Chu Lang cố nén cảm xúc, mím chặt môi.
"Cô mà dám nói có, tôi sẽ dám hôn thật," Chu Lang nghĩ thầm, "Dù sao cô cũng say rồi, có làm gì được tôi đâu."
Đôi mắt Kỷ Tú Niên khẽ chớp vài lần, ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nàng không nghe rõ cô nói gì, chỉ theo bản năng đáp lại: "Không có."
Nói xong, nàng lại thiếp đi.
Chu Lang nhẹ thở phào.
Đúng lúc đó, Phương Tầm quay lại, cô nàng lập tức ngồi thẳng người: "Vất vả cho em rồi."
Phương Tầm thở hổn hển: "Để cô đợi lâu rồi."
Chu Lang nhận lấy sữa chua: "Phiền em quá, cảm ơn."
Thấy Kỷ Tú Niên ngủ ngon như vậy, cô cũng không gọi nàng dậy.
Gió đêm mát lạnh, làm khô đi lớp mồ hôi trong lòng bàn tay.
Nửa giờ sau, xe dừng lại.
Chu Lang vòng qua mở cửa xe, vừa đưa tay ra đã bắt gặp ánh mắt của Kỷ Tú Niên.
Nàng đã tỉnh.
Kỷ Tú Niên cố gắng chớp mắt: "Cảm ơn."
Nàng cầm lấy túi xách, vịn vào cửa xe bước xuống.
Hai hộp sữa chua vẫn nằm yên trên ghế.
Chu Lang lặng lẽ thu tay về.
Phương Tầm vội vàng đỡ lấy Kỷ Tú Niên: "Viện phó Chu, em đưa Kỷ lão sư vào trước ạ."
Ý thức của Kỷ Tú Niên vẫn còn mơ hồ, nhưng nàng vẫn lễ phép và khách sáo: "Xin lỗi, phiền hai người quá."
Chu Lang không nói gì, đứng bên đường đợi.
Phương Tầm nhanh chóng quay ra: "viện phó Chu, để em đưa cô về nhé?"
Chu Lang nói không cần: "Tôi gọi tài xế thay là được. Em về trước đi. Cũng không còn sớm nữa, trên đường cẩn thận."
Phương Tầm không nài ép nữa, vẫy tay chào tạm biệt Chu Lang rồi bắt một chiếc taxi rời đi.
Chu Lang đứng bên đường một lúc.
Đường Xuân Đường, số nhà 284.
Trên ban công trồng hai chậu cây xanh, trên tấm kính dán một chữ 'Phúc' màu đỏ, còn treo một chuỗi chuông gió.
Cô đã ghi nhớ tất cả.
Gió đêm thổi bay mái tóc dài của cô.
Cuối cùng... cũng tìm được nàng rồi.
.
Lúc tỉnh lại trời vẫn chưa sáng, Kỷ Tú Niên đau đầu như búa bổ, lờ mờ nhớ lại chuyện tối qua.
Là... Chu Lang đưa nàng về sao?
Ừm, còn có cả Phương Tầm nữa.
Ở giữa chừng, Chu Lang đã ghé sát vào nàng, nói câu gì đó?
Tại sao... tại sao lại gần nàng đến vậy.
Nàng không nghĩ ra, nhưng nếu Phương Tầm cũng ở đó... chắc là không có chuyện gì lớn.
Kỷ Tú Niên day day thái dương, xỏ dép lê vào phòng tắm, thay bộ quần áo của ngày hôm qua ra.
Đến trường vừa kịp giờ họp buổi sáng.
Trước đó, nàng bị tái phát chấn thương lưng nên xin nghỉ, công việc dự toán tài chính sau đó đã giao cho Sầm Dao xử lý. Hiện tại, trong quá trình xét duyệt, bên tài vụ của cả hai bên đều đưa ra yêu cầu sửa đổi.
