
Hơi thở của Chu Lang như đông cứng lại. Để che giấu sự khác thường của mình, cô đành tìm đại một lý do: "Tôi lâu rồi không nhảy, có thể sẽ giẫm phải chân cô..."
Hàng mi Kỷ Tú Niên hơi cụp xuống, giọng nói mềm mại như có sức mạnh bao dung tất cả: "Không sao đâu. Cô nhảy thế nào, tôi theo thế ấy. Đừng căng thẳng."
Bàn tay Chu Lang đặt hờ trên eo nàng nhẹ siết lại: "... Ừm."
Những ánh nhìn xung quanh vẫn khiến người ta không thể làm ngơ.
Cô rất muốn tập trung vào bước nhảy dưới chân mình, nhưng lại không tránh khỏi thất thần.
Kỷ Tú Niên nói nợ cô một điệu nhảy... thực ra đã nợ rất nhiều năm rồi.
Kỷ Tú Niên đương nhiên cũng cảm nhận được những ánh nhìn của người khác, lòng nàng cũng có chút bồi hồi.
. . .
Khi đó, họ còn đang học đại học.
Nhan Dĩ Sanh nhà có điều kiện, tính cách hướng ngoại, bạn bè đông, thường xuyên tổ chức tiệc tùng và vũ hội.
Nhưng lúc đó khác bây giờ.
Bây giờ, nhảy xong một bản nhạc rồi đổi bạn nhảy là chuyện hết sức bình thường, nhưng hơn chục năm về trước, không khí xã hội vẫn còn truyền thống hơn nhiều. Một chàng trai và một cô gái khiêu vũ cùng nhau trong lễ đường của trường, cũng đủ để mọi người ngầm hiểu rằng họ đang hẹn hò.
Chu Lang háo hức vô cùng, muốn cùng Kỷ Tú Niên nhảy một điệu, nhưng Kỷ Tú Niên chỉ cần chau mày một cái là cô đã hiểu rằng điều đó là không thể... vì sẽ có quá nhiều người nhìn thấy.
Vẫn luôn là như vậy.
Chu Lang trời sinh tính tình nồng nhiệt và kiêu ngạo, chỉ hận không thể loan báo cho cả thiên hạ biết rằng nàng là bạn gái của cô. Nhưng cô không thể... cũng không dám.
Đi bên ngoài còn cố gắng không nắm tay, huống chi là khiêu vũ trước mặt bao nhiêu người như thế này.
Hai người họ mỗi người ngồi một góc, lòng đầy buồn bực.
Đợi vũ hội tan, hai người một trước một sau đi ra ngoài, không ai nói với ai lời nào.
Đó là lần đầu tiên Chu Lang giận nàng kể từ khi họ yêu nhau, trên đường về sắc mặt cô vô cùng âm trầm.
Kỷ Tú Niên đi trên đường cứ mãi suy nghĩ, có phải Chu Lang... sắp nói lời chia tay với mình không.
Chu Lang là một người nồng nhiệt và vui vẻ đến thế... Ngay từ khi bắt đầu mối quan hệ này, nàng đã đoán rằng, Chu Lang có lẽ chỉ là nhất thời hứng khởi, sớm muộn gì cũng sẽ chán ghét sự tẻ nhạt của nàng.
Cứ thế im lặng đi hết một đoạn đường.
Đến ngã tư, Chu Lang đột nhiên dừng lại, vành mắt hoe hoe đỏ, không dưng lại khiến nàng nhớ đến chú chó nhỏ vừa ấm ức vừa cố tỏ ra hung dữ ở nhà: "Mình giận... cậu không dỗ mình sao?"
Cô gái nội tâm và tĩnh lặng có chút luống cuống, khi đó nàng không biết phải dỗ cô thế nào, chỉ vụng về hỏi: "Mình... mình phải dỗ cậu thế nào?"
Ánh nước trong mắt Chu Lang chợt lóe lên, trông rất đáng thương: "Đồ ngốc!"
