Kỷ Tú Niên im lặng vài giây: "Đó là chuyện riêng của tôi."
Chu Lang nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không thể nói sao?"
"Người nhà à?"
"Là người lớn hay con nít?"
Là... chồng, người tình, hay là con?
Kỷ Tú Niên nhìn thẳng về phía trước, hàng mi dài và rậm rạp đổ xuống một vệt bóng mờ nhạt: "Chuyện này không liên quan đến cô."
"Vậy thì cô cũng không cần khuyên tôi. Tôi nói gì, tôi làm gì, cũng đều không liên quan đến cô."
Chu Lang mở cửa bước xuống xe, bị gió đêm thổi qua lại tỉnh táo đi vài phần, rồi cứ thế đi thẳng về phía trước.
Kỷ Tú Niên lặng nhìn bóng đêm dày đặc, không nổ máy xe.
Nàng không thể nói những lời quá nặng nề với Chu Lang, càng không thể cùng cô tranh cãi.
Bởi vì nàng hổ thẹn với cô.
Bởi vì... nàng là người thất hứa trước.
.
Thứ hai.
Kỷ Tú Niên đang soạn bài trong văn phòng thì có người gõ cửa.
"Kỷ lão sư, bây giờ cô có rảnh không ạ?"
"Khương Duyệt à? Có chuyện gì sao em?"
Cô gái trẻ mặc áo hoodie màu hồng phấn bước vào, cười toe toét: "Em có chút vấn đề muốn thỉnh giáo lão sư ạ."
Kỷ Tú Niên thường dành thời gian để hướng dẫn câu lạc bộ của sinh viên tập luyện diễn xuất, Khương Duyệt là phó chủ nhiệm câu lạc bộ vũ đạo, thường xuyên đến hỏi nàng về vấn đề biên đạo.
"Lát nữa cô có việc, nửa tiếng có đủ không?"
"Đủ ạ! Chỗ này, tụi em vốn định nhảy vũ đạo đường phố trước, sau đó đổi đội hình, rồi..."
Khương Duyệt rất có ý tưởng về sân khấu, vấn đề của cô bé không khó lắm, Kỷ Tú Niên chỉ đưa ra vài gợi ý là xong, chỉ mất hơn mười phút.
Cô gái thu lại cuốn sổ, lấy từ trong túi ra một hộp bánh bông tuyết: "Cảm ơn cô, Kỷ lão sư. Đây là bánh tụi em làm lúc sinh hoạt câu lạc bộ, các bạn bảo em mang cho cô một hộp."
Kỷ Tú Niên không nhận, nhưng Khương Duyệt lại rất nhiệt tình: "Không tốn tiền đâu ạ, là em... là mọi người cùng nhau làm. Tụi em đều rất cảm ơn cô!"
"Vậy được rồi," Kỷ Tú Niên nhận lấy, "Không có lần sau đâu nhé."
"Nhất định ạ!"
Khương Duyệt không nhịn được cười: "Buổi biểu diễn lần này, cô có thời gian đến xem không ạ?"
Kỷ Tú Niên ôn hòa nhìn cô bé: "Xin lỗi em, cô không đến được."
"Tụi em..."
Khương Duyệt có chút thất vọng, nhưng khi đối diện với đôi mắt trong veo không chút tạp niệm của nàng, cô bé lại chợt im bặt.
"Được rồi, cô phải đi đây."
"A, vâng ạ."
Khương Duyệt kéo khóa cặp sách, bước chậm lại, đi ra ngoài cùng nàng. Đang định nói gì đó, thì bị Kỷ Tú Niên giơ tay ngắt lời: "Em về trước đi."
Ở khúc quanh của cầu thang.
"Chủ nhiệm Cao... cuối tuần... cuối tuần em thật sự..."
Đối diện với ánh mắt gần như khắc nghiệt của Cao Khải Nhuế, Phương Tầm cúi đầu, giọng nói ngày một nhỏ đi.
"Phương lão sư, người trẻ các cô tâm cao khí ngạo, không muốn làm mấy việc bưng trà rót nước vặt vãnh này, nhưng ai mà chẳng phải đi lên từ những việc như vậy. Cuối tuần này, cô dành chút thời gian..."
"Chủ nhiệm Cao," Kỷ Tú Niên ngắt lời cô ta, "Cuối tuần em ấy có việc rồi. Chuyện trong văn phòng của cô mời cô tìm người khác."
Sắc mặt Cao Khải Nhuế căng thẳng: "Kỷ lão sư, cô quản rộng quá rồi đấy, tôi đâu có nhờ cô làm việc."
"Cô đang tìm trợ giảng của tôi, nhiệm vụ của em ấy là hỗ trợ tôi hoàn thành công tác giảng dạy và nghiên cứu khoa học."
Cao Khải Nhuế bật cười: "Kỷ lão sư, cô bao che người của mình cũng bá đạo thật, không có chút tinh thần tập thể nào sao? Hội nghị đánh giá chuyên ngành là việc của cả học viện, chẳng lẽ còn không bằng việc riêng của cô sao?"