Sau cuộc họp, Phương Tầm và Sầm Dao đến văn phòng của Kỷ Tú Niên để cùng nàng thảo luận các hạng mục công việc cụ thể.
Trên đường đi, Phương Tầm liếc mắt nhìn lên, không nhịn được oán giận: "Trong văn phòng mà cũng lắp camera."
Sầm Dao hạ giọng: "Học viện bên cạnh có một giảng viên quấy rối t*nh d*c sinh viên, lên cả tin tức, danh dự của trường bị ảnh hưởng rất nhiều. Bây giờ lãnh đạo rất nhạy cảm với mối quan hệ thầy trò... Mấy hôm trước có một giáo viên thân thiết với sinh viên quá mức, buổi tối còn ở riêng với nhau, bị ủy ban kỷ luật của trường mời lên uống trà, danh hiệu giáo viên ưu tú cũng bị tước luôn."
"Thôi được... nhưng camera lại do chủ nhiệm Cao quản lý. Cô ta muốn xem là xem, thế này thì quá..."
"Biết làm sao được, cùng lắm thì lấy giấy che lại thôi."
Kỷ Tú Niên không nói gì.
Nàng chợt nghĩ... đêm đó lúc Chu Lang thay quần áo, may mà vẫn chưa có camera.
Nàng đang mải suy nghĩ thì Chu Lang bước vào.
Một tuần cô chỉ đến một hai lần, đến dạy xong là đi, thỉnh thoảng thì đến họp.
Thực ra Chu Lang không phải là một nhà đầu tư quá khó tính, ngoại trừ việc chuyên bắt lỗi Kỷ Tú Niên ra, thì phần lớn thời gian đều rất dễ nói chuyện, chi tiền cũng đặc biệt hào phóng.
Phương Tầm và Sầm Dao chào cô: "Viện phó Chu."
Chu Lang đi tới: "Đang bận à."
Cô vừa đến, Phương Tầm đã không ở lại được nữa: "Kỷ lão sư, chỗ này tụi em không rõ lắm, bây giờ bọn em qua phòng tài vụ hỏi một chút."
Chạy thôi... Sao viện phó Chu vừa đến, mình đã cảm thấy không khí ngượng ngùng thế này nhỉ.
Kỷ Tú Niên hiểu ý: "Được, hai em đi đi."
Đợi hai người họ đi rồi, Chu Lang nhìn theo bóng lưng họ một cách ẩn ý: "Sao thế, tôi hung dữ lắm à?"
Kỷ Tú Niên đang đứng bên giá sách: "Đúng là vậy."
Chu Lang: "..."
Cô không ngờ, Kỷ Tú Niên lại có thể nghiêm túc nói cô hung dữ như vậy?
Cô hung dữ với nàng lúc nào!
Chu Lang tức đến bật cười: "Giáo sư Kỷ, tôi đưa cô về nhà, cô không nói một lời cảm ơn, lại còn bảo tôi hung dữ. Lần sau có phải nên vứt cô ra giữa đường thì tốt hơn không?"
"Cảm ơn," Kỷ Tú Niên biết điều, "Nhưng mà... tôi muốn hỏi một chút, tối qua trên xe, cô..."
Đôi mắt Chu Lang khẽ cong lên: "Ồ, cô mong chờ tôi nói gì đó với cô, hay là làm gì đó với cô à?"
Cô hỏi ngược lại, ném vấn đề trở về.
Thật... không biết phải trái gì cả.
Kỷ Tú Niên thở phào: "Không có thì tốt."
"Có điều," Chu Lang chuyển chủ đề, "hay là cô nghĩ lại xem, cô đã làm gì tôi?"
Kỷ Tú Niên ngẩn ra: "Tôi có thể làm gì cô chứ?"
"Hôn tôi, ôm tôi, sờ tôi đó."
"... Sao có thể..."
Chu Lang bật cười thành tiếng: "Cô có vẻ chột dạ nhỉ."