Kỷ Tú Niên cũng rất buồn, nhưng chỉ biết nói: "Xin lỗi... Đừng khóc."
Chu Lang quệt vội nước mắt, bướng bỉnh hất cằm: "Ai khóc chứ!" Nói rồi, cô chỉ tay sang bên kia đường, giọng ra lệnh khô khốc, nhưng lại như đang làm nũng: "Mình đói rồi, mua chút gì ngon ngon dỗ mình đi."
Khoai lang nướng, hạt dẻ rang, kẹo bông gòn, tào phớ ngọt... Rõ ràng đã mười giờ đêm, cô lại chọn cả một đống thứ. Kỷ Tú Niên lẽo đẽo theo sau trả tiền, trong lòng vẫn luôn nghĩ, làm thế nào để Chu Lang hết buồn, hết giận.
Đến dưới ký túc xá của Kỷ Tú Niên, Chu Lang đưa hết những thứ vừa mua cho nàng: "Thôi, cậu ăn đi."
"Không phải cậu đói sao?"
"Tối nay mình ăn nhiều như vậy, còn cậu chỉ ăn có chút xíu, có đói thì cũng là cậu đói... Cậu đó, ăn nhiều vào một chút, gầy đến mức ôm cũng thấy cấn! Mau mập lên cho mình!"
Dưới ánh đèn đường, những con thiêu thân cứ lao vào quầng sáng.
Cô gái thanh tú và tĩnh lặng ngước nhìn cô: "Vậy cậu còn giận không?"
"Đương nhiên là không..." cô gái kia nói rồi lại có chút ấm ức, "một chút."
Chu Lang tha thiết mong người yêu có thể dỗ dành mình, dù chỉ là một câu nói hay một cái ôm.
Cho cô một chút cảm nhận rõ ràng, để cô biết rằng nàng cũng thích cô.
... Cho dù không sâu đậm bằng tình cảm của cô cũng không sao.
Nhưng Chu Lang đợi một lúc, vẫn không đợi được.
Nỗi ấm ức vốn chưa tan lại trỗi dậy, cô cố gắng nuốt ngược cảm xúc vào trong, giữ cho giọng nói bình thản nhất có thể: "Thôi được... mình đi đây, ngủ ngon."
"Khoan đã."
Cổ tay Chu Lang bị giữ lại.
Giây tiếp theo, một bóng người đổ xuống, một hơi thở ngọt ngào mà trong trẻo ghé sát bên môi, mang theo chút run rẩy căng thẳng: "Dỗ dành như vậy... có được không?"
...
"Tôi có giẫm trúng chân cô không?"
"... Không sao."
Dòng hồi ức đột ngột bị cắt đứt, Kỷ Tú Niên mím môi dưới: "Vừa rồi là tôi đi nhầm bước."
Khóe môi Chu Lang cong lên, lộ ra một chút tinh ranh đắc ý: "Còn nói là cô dạy tôi, mọi thứ cứ theo tôi cơ mà. Cô còn không bằng tôi."
Khóe môi Kỷ Tú Niên cũng cong lên, trong đôi mắt dịu dàng của nàng chỉ toàn là hình bóng của Chu Lang.
Nhưng nàng không nói thêm lời nào.
Một điệu nhảy kết thúc thật nhanh.
Đến khi buông tay ra, Kỷ Tú Niên mới cảm nhận được lòng bàn tay nóng ẩm... không biết là của nàng, của Chu Lang, hay là của cả hai người.
Nhan Dĩ Sanh đi tới, hít một hơi lạnh: "Mình nói hai cậu... thật sự là không tiết chế chút nào nhỉ."
Kỷ Tú Niên bình thản nhìn cô: "Tiết chế cái gì?"
"Không phải, hai cậu nối lại tình xưa gì đó... thì cũng lựa dịp khác đi chứ, dù sao cậu vẫn là giáo viên, chuyện này..."
"Chỉ là một điệu nhảy thôi mà."
