Kỷ An Dương mím chặt môi, gật đầu.
Chu Hưởng không nhịn được mà than: 'Biết đâu lát nữa tôi lại bị mắng cho một trận... Cậu nói xem, dám đánh nhau mà lại không dám gọi phụ huynh à?'
Cậu thiếu niên vẫn im lặng.
"Cậu câm rồi à?"
"Chu Hưởng!"
Thầy Tần, chủ nhiệm lớp, đập mạnh tay xuống bàn: "Yên lặng chút đi!"
Chu Hưởng cà lơ phất phơ: "Ồ."
Thầy giáo cau mày: "Đứng không ra đứng!"
Mẹ của một học sinh khác cười lạnh: "Lâu thế này mà phụ huynh còn chưa đến, lại còn đánh nhau, nhìn là biết gia giáo có vấn đề."
Sắc mặt Chu Hưởng sa sầm: "Bà nói ai đấy!"
"Mày còn dám hung hăng à? Đồ nhãi ranh không có giáo dưỡng!"
"Bà im miệng lại cho tôi!"
Thầy Tần ngăn cũng không nổi: "Chu Hưởng, em thôi đi, là các em đánh người ta trước."
Chu Hưởng xắn tay áo, định đánh luôn cả phụ huynh, thì bị một người từ phía sau giữ lại: "Dừng."
Giọng người đó mát lạnh và trong trẻo, cô mặc áo sơ mi kẻ ca rô màu lam và quần tây xám, vẻ ngoài thanh tú cũng không che được nét đẹp rạng ngời: "Vị nữ sĩ này, bà vừa nói gì?"
Người phụ huynh thấy cô không dễ chọc, liền chuyển từ hùng hổ sang châm chọc mỉa mai: "Nói gì, nói con nhà tôi bị đánh chứ gì!"
Chu Lang hỏi: "Chuyện là thế nào?"
"Bọn họ ra tay đánh con trai tôi!"
Nói đoạn, người phụ huynh to con kia chỉ vào vết bầm tím trên mặt con mình: "Tiền thuốc men và..."
"Tôi có hỏi bà sao," Chu Lang lạnh lùng ngắt lời, "Chu Hưởng, em nói."
Chu Hưởng hừ lạnh: "Bọn họ bắt nạt bạn nữ, bọn em ngứa mắt."
Đám khốn đó giật dây áo ngực của bạn nữ, cậu còn chưa kịp phản ứng thì Kỷ An Dương, người vốn luôn im lặng, không nói hai lời, lao lên túm cổ áo thằng kia cho một quả đấm.
Thế thì cậu còn biết làm gì bây giờ, chỉ có thể xông vào giúp thôi.
"Nói bậy! Con trai tôi lúc nào cũng ngoan ngoãn, chưa bao giờ bắt nạt bạn học!"
"Vậy bà gọi bạn nữ sinh kia đến đối chất đi?!"
Chu Hưởng lí nhí: "Không nhớ bạn ấy ở lớp nào."
Nhớ cũng không thể gọi cô bé ấy đến. Mấy thằng nhóc này là những kẻ côn đồ có tiếng, gọi đến, chưa nói đến việc cô bé ấy có dám chỉ mặt điểm tên không, lỡ sau này bị chúng nó tìm gây sự thì làm sao.
"Không nhớ? Rõ ràng là các người nói dối!"
Chu Lang hỏi thầy Tần: "Có camera không ạ?"
"Có, nhưng phải có sự đồng ý của hiệu trưởng mới xem được. Mà bây giờ thầy ấy tan làm rồi..."
"Không vấn đề gì," Chu Lang cười, "Trùng hợp ghê, hiệu trưởng của các vị là bạn học của tôi."
Mà còn là một trong những người từng thầm thương trộm nhớ cô nữa chứ.
Cô trước giờ luôn rạch ròi, không bao giờ chủ động liên lạc với bạn học cũ, nhưng hôm nay đành phải nhờ anh ta giúp một phen.
Vài phút sau, vị hiệu trưởng dáng vẻ thư sinh vội vã chạy tới, lau mồ hôi: "Chu Lang, em về nước khi nào vậy?"
Các vị phụ huynh và thầy Tần đều sững sờ: "..."
Sao chỉ một cuộc điện thoại mà gọi được cả hiệu trưởng đến thế này...
Chu Lang lắc đầu: "hiệu trưởng Lý, không vội ôn chuyện cũ. Muốn nhờ anh giúp một việc, chúng tôi cần xem camera."
Lý Tư Tề nhanh chóng nhận ra mình thất thố, thu lại cảm xúc, gọi hai cuộc điện thoại sắp xếp: "Anh có một cuộc họp phải tham gia, em cứ..."
"Cảm ơn. Anh cứ đi lo việc đi."
Chu Lang gọi người đến rất tùy ý, tiễn người đi cũng rất tùy tiện, không hề phát ra một tín hiệu mờ ám nào, lạnh lùng và vô tình.
Rất nhanh, camera đã được mở.
Chu Lang khoanh tay đứng nhìn, vẻ mặt chắc chắn: "Các vị xem đi."
Mấy cậu con trai ấp úng: "Hay là... thôi, bỏ đi."
Chu Lang cười lạnh: "Các người nói bỏ là bỏ à?"
Chu Hưởng giành lấy chuột bấm mở video... sắc mặt của mấy đứa nhóc kia và cả phụ huynh chúng nó lập tức trở nên rất khó coi: "Lần này là hiểu lầm... thôi bỏ đi."
