Một Ánh Nhìn, Vạn Năm - Cô Hải Thốn Quang

Chương 13

Phương Tầm hoàn toàn choáng váng!

 

Cứ thế này bế lên luôn sao?

 

Còn đòi đưa người về nhà, còn hỏi Kỷ Tú Niên ở đâu nữa chứ!

 

Thấy Phương Tầm không phản ứng, Chu Lang ôm Kỷ Tú Niên đứng dậy: "Giáo sư Kỷ say rồi. Tôi đưa cô ấy về, em biết cô ấy ở đâu không?"

 

Vẻ mặt Hách Thư Du vẫn điềm nhiên, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ dò xét: "Chu Lang, em có được không đấy? Em cũng uống rượu rồi mà."

 

Chu Lang gật đầu: "Được, gọi tài xế lái thay là xong."

 

Phương Tầm cầm lấy túi xách của Kỷ Tú Niên đứng dậy: "Em không uống rượu, để em gọi xe đưa Kỷ lão sư về."

 

Giọng Chu Lang nhàn nhạt như đang nói đùa: "Không yên tâm về tôi đến thế à, sợ tôi ăn tươi nuốt sống cô ấy sao?"

 

Phương Tầm: "..."

 

Lời này thật sự quá nhiều ẩn ý...

 

Nhưng Kỷ lão sư trước đây từng nói... nàng và viện phó Chu không có quan hệ gì cả.

 

Ngày thường Kỷ lão sư giúp đỡ mình như vậy, bây giờ mình cũng không thể dễ dàng lùi bước: "Cái đó... cái đó..."

 

Chu Lang thấy cô nàng căng thẳng đến đỏ mặt, cũng không làm khó nữa: "Thôi được. Em biết lái xe không?"

 

"Biết..biết ạ."

 

"Vậy em lái xe của tôi, đưa cô ấy về, sau đó đưa tôi một đoạn, được chứ?"

 

Phương Tầm như trút được gánh nặng, tiến lên một bước: "Để em đỡ Kỷ lão sư giúp cô?"

 

Chu Lang không nhúc nhích, vòng tay ôm Kỷ Tú Niên càng chặt thêm một chút.

 

Cao Khải Nhuế bật cười thành tiếng: "Phương lão sư, cô không cần phải lo lắng đâu, cứ yên tâm đi, viện phó Chu nhà cô ấy..."

 

Cưng như trứng, hứng như hoa ấy chứ!

 

"Chủ nhiệm Cao," Chu Lang ngắt lời cô ta, "Cô cứ từ từ ăn nhé."

 

Cao Khải Nhuế mải xem kịch vui đến quên cả trời đất, cô ta mơ hồ nhớ ra tính tình của Chu Lang không tốt lắm, cũng không dám đôi co với cô: "Được thôi, viện phó Chu, trên đường về cẩn thận."

 

Chu Lang không thèm để ý đến cô ta, cúi đầu hỏi Kỷ Tú Niên: "Đi được không?"

 

... Hay là cần tôi bế cô ra ngoài.

 

Kỷ Tú Niên vẫn còn chút ý thức, nghe thấy tiếng cô liền gật đầu.

 

Vài giây sau, Chu Lang mới buông tay khỏi người Kỷ Tú Niên. Phương Tầm vội vàng đỡ lấy, đi theo cô ra ngoài.

 

Một chiếc Bentley màu đen đỗ bên lề đường.

 

Kỷ Tú Niên đi loạng choạng, Phương Tầm đỡ nàng, không nhịn được oán giận: "Chủ nhiệm Cao thật là, cứ nhất quyết phải kính rượu..."

 

Phương Tầm nói được nửa chừng thì im bặt, nhớ ra đối tượng được kính rượu vẫn còn ở đây, vội vàng ngậm miệng lại.

 

Phương Tầm một tay cầm túi, một tay đỡ người, gần như luống cuống tay chân: "Chu.. viện phó Chu, cô có thể giúp em đỡ một chút được không ạ?"

 

Lạ thật... rõ ràng lúc nãy ôm khư khư không buông, bây giờ lại đứng bên cạnh làm như không thấy.