Kỷ Tú Niên cầm lấy túi xách đứng lên: "Người khác thích bàn tán, thì cứ để họ bàn tán. Mình đi trước đây."
Nhan Dĩ Sanh bất đắc dĩ: "Thôi được, cậu không để tâm là tốt nhất. Mình tiễn cậu ra ngoài."
Khi hai người họ ra ngoài mới phát hiện Chu Lang đang đứng bên đường.
Gương mặt tinh xảo xinh đẹp của cô dưới ánh đèn thiếu đi hơi ấm, ánh mắt trống rỗng.
Là chủ nhân của buổi tiệc hôm nay, Nhan Dĩ Sanh không thể không chào hỏi Chu Lang: "Chu Lang, đang đợi xe à?"
Chu Lang đã uống không ít rượu, trong hơi thở phảng phất mùi cồn: "Ừm."
Nhan Dĩ Sanh: "Khu này khó đón xe lắm, để mình xem..."
"Mình đưa cô ấy về."
Kỷ Tú Niên chủ động lên tiếng.
Nhan Dĩ Sanh có chút kinh ngạc nhìn Ký Tú Niên... Rốt cuộc, người trước đây luôn tránh né Chu Lang là nàng, đêm nay mời Chu Lang khiêu vũ, rồi lại nói muốn đưa Chu Lang về nhà, cũng là Kỷ Tú Niên.
Chu Lang cũng ngạc nhiên nhướng mày, nhưng cuối cùng không hỏi gì, cứ thế lên xe.
Suốt đường đi không ai nói lời nào.
Gió đêm lùa vào, thổi tan đi mùi rượu thoang thoảng.
Chu Lang dường như đã ngủ thiếp đi.
Kỷ Tú Niên lái xe rất chậm.
Trên đường, nàng nhận được điện thoại của con trai, vì không đeo tai nghe nên đành đưa điện thoại lên tai.
"Ừ, đang trên đường về."
"Có muốn ăn khuya gì không?"
"Được rồi, ngủ trước đi nhé."
Nàng dặn dò xong, cúp máy, rồi tiếp tục lái xe.
Nàng hoàn toàn không để ý rằng người ngồi ở ghế phụ đã tỉnh từ lúc nào.
Khi đến ngã tư mà Chu Lang đã nói, nàng dừng xe lại. Vừa nghiêng đầu sang đã bắt gặp một đôi mắt trong veo: "Cô... tỉnh rồi à?"
"Ừm. Đến nơi rồi."
Chu Lang có chút mệt mỏi, giọng nói rất bình thản.
Kỷ Tú Niên gọi cô lại: "Đừng vội đi. Tôi có lời muốn nói với cô."
"Cô nói đi."
"Chu Lang..."
"Cô muốn nói gì?"
"Chuyện đã qua rồi thì không thể quay lại được nữa. Bây giờ chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình... chúng ta không thể quay về như trước."
Chỉ là nàng vẫn luôn nhớ rằng mình nợ Chu Lang điệu nhảy đó.
Đêm nay quả thật nàng đã táo bạo khác thường, nhưng điệu nhảy này không chỉ là để trả cho Chu Lang, mà còn là để trả cho chính mình. Nàng dùng nó để nói với cô gái nội tâm, tĩnh lặng và luôn để ý đến ánh mắt người khác của nhiều năm về trước rằng:
'Mày thấy không, chỉ là một điệu nhảy mà thôi. Lẽ ra bản thân mày đã có thể dũng cảm hơn.'
Chu Lang cười lạnh.
Thảo nào tự dưng lại mời cô khiêu vũ.
Thảo nào đêm nay lại chủ động đưa cô về.
Nàng cho rằng như vậy là đủ để trả hết những gì nàng nợ cô sao?
"Ồ, cô đừng tự mình đa tình," giọng Chu Lang nhàn nhạt, "Hơn nữa, hay là cô nói trước xem, vừa rồi là cô gọi điện cho người đàn ông nào thế?"