Chu Hưởng tức giận: "Các người không xin lỗi sao?"
Mấy cậu con trai nói giọng mỉa mai: "Ồ ~ xin ~ lỗi ~ nha!"
Chu Lang cũng không tức giận: "Thầy Tần, theo quy định của trường, ghi biên bản xử phạt chứ ạ?"
"Không được!"
"Ghi biên bản là phải lưu vào hồ sơ!"
"Không được, cuộc đời con tôi không thể có vết nhơ!"
Thầy Tần kinh ngạc: "Cái này... phụ huynh của Chu Hưởng, chuyện này, hay là chúng ta thương lượng lại một chút?"
"Được thôi, video rất rõ ràng, bọn họ bắt nạt nữ sinh trước, sau đó lại đánh em trai tôi. Tối nay tôi sẽ đăng video này lên mạng, mua một suất lên trang nhất tin tức về bạo lực học đường, cho các người nổi tiếng luôn."
"Không, cô bình tĩnh một chút..."
Giọng Chu Lang trở nên lạnh lùng: "Xin, lỗi."
Đám con trai sợ đến sắp khóc, cứ cúi đầu lia lịa: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!"
"Vừa rồi ai nói em trai tôi không có gia giáo?"
"... Xin lỗi, vô cùng xin lỗi."
Người phụ huynh lúc trước kiêu căng ngạo mạn cũng cúi đầu.
Chu Lang bảo Chu Hưởng sao chép lại đoạn video, đảm bảo rằng câu nói 'lên trang nhất tin tức' tuyệt đối không phải là nói suông. Cô liếc mắt một vòng: "A Hưởng, An Dương, đi thôi."
Ra khỏi khu dạy học, Chu Lang dừng bước: "Hai đứa bị thương rồi, lại đây chị xem nào."
Chu Hưởng cười vô tư: "Không sao đâu chị, trên áo là em bôi màu đỏ lên thôi."
Chu Lang: "..."
Thằng nhóc trời đánh này, làm cô lo lắng vô ích.
Kỷ An Dương cúi đầu: "Xin lỗi... đã gây phiền phức cho chị."
"Cái thằng nhóc hỗn xược này," Chu Lang không khách khí cốc cho cậu một cái, "Người nhà em không quan tâm đến em à?"
Kỷ An Dương lớn từng này rồi, chưa từng bị ai gọi là thằng nhóc hỗn xược. Cậu đỏ mặt: "Xin..xin lỗi. Người nhà... bận quá. Lần sau..."
Chu Lang hứng thú nhìn Kỷ An Dương: "Xin lỗi cái gì chứ. Thôi bỏ đi. Lần sau có muốn đánh lại không?"
Kỷ An Dương: "..."
Cuối cùng cậu ta cũng biết, cái khí chất ngang tàng của Chu Hưởng từ đâu mà ra.
Phụ huynh nhà người ta không mắng con là đã tốt lắm rồi, đằng này cô lại còn nghiêm túc đề nghị lần sau trùm bao tải rồi đánh, đánh xong thì chạy.
Chu Hưởng bật cười ha hả: "Ha ha ha ha, chị...chị dọa cậu ấy chết khiếp rồi kìa."
Chu Lang cười: "Đói chưa? Đi ăn gì đi."
"Em muốn ăn pizza sầu riêng."
"Ăn."
"Gà rán Coca!"
"Gọi."
Kỷ An Dương: "..."
Mấy món này... không phải đều là đồ ăn vặt sao?
Cho đến khi Chu Lang đẩy đĩa gà rán đến trước mặt Kỷ An Dương, cậu vẫn chưa tiêu hóa hết sự kinh ngạc này: "Em..."
"Ăn nhanh lên, ở đâu ra mà lắm lời thế."
Chu Lang thì lại rất kiềm chế, chỉ gọi một ly nước ngô.
Kỷ An Dương cuối cùng cũng không từ chối nữa.
"Này, ăn chậm thôi! Đừng có giành!"
"Cậu ăn ít thôi, cậu béo hơn tôi đấy."
Chu Lang thêm vào một câu: "Hay là em đổi tên thành Chu Tiểu Trư đi."
Chu Hưởng tức giận: "Không có!"
Kỷ An Dương im lặng nhìn họ.
Cậu thật ngưỡng mộ... cách mà người thân của họ hòa hợp với nhau.
Chu Lang vừa uống nước, vừa nhìn hai đứa ồn ào.
Đứa nhỏ Kỷ An Dương này, tuổi còn trẻ mà cứ như ông cụ non, trêu chọc cậu ta cũng vui phết.
Ra ngoài trời đã tối.
Chu Lang lái xe đưa Kỷ An Dương về, bất giác cảm thấy con đường này rất quen thuộc... hình như đã từng đến đây rồi.
Chưa đến nhà, Kỷ An Dương đã xin xuống xe: "Em vào hiệu sách mua hai quyển sách."
Chu Lang cho cậu ta xuống: "Vậy bọn chị đi trước nhé."
Kỷ An Dương gật đầu: "Cảm ơn chị. Lần sau em mời chị về nhà chơi, được không ạ?"
Chu Lang bật cười: "Tuổi còn trẻ mà nói chuyện già dặn thế, học ai vậy? Với chị không cần dùng kính ngữ đâu. Lần sau đến nhà chị, chị đưa hai đứa đi chơi."
Kỷ An Dương đỏ mặt: "Vâng, nