Một Ánh Nhìn, Vạn Năm - Cô Hải Thốn Quang

Chương 15

Kỷ Tú Niên theo ánh mắt của cô nhìn lên, cũng tức giận.

 

Gương mặt Khương Duyệt ửng đỏ, không biết là vì xấu hổ hay phẫn nộ. Cái đầu đang bị men rượu cọ rửa bỗng nhiên tỉnh táo lại. Cô nàng còn chưa kịp nói gì, hai hàng nước mắt đã lăn dài.

 

Chu Lang lắc đầu, rút hai tờ giấy ăn đưa cho cô sinh viên: "Khóc cái gì chứ. Tôi không có ý nói em đâu."

 

Cô còn không đến mức đi so đo với một cô bé hai mươi tuổi.

 

Mấy hôm trước Chu Lang đã thấy Cao Khải Nhuế nhìn chằm chằm theo bóng lưng Khương Duyệt. Hôm nay lại tình cờ nghe Phương Tầm và Sầm Dao ca thán, cô bèn tạm thời mua một tấm bình phong để tìm chút yên tĩnh, không ngờ Cao Khải Nhuế lại là người không có giới hạn đến thế.

 

Khương Duyệt cắn chặt môi, không nhận lấy tờ giấy ăn Chu Lang đưa.

 

Chu Lang có chút bất đắc dĩ: "Ở tuổi của em, cứ lo học cho tốt là được rồi."

 

Khương Duyệt không nhìn cô, cúi đầu, hổ thẹn vô cùng nói với Kỷ Tú Niên một câu xin lỗi, rồi khóc lóc chạy đi.

 

Trong phút chốc, hai người nhìn nhau không nói gì.

 

Chu Lang lại liếc nhìn camera một lần nữa: "Giáo sư Kỷ, người bạn cùng phòng ngày xưa của cô không ra gì cả."

 

Kỷ Tú Niên gật đầu, giữa đôi mày thanh tú lại ẩn chứa sự tức giận: "Cô ta nhắm vào tôi thì thôi đi, sao lại có thể lợi dụng cả sinh viên... Đứa nhỏ này rất đáng thương."

 

"Hửm?"

 

"Mẹ cô bé là giáo viên dạy múa ở trường nghệ thuật dành cho trẻ em câm điếc, vì cứu hai đứa trẻ trong một vụ tai nạn xe hơi mà qua đời. Cha một mình nuôi cô bé lớn lên, cô bé rất có năng khiếu vũ đạo, nhưng chi phí học nghệ thuật lại rất lớn. Năm ngoái cha cô bé bị bệnh..."

 

"Cho nên, cô đã cho cô sinh viên đó mượn tiền?"

 

"Mượn không nhiều lắm, chỉ giúp cô bé xin được một khoản vay dành cho sinh viên."

 

Kỷ Tú Niên hiếm khi nói với cô nhiều đến thế. Chu Lang nghiêm túc lắng nghe, không trào phúng cũng không nói đùa: "Tôi biết rồi."

 

Chu Lang cầm lấy túi xách: "Có muốn đi tìm Cao Khải Nhuế nói chuyện không?"

 

Kỷ Tú Niên lắc đầu: "Tạm thời chưa cần."

 

"Được," Chu Lang lấy từ trong túi ra một gói khăn ướt, đặt lên bàn, "Người bạn cùng phòng ngày xưa của cô và cô có thù oán gì lớn lắm à? Tôi nhớ... hồi mới vào đại học hai người quan hệ không tồi mà, sau này là vì cô ta..."

 

Vì cô ta đã ăn mất chiếc bánh mì mà mình tặng cho Kỷ Tú Niên.

 

Nói được nửa chừng, Chu Lang đột ngột im bặt.

 

Kỷ Tú Niên bất giác ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của cô, rồi nhanh chóng lảng đi: "Ừm... tính cách cô ta quá cực đoan."

 

"Đâu chỉ cực đoan, nhân phẩm có vấn đề."

 

Kỷ Tú Niên có chút thất thần: "À phải rồi... vừa rồi, cảm ơn."