"Không có."
Gò má Kỷ Tú Niên nóng lên, nàng nghiêng người đi không nhìn cô: "Tôi đi dạy đây."
Không ngờ khi nàng quay lại, Chu Lang vẫn còn ở trong văn phòng, đang chỉ huy hai người thợ đặt một tấm bình phong sơn thủy vào vị trí thích hợp.
"Chỗ này, dịch sang phải một chút nữa."
Kỷ Tú Niên đứng ở cửa: "viện phó Chu, cô đang làm gì vậy?"
Bày bình phong và ghế tựa trong văn phòng... không biết còn tưởng cô ấy đến đây nghỉ dưỡng.
Chu Lang cười hỏi: "Thêm vào một chút đồ đạc thôi. Chẳng lẽ còn phải được sự cho phép của giáo sư Kỷ à?"
"Không cần. Học viện sắp chuyển đến một tòa nhà khác rồi, đến lúc đó viện phó Chu sẽ một mình một văn phòng lớn, tùy cô sắp xếp."
"Chuyện sau này để sau hãy nói, tôi coi trọng hiện tại hơn."
Trong lúc nói chuyện, tấm bình phong đã được đặt xong, Chu Lang ngả người lên ghế tựa: "Giáo sư Kỷ, tôi xem tạp chí một lúc, dạy sinh viên cả một buổi chiều, mệt rồi. Cô đừng làm ồn nhé."
Kỷ Tú Niên không đáp lời, mở hộp thư trên máy tính, kiểm tra bài tập của sinh viên.
Khương Duyệt từ buổi tiệc liên hoan đi ra, có uống một chút rượu, trong đầu nhớ lại lời của tất cả các giám khảo tối nay đều khen vũ đạo của nhóm cô rất xuất sắc.
Nhưng trong lòng cô bé vẫn có chút tiếc nuối.
Nếu Kỷ lão sư cũng ở đó thì tốt biết mấy.
Lòng cô nàng rất phức tạp, rõ ràng bản thân cũng đã có người yêu... nhưng Kỷ Tú Niên đã cho Khương Duyệt mượn tiền lúc cô nàng không có tiền ăn, mỗi lần chỉ đạo vũ đạo đều rất kiên nhẫn.
Khương Duyệt cũng không phân biệt được rốt cuộc là... hy vọng có người để dựa dẫm, hay là... thích.
Khương Duyệt đã băn khoăn rất lâu, nhiều lần muốn hỏi thẳng, nhưng lại thường xuyên cảm nhận được sự lạnh nhạt ẩn sau vẻ ôn hòa của Kỷ Tú Niên, nên không dám mở lời.
"Khương Duyệt?"
Cô nàng quay đầu lại: "Chủ nhiệm Cao?"
Cao Khải Nhuế cười đi tới: "Làm gì ở đây thế?"
Cô gái ngượng ngùng cúi đầu: "Dạ, em đến tìm Kỷ lão sư... cảm ơn cô ấy đã chỉ đạo chúng em... biểu diễn đoạt giải ạ."
"Ồ, tìm Kỷ lão sư à," giọng Cao Khải Nhuế càng thêm ôn hòa, "Em uống rượu à? Mặt đỏ thế này."
Khương Duyệt nói chuyện cũng chậm đi nửa nhịp vì men rượu: "Em uống một chút... Ừm, có thể là vì em hơi sốt nhẹ."
Cao Khải Nhuế nhướng mày: "Sốt à? Vậy em mau gặp Kỷ lão sư rồi về đi. Cô ấy đang ở trong văn phòng, một mình thôi. Em muốn cảm ơn cô ấy thì phải nói cho rõ ràng. Tính cách cô ấy nội tâm, em không nói ra thì cô ấy sẽ không hồi đáp đâu. Em phải mời cô ấy một bữa cơm chứ, cô ấy vất vả lắm, cách đây không lâu còn bị tái phát chấn thương lưng đấy."