 

Chu Lang "ừm" một tiếng, mở cửa xe, đỡ Kỷ Tú Niên vào trong. Sau khi chắc chắn nàng đã dựa vững, ngủ say, cô có chút ngẩn ngơ nhìn nàng: "Bảo cô đừng uống mà cứ uống... Thôi, ngủ một lát đi, chúng ta sắp về đến nhà rồi."

 

Phương Tầm không nghe rõ cô nói gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự thân mật và trân trọng trong giọng nói của Chu Lang, có chút kinh ngạc.

 

Chu Lang nhanh chóng xoay người lại: "Vất vả cho em rồi."

 

Phương Tầm không dám nghĩ sâu xa thêm: "Không vất vả, không vất vả đâu ạ, đây là việc nên làm, ngày thường Kỷ lão sư rất chăm sóc em."

 

Chu Lang "ừm" một tiếng, giọng điệu tùy ý: "Chồng của giáo sư Kỷ... có trách cô ấy uống say thành ra thế này không? Có cần nghĩ xem lát nữa nên giải thích với người nhà cô ấy thế nào không?"

 

"Chắc không sao đâu ạ," Phương Tầm không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp, "Kỷ lão sư hình như đang độc thân mà. Cô ở đâu ạ, để em xem đi đường nào cho tiện."

 

Độc..thân.

 

Chu Lang không nói gì.

 

Ngón tay đang xoay vòng chìa khóa siết chặt lại, có chút đau.

 

Một lúc lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình, đưa chìa khóa xe cho Phương Tầm: "Tạm thời không cần lo cho tôi. Nhà em ở đâu?"

 

Không vội, vẫn phải xác nhận lại một lần nữa.

 

"Gần nhà Kỷ lão sư lắm ạ, đi bộ mười phút là tới."

 

"Được, cứ lái xe đi. Em đến nhà cô ấy bao giờ chưa?"

 

Chu Lang vòng sang bên kia, mở cửa xe rồi cũng ngồi vào ghế sau.

 

Phương Tầm khởi động xe: "Em đến rồi ạ, cuối tuần em có mang tài liệu qua cho Kỷ lão sư. Ở đường Xuân Đường bên kia."

 

"Đường Xuân Đường," Chu Lang khẽ lặp lại, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người đang say ngủ, "Biết rồi."

 

Lên xe không bao lâu, điện thoại của Chu Lang rung lên.

 

Cô bấm nút nghe: "Dĩ Ngưng, có chuyện gì?"

 

Giọng nói ở đầu dây bên kia quả nhiên bình thản và điềm tĩnh: "Cách đây không lâu, Tống Kỳ được điều đến văn phòng của Kỷ Trường Hoành làm thư ký, rất được coi trọng. Anh ta nhận được tin tức, có một dự án..."

 

"Bây giờ tôi không tiện nghe điện thoại," Chu Lang dùng khóe mắt liếc Kỷ Tú Niên một cái, "Chuyện này không vội, để sau hãy bàn."

 

Tiết Dĩ Ngưng chần chừ hỏi: "Cô sẽ không mềm lòng đấy chứ?"

 

Giọng Chu Lang lạnh nhạt: "Cô nghĩ nhiều rồi."

 

Cô lập tức cúp máy.

 

Phương Tầm lặng lẽ nghe lỏm được một chút, không hiểu gì cả, đành giả vờ như không nghe thấy.

 

Cô nàng lái xe rất ổn, ổn đến mức có chút chậm.

 

Phương Tầm cảm thấy Chu Lang không phải là người kiên nhẫn, nhưng suốt quãng đường, Chu Lang không một lần nào thúc giục.

 

Không chỉ không thúc giục, mà cả chặng đường không nói một lời nào, yên tĩnh đến mức khiến Phương Tầm ngượng ngùng.

 

Thỉnh thoảng, Phương Tầm lại len lén nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện Chu Lang đang nhìn người bên cạnh, ánh mắt rất nhạt.

 

Nhìn xuống dưới một chút, lại thấy hai tay cô đặt trên đầu gối, đan vào nhau thật chặt, không biết là căng thẳng hay tức giận, trông như đang kìm nén đến cực điểm.

 

Phương Tầm hoảng sợ, vội vàng nhấn ga, lập tức tăng tốc.

 

Chu Lang đang nhìn Kỷ Tú Niên.