 

Chu Lang đi ra ngoài: "Chuyện nhỏ. Tôi về trước đây."

 

Kỷ Tú Niên cụp mắt xuống.

 

Tâm tư lại hoàn toàn dừng lại ở câu nói dở dang lúc nãy.

 

Khi đó... họ mới vừa yêu nhau thì phải.

 

Chu Lang cùng mẹ ra nước ngoài phẫu thuật, trước khi về nước đã mua nửa vali quà, không ngờ trong quá trình vận chuyển, hành lý lại bị thất lạc.

 

Chỉ còn lại túi bánh mì mua vội ở sân bay, tiện tay xách lên máy bay.

 

Lần đầu tiên tặng quà cho bạn gái, thế mà chỉ có một túi bánh mì.

 

Tối hôm đó, dưới ký túc xá của Kỷ Tú Niên, Chu Lang buồn rười rượi, Kỷ Tú Niên chỉ có thể dỗ dành cô.

 

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào... họ đã hôn nhau.

 

Khác với nụ hôn phớt nhẹ nhàng, lướt qua gò má sau vũ hội lần trước, nụ hôn đó tựa như một ly nước chanh có ga trong trẻo và tươi mát.

 

Lần này mới là nụ hôn đầu tiên đúng nghĩa, nồng nhiệt và kéo dài, mãi cho đến khi Kỷ Tú Niên không thở nổi mới kết thúc.

 

"Lang Lang, mình..mình phải về rồi."

 

"...Ừm, được."

 

Kỷ Tú Niên che miệng cười ngượng ngùng, xách túi bánh mì về ký túc xá.

 

Cao Khải Nhuế đi cùng nàng, reo lên: "A, thơm quá, mình muốn ăn!"

 

Nàng đối với Cao Khải Nhuế trước giờ không tệ, gia cảnh Cao Khải Nhuế không tốt, dùng đồ trang điểm của nàng, mặc quần áo của nàng, đều là chuyện nhỏ, nàng chưa từng so đo.

 

Cô gái đang chìm đắm trong tình yêu, không cần trang điểm, gương mặt cũng trắng nõn và rạng rỡ, đôi môi vì nụ hôn mà đỏ mọng, ướt át: "Xin lỗi nhé... đây là Chu Lang tặng mình, sáng mai mình sẽ ăn, là bữa sáng của riêng mình."

 

Là của nàng, là của riêng nàng.

 

Những người bạn cùng phòng khác cười trêu chọc: "Quan hệ của hai cậu tốt thật đấy."

 

Nàng đỏ mặt: "Ừm... mai mình sẽ ăn."

 

Nàng không thể nói ra mối quan hệ của họ, chỉ có thể siết chặt túi bánh mì, lặp đi lặp lại.

 

Đây là món quà đầu tiên bạn gái tặng nàng.

 

Mai sẽ ăn, sáng sớm thức dậy sẽ ăn ngay!

 

Các bạn cùng phòng đều cười thấu hiểu, rồi chuyển sang bàn tán về những tấm poster mới ra của các ngôi sao.

 

Đêm đó, nàng mất ngủ.

 

Trong đầu toàn là nụ hôn nồng nhiệt ấy... hai mươi năm đầu đời của nàng thật tẻ nhạt, giây phút đó nàng mới cảm nhận được niềm vui sống động và chân thật.

 

Môi của con gái thật mềm mại... mềm mại như lông vũ, thơm thơm ngọt ngọt, nếm thế nào cũng không đủ...

 

Khi hôn, dường như trái tim bị người ta nắm chặt lấy, không thở nổi, tim đập cũng loạn nhịp. Cả người như đang nằm trên một đám mây kẹo bông gòn, vui sướng đến ngất đi.

 

Hôm sau tỉnh dậy đã mặt trời lên cao.

 

Kỷ Tú Niên vừa rời giường đã thấy Cao Khải Nhuế đang ăn bánh mì của nàng.

 

Người hiền lành đến mấy cũng có lúc nổi nóng: "Sao cậu lại ăn bánh mì của mình?"