"A..."
Khương Duyệt ngẩn ra: "Em không biết, em còn thường xuyên làm phiền cô ấy, hỏi cô ấy vấn đề..."
"Đúng vậy, cô ấy thường xuyên nói về em với tôi, nói em xinh đẹp, thông minh, có năng khiếu, lại chịu khó tìm tòi, cô ấy rất thích em."
"... Thật, thật không ạ?"
Cao Khải Nhuế vỗ nhẹ vai Khương Duyệt, mỉm cười trấn an: "Đương nhiên rồi. Có những lời, nếu sinh viên không chủ động mở miệng thì giáo viên chắc chắn sẽ không thể nói trước với học trò. Tôi lừa em làm gì chứ? Mau đi đi, nhớ kỹ nhé, có gì thì cứ nói thẳng, đừng ngại ngùng."
Khương Duyệt ngơ ngác gật đầu: "Cảm ơn cô!"
"Không có gì, mau đi đi."
Cô gái trẻ được Cao Khải Nhuế cổ vũ như vậy, cảm thấy có thêm vài phần dũng khí, chạy lên tầng hai gõ cửa.
Kỷ Tú Niên ra mở cửa: "Khương Duyệt à? Vào đi em."
Khương Duyệt e thẹn cười: "Kỷ lão sư."
"Có chuyện gì thế?"
"Tối nay tụi em thi đấu được giải nhất, em đến cảm ơn cô!"
Giọng Kỷ Tú Niên rất nhạt: "Chúc mừng các em, các em đã rất cố gắng, xứng đáng với giải nhất này."
Khương Duyệt đương nhiên cũng nhận ra sự lạnh nhạt của nàng, đổi lại là ngày thường cô nàng chắc chắn sẽ không dám làm càn, nhưng tối nay không biết là do uống rượu hay là do được Cao Khải Nhuế cổ vũ, Khương Duyệt đánh bạo, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay Kỷ Tú Niên: "Kỷ lão sư..."
Kỷ Tú Niên theo bản năng muốn đẩy Khương Duyệt ra, nhưng thấy cô nàng như sắp khóc, lo lắng sinh viên bị bắt nạt, sợ bị kích động cảm xúc, đành phải nén lại: "Em buông tay ra trước đã. Có chuyện gì cứ từ từ nói, bệnh của ba em lại nặng hơn à?"
Khương Duyệt nghe giọng nói ôn hòa của nàng, nước mắt càng không kìm được, gần như nửa ôm lấy cánh tay nàng: "Kỷ lão sư, cô, cô vì sao lại đối xử tốt với em như vậy, chỉ đạo em khiêu vũ, cho em mượn tiền... Nghe nói cô trước đây bị chấn thương ở lưng, em, em..."
"Khương Duyệt!"
Kỷ Tú Niên thấy cô bé càng nói càng không đúng, lập tức ngắt lời, "Em có phải bị bệnh rồi không?"
Khương Duyệt lắc đầu, căng thẳng nhìn nàng: "Em không có! Em chỉ là... th... Cô, cô cũng th... phải không?"
"Không phải."
Một giọng nói mát lạnh ngắt lời cô bé, có người đã thay Kỷ Tú Niên đưa ra câu trả lời.
Tấm bình phong đột nhiên bị kéo ra, người đó ngồi với dáng vẻ lười biếng, cuốn tạp chí trên tay cuộn lại một nửa, cười như không cười nhìn Khương Duyệt: "Bạn học Khương, em không xinh đẹp bằng tôi, cũng không giàu bằng tôi. Ngay cả tôi mà cô ấy còn không thích, sao có thể thích em được chứ."
Nói xong, Chu Lang đứng dậy, đi đến góc tường, ngẩng đầu lên, nhìn vào chiếc camera mới lắp, cười rạng rỡ: "Xem kịch vui đủ chưa, chủ nhiệm Cao?"