Sắc mặt Kỷ Tú Niên lạnh nhạt: "Cô vẫn trước sau như một, rất giỏi đùn đẩy trách nhiệm. Nếu cô đã kiên quyết như vậy, chúng ta đi hỏi viện trưởng xem, nhân viên hành chính của học viện có phải chỉ nhận lương mà không làm việc không."
Cao Khải Nhuế trừng mắt nhìn nàng: "Cô!"
Kỷ Tú Niên lười tranh cãi với cô ta, gọi Phương Tầm: "Đi thôi, có một số tài liệu dự án cần tổng kết."
Nàng càng tỏ ra thản nhiên, Cao Khải Nhuế càng cảm thấy bị xem thường, mặt mày sa sầm không nói lời nào.
Nhìn quanh bốn phía, cô ta vừa hay thấy Khương Duyệt đứng cách đó không xa.
Cao Khải Nhuế nheo mắt... hình như cô ta đã thấy cô gái này rất nhiều lần rồi.
... Có vẻ như tìm Kỷ Tú Niên hơi bị thường xuyên thì phải.
Phương Tầm được Kỷ Tú Niên kéo sang một bên, quả thực chỉ muốn ôm chầm lấy nàng, nhưng vẻ dịu dàng thân thiện của Kỷ Tú Niên lại luôn tạo ra một khoảng cách, cô nàng không dám làm càn, chỉ luôn miệng cảm ơn.
"Thật sự cảm ơn cô! Kỷ lão sư!"
"Em đó, sao lúc nào cũng bị bắt nạt thế."
"Biết làm sao được ạ... Dù sao thì người mới ở nơi làm việc đều như vậy cả..."
"Lần sau có việc nhớ nói với tôi."
Phương Tầm gật đầu: "Nhất định ạ! Mẹ em còn bảo em mời cô về nhà ăn cơm nữa đấy!"
Kỷ Tú Niên đối xử với người khác rất chu đáo, giúp cô nàng tìm tài liệu, giúp cô nàng từ chối những việc hành chính, đã giúp Phương Tầm rất nhiều.
Kỷ Tú Niên lắc đầu: "Chuyện nhỏ thôi, đừng khách sáo. Tôi về nhà trước đây."
"A, vậy tiệc liên hoan thì sao ạ?" Phương Tầm vuốt lại mái tóc xoăn tự nhiên của mình, "Tối nay học viện liên hoan ở khách sạn Di Hòa, cô không đi à?"
Truyền thống cũ của học viện, khai giảng ăn một bữa, cuối kỳ ăn một bữa.
Chỉ là một bữa ăn, Kỷ Tú Niên không để trong lòng, suýt nữa thì quên mất.
Nàng nghĩ một lát, cũng không lấy lý do bận rộn để từ chối, tránh tỏ ra quá lạc lõng: "Tôi quên mất... Vậy cùng đi đi."
"Vâng, để em gọi xe."
Phương Tầm gọi thêm Sầm Dao, ba người cùng nhau đi taxi qua đó.
"Dao Dao, dạo này bận gì thế?"
Sầm Dao là một cô gái IT điển hình, lúc nào cũng im lặng, "Hai hôm nay mình đang làm việc với thư ký của Đoạn tổng bên tập đoàn Sơ Thần."
"Là Đoạn tổng mà hôm nọ chúng ta gặp đó hả?"
"Đúng vậy, sắp tới có một cuộc triển lãm tranh, viện trưởng muốn xem có thể hợp tác với họ không, viện phó Chu là người đứng ra kết nối."
Kỷ Tú Niên khựng lại.
Nàng quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Phương Tầm không để ý đến sự khác thường của nàng, một lúc sau nhắc nhở: "Kỷ lão sư, xuống xe thôi ạ."
Kỷ Tú Niên "ừm" một tiếng, có chút thất thần.
Khách sạn Di Hòa mang phong cách cổ xưa và thanh nhã. Ánh đèn chùm màu trắng ngà tỏa ra ánh sáng trong trẻo, hai tấm bình phong sơn thủy cổ điển, cửa sổ gỗ với thiết kế chạm khắc rỗng, ngoài cửa sổ trồng những cây chuối cảnh xanh mướt, một khung cảnh thanh u và dễ chịu.
Vừa bước vào phòng riêng, nàng đã nhìn thấy Chu Lang... không ngờ cô cũng ở đây.
Sau cuộc chia tay không vui cuối tuần trước, nàng vốn hy vọng mấy ngày này không phải gặp lại cô.
Chu Lang ngồi bên cửa sổ, bên cạnh vừa hay có một chỗ trống.
Cao Khải Nhuế cười rạng rỡ, nụ cười mơ hồ ẩn giấu ác ý: "Giáo sư Kỷ, chỗ của cô ở bên này."