 

Giọng Cao Khải Nhuế rất thản nhiên: "Có phải chưa từng ăn đồ của cậu đâu... Sắp đến giờ cơm trưa rồi, cùng đi ăn thôi."

 

Kỷ Tú Niên nhấn mạnh giọng: "Đây là Chu Lang tặng mình!"

 

Lúc này Cao Khải Nhuế mới ngẩng đầu lên, nhận ra nàng đang tức giận, nhưng cô ta lại càng tức giận hơn, ném túi bánh mì chỉ còn lại vụn bánh về phía nàng: "Chẳng phải chỉ là một cái bánh mì rách sao! Cậu lúc nào cũng bố thí cho mình, thương hại mình đúng không? Kỷ Tú Niên, cậu thật giả tạo!"

 

Sự phẫn nộ chôn giấu trong lòng cô ta bấy lâu nay hoàn toàn bùng nổ. Ban đầu Kỷ Tú Niên đối xử với cô ta rất tốt, cô ta không phải không biết ơn, nhưng sau này cô ta phát hiện Kỷ Tú Niên đối với ai cũng tốt như vậy, trong lòng lại dần dần chán ghét nàng.

 

Kỷ Tú Niên còn chưa nói gì, những người khác trong ký túc xá đã xông tới.

 

"Cao Khải Nhuế, cậu nói chuyện kiểu gì thế! Mau xin lỗi Niên Niên đi!"

 

"Cậu ăn đồ của người ta, còn mắng người ta giả tạo?"

 

"Nếu không phải vì cậu ấy, ai trong chúng ta thèm chơi với cậu chứ..."

 

Kỷ Tú Niên nắm chặt túi bánh mì không nói lời nào.

 

Cao Khải Nhuế la lớn: "Chỉ vì một cái bánh mì! Các người hùa vào bắt nạt tôi! Kỷ Tú Niên rốt cuộc đã mua chuộc các người thế nào!"

 

Mối quan hệ trong ký túc xá của họ đã sớm có mầm mống rạn nứt, giờ đây bùng nổ, cãi vã đến cuối cùng hoàn toàn tan vỡ, Cao Khải Nhuế bị cô lập.

 

Kỷ Tú Niên không hề quan tâm đến nội dung cuộc cãi vã.

 

Nàng lên sân thượng, một mình ngẩn ngơ.

 

Buổi tối, Chu Lang đến tìm nàng, hai người họ đi dạo trên sân thể dục.

 

Kỷ Tú Niên ôm chặt lấy cô: "Xin lỗi."

 

Đây là món quà đầu tiên cô tặng nàng cơ mà.

 

Chu Lang cũng không hiểu sao nàng lại buồn đến vậy, chỉ vỗ về lưng nàng: "Thôi, không sao đâu."

 

Cô đưa nàng đi mua rất nhiều đồ ăn, tìm mọi cách để dỗ dành nàng.

 

Cuối cùng hai người ngồi trên ghế đá bên hồ, Chu Lang ôm nàng vào lòng, dỗ dành như dỗ một đứa trẻ: "Chẳng phải chỉ là bánh mì thôi sao... mình cho cậu nếm thử tất cả các vị."

 

Hôn một cái đầu tiên: "Đây là vị bánh kem phô mai."

 

Lại hôn một cái nữa: "Đây là vị hạt dẻ rang."

 

Hôn lên mắt nàng một cái: "Khoai môn."

 

Hôn lên má trái nàng: "Bắp."

 

Cuối cùng mới hôn lên môi Kỷ Tú Niên một cái: "Đậu hũ thối."

 

Cô gái luôn yên tĩnh và thanh tú nhỏ giọng phản kháng: "không phải đậu hũ thối mà..."

 

Nói xong, cả hai đều bật cười.

 

Chu Lang lại hôn lên môi nàng: "Niên Niên, mình ở bên cạnh cậu mà, một cái bánh mì thì có là gì."

 

Chỉ một câu nói cũng đủ lay động trái tim cô gái vốn trầm lặng và hướng nội.

 

Kỷ Tú Niên ngồi trong lòng cô, chủ động hôn cô. Chu Lang ôm nàng, bàn tay không biết từ lúc nào đã chạm vào làn da mịn màng như ngọc, lướt dần lên trên, bị Kỷ Tú Niên hoảng hốt giữ lại.