 

Nàng nghiêng người dựa vào cửa sổ xe, ngủ rất say. Xe rung lên một cái, trán nàng liền đập vào tấm kính.

 

Chẳng mấy chốc, vầng trán trắng ngần đã đỏ lên một mảng.

 

Vừa hay xe tăng tốc, mắt thấy nàng sắp đập mạnh hơn vào cửa sổ, Chu Lang lên tiếng: "Dừng xe!"

 

Phương Tầm vội đạp phanh: "Chu..viện phó Chu, sao vậy ạ?"

 

Chu Lang ngừng lại vài giây mới nói: "Phiền em đến cửa hàng tiện lợi mua hai hộp sữa chua được không?"

 

"Ờm, gần đây hình như không có cửa hàng tiện lợi đâu ạ..."

 

"Bên kia đường, phía trước cầu vượt."

 

"À, em thấy rồi, cô muốn uống loại lạnh ạ?"

 

"Nhiệt độ thường là được, uống sữa chua giải rượu."

 

"Vâng, em đi ngay đây."

 

Phương Tầm nhanh chóng xuống xe.

 

Lên cầu vượt rồi lại qua đường, đi đi về về cũng mất một lúc lâu.

 

Trong xe tạm thời chỉ còn lại hai người họ.

 

Chu Lang thở dài không thành tiếng.

 

Cô cẩn thận đến gần Kỷ Tú Niên, chắc chắn rằng nàng không tỉnh lại, mới đưa tay ra, một tay vòng qua sau gáy Kỷ Tú Niên, một tay nắm lấy cánh tay trái của nàng, dịch chuyển vị trí, đổi lại tư thế cho nàng.

 

Lần sau có lắc lư va đập... thì cũng là va vào phía tôi.

 

Chu Lang nhanh chóng thu tay về, nhưng ánh mắt lại không sao thu lại được.

 

Cô nghiêng người nhìn nàng.

 

Hàng mi thật dài.

 

Thật đẹp.

 

Lần cuối cùng nhìn nàng gần như vậy là khi nào?

 

... Mười sáu năm.

 

Vô số ý nghĩ ùa về trong đầu, Chu Lang cứ thế lặng lẽ ngắm nhìn nàng.

 

Cô vẫn thích Kỷ Tú Niên lúc ngủ.

 

Một mỹ nhân ngủ an an tĩnh tĩnh.

 

Sẽ không lạnh lùng, sẽ không nói "không liên quan đến cô", ngay cả khi cười... cũng là một nụ cười ôn hòa mà xa cách.

 

Chu Lang nhìn lâu, dần dần có chút xuất thần.

 

Cô bất giác lại gần hơn, khuôn mặt thanh nhã tú mỹ ấy nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt, hơi thở phảng phất mùi rượu vẫn thanh thanh đạm đạm, phả lên gò má cô. Ánh mắt cô dần dần hạ xuống, dừng trên đôi môi vẫn còn vương lại chút sắc đỏ.

 

Trong xe bật đèn, ánh sáng mờ ảo và mơ hồ.

 

Dưới ánh đèn, mỹ nhân đang ngủ có làn da trắng như sứ, đôi mắt tú mỹ, hàng mi tinh mịn, hơi thở đều đặn.

 

Những ngón tay vốn đang đặt trên ghế xe siết chặt lại, người vẫn không nhúc nhích, nhưng khuôn mặt lại càng ngày càng gần.

 

Tim đập cũng điên cuồng tăng tốc, ồn ào, gào thét, muốn có được một câu trả lời xác thực.

 

Đúng lúc này, hàng mi dày và dài khẽ run lên vài cái, như cánh bướm lướt qua mặt nước. Đôi mắt người say trong veo nhưng lại mất đi tiêu cự, giọng nói chậm chạp: "Cô... cô làm gì thế?"

 

Chu Lang cứng đờ.

 

Phản ứng đầu tiên là lập tức ngồi thẳng người lại, nhưng lý trí mách bảo cô không nên động, không thể chột dạ.

 

Cô ngừng lại vài giây, cố tình kéo dài giọng điệu: "Cô căng thẳng cái gì... cô không phải cho rằng tôi muốn hôn cô đấy chứ?"

Bình Luận (0)
Comment