Cô ta đã nghe bạn học cũ kể rồi, tình cũ gặp lại đúng là k*ch th*ch thật, cuối tuần còn ôm eo nhảy một điệu trước mặt mọi người, vậy mà đến học viện lại vờ như không quen biết... Vậy thì cô ta phải thêm vài que củi, để ngọn lửa tình cũ của họ bùng cháy dữ dội hơn nữa.
Kỷ Tú Niên nhìn qua, một thoáng đã nhìn thấu ý đồ của Cao Khải Nhuế, nhưng nàng không thích gây chuyện trước mặt mọi người, liền ngồi xuống bên cạnh Chu Lang.
Nàng không nói nhiều, chỉ cúi đầu uống trà.
Những ngón tay trắng như sứ đặt trên vành ly, nhẹ xoay chiếc ly. Ánh đèn màu trắng ngà từ trên đỉnh đầu đổ xuống, rọi lên một vệt bóng mờ nhạt. Giữa không khí náo nhiệt ồn ào này, nàng trông thật tĩnh lặng và lạc lõng.
Cho đến khi có người gọi tên nàng: "Giáo sư Kỷ?"
Kỷ Tú Niên theo giọng nói nhìn qua, thì ra là Cao Khải Nhuế đang gọi nàng: "Cùng nhau kính viện phó Chu một ly đi, hoan nghênh viện phó Chu đến với học viện chúng ta."
Kỷ Tú Niên nhìn ly trà xanh, đôi mày khẽ chau lại, một nếp nhăn nhỏ đến khó phát hiện.
Một giáo sư ngồi bên cạnh có quan hệ khá tốt với nàng, biết nàng không phải người chủ động, liền đứng dậy rót cho nàng nửa ly rượu: "Kỷ lão sư, rượu này độ cồn không cao đâu."
Cô ấy đang khéo léo nhắc nhở nàng, ít nhiều cũng nên uống một chút, đừng đắc tội với người khác.
Chu Lang vừa uống hai ly rượu, khuôn mặt vẫn thanh lãnh trắng ngần, nhưng ánh mắt đã có chút men say.
Cô nhìn về phía Kỷ Tú Niên, thấy rõ vẻ mặt của nàng liền nhíu mày, giọng điệu cứng rắn: "Thôi bỏ đi, tôi không uống."
Cô nhớ ra rồi, Kỷ Tú Niên không uống được rượu.
Phương Tầm quay đầu lại, nói nhỏ với Sầm Dao: "Mình có nghe nhầm không?"
Thế này thì mất mặt quá.
Người ta muốn kính rượu, còn chưa kịp nói gì đã thẳng thừng từ chối. Giống như gây thù chuốc oán vậy... nhưng hôm đó ở bên ngoài phòng tập, lúc họ nói chuyện, rõ ràng là... có chút gì đó mờ ám mà.
Phương Tầm sắp bị những suy nghĩ lung tung trong đầu mình làm cho rối tung lên.
Sầm Dao vẫn không biểu cảm, rót cho cô nàng một ly nước trái cây, búng nhẹ vào trán Phương Tầm: "Thôi, đừng nghĩ nữa."
Bị đồng nghiệp búng trán, vành tai Phương Tầm không dưng lại hơi ửng hồng, cô nàng nhận lấy ly nước trái cây: "Ồ."
Kỷ Tú Niên ngồi dưới ánh đèn, bỗng nhiên ngửa đầu uống cạn nửa ly rượu vừa bị từ chối.
Vẻ mặt lạnh nhạt, động tác dứt khoát.
Chu Lang vẫn luôn nhìn Kỷ Tú Niên, nhìn chằm chằm vào nửa ly rượu đó.
Nhìn chằm chằm vào những ngón tay trắng như sứ của Kỷ Tú Niên đặt trên chiếc ly.
Xương khớp thanh tú, trắng ngần thon dài.
Kỷ Tú Niên cúi đầu, ăn vài miếng thức ăn, vừa ăn vừa nhắn tin cho An Dương, bảo con trai ở nhà nghỉ ngơi sớm.
Nàng sờ lên má mình, hơi nóng vừa mới tan đi lại bừng lên.
Đã bao nhiêu năm không đụng đến rượu, cảm giác khó chịu vẫn y như cũ.
Tiếng cười nói, tiếng trò chuyện, tiếng ly rượu va vào nhau lanh lảnh, hỗn loạn và ồn ào, tất cả đều dội vào tai, làm thái dương nàng giật thình thịch.
Kỷ Tú Niên đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu tạm thời không có tựa lưng, trong cơn choáng váng, nàng ngả người ra sau, liền được một vòng tay ôm ngang lấy.
Giọng người đó mát lạnh, tiếng thở dài bất đắc dĩ cũng thật dịu dàng: "Kỷ Tú Niên."
Ồ... là Lang Lang à.
Nàng bất giác buông lỏng bàn tay đang nắm chặt.
Chu Lang ôm lấy nàng, nhưng những ngón tay lại không siết chặt.
Cô nhìn về phía Phương Tầm, cố gắng giữ cho giọng nói bình thường: "Giáo sư Kỷ ở đâu? Tôi đưa cô ấy về."