 

Chu Lang đỏ mặt: "Xin..xin lỗi, mình không cố ý."

 

Kỷ Tú Niên không nói gì, vùi mặt vào vai cô, khẽ cười.

 

Thế là Chu Lang cũng cười theo.

 

Họ tựa vào nhau, lặng lẽ ngắm ánh trăng soi bóng dưới hồ.

 

Giây phút đó, tưởng như là vĩnh hằng.

 

...

 

"Ting ting..."

 

Điện thoại rung lên, Kỷ Tú Niên thở ra một hơi, xua đi những ký ức ấy.

 

Cúi đầu nhìn, lại là tin nhắn của Chu Lang.

 

Họ kết bạn đã hơn một tuần, đây là tin nhắn đầu tiên.

 

"Khăn ướt ở trên bàn cô, nhớ lau tay đi."

 

"?"

 

"Khử trùng."

 

Kỷ Tú Niên nhất thời không hiểu ý của cô.

 

Chu Lang trước giờ vẫn luôn như vậy, lúc yêu nhau cũng luôn nghĩ gì nói nấy...

 

Nhưng cô nồng nhiệt, trong sáng, và vĩnh viễn lãng mạn.

 

Kỷ Tú Niên không hỏi lại, mở gói khăn ướt ra, lau tay.

 

Lau xong, nàng mới muộn màng nhận ra ý của Chu Lang là gì.

 

Ngày xưa có chàng trai tỏ tình với nàng, Chu Lang cùng nàng đi trả lại hoa và quà người ta tặng, nhưng vẫn không vui, lần nào cũng bắt nàng phải 'khử trùng'.

 

Nghĩ đến đây, Kỷ Tú Niên bật cười thành tiếng.

 

Lớn từng này rồi... mà vẫn còn trẻ con như vậy.

 

Chu Lang gửi tin nhắn cho Kỷ Tú Niên, chỉ nhận lại được một dấu '?', rồi không có gì thêm nữa.

 

"Cô ấy rốt cuộc có hiểu ý mình không, chẳng lẽ không nhớ chút nào sao," cô nghĩ lại, rồi tự giễu cười một tiếng, "nhớ thì đã sao."

 

Dù có nhớ, có lẽ cũng sẽ không nghe theo.

 

Chu Lang cũng cảm thấy mình trẻ con.

 

Bao nhiêu năm qua... chẳng lẽ bên cạnh Kỷ Tú Niên chưa từng có ai khác sao.

 

Ngày đó Phương Tầm nói độc thân đã dùng một từ rất khéo léo, 'hiện tại' độc thân, vậy trước đây thì sao?

 

Trong những khoảng thời gian xen kẽ đó... có phải cô sẽ phải bắt Kỷ Tú Niên khử trùng hàng trăm hàng nghìn lần không?

 

Nụ cười trên môi cô dần phai nhạt.

 

Đang đợi xem Kỷ Tú Niên có trả lời lại không, thì lại nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp của em trai.

 

Cái thằng nhóc trời đánh này, lại gây chuyện rồi.

 

Chu Lang bấm nút nghe, nghe thấy giọng của em trai, cố nén giận: "Chu Hưởng, lại gây ra chuyện gì rồi?"

 

Cậu thiếu niên khẩn khoản: "Chị... không phải em, là bạn cùng bàn của em... Chị đến trường một chuyến được không?"

 

"Bạn cùng bàn của em? Cái cậu bé tên Kỷ An Dương ấy à? Cậu ta có chuyện không gọi phụ huynh nhà mình, lại bảo em gọi chị đến làm gì?"

 

"Cậu ta không cho gọi mẹ mình, chết cũng không chịu nói một lời. Chị gái yêu quý của em ơi, đến một chuyến đi, cầu xin chị đấy."

 

"Toàn gây chuyện phiền phức cho chị," Chu Lang bực mình, một chân nhấn ga, trước khi cúp máy còn nói một câu, "Đợi đấy."

Bình Luận (0)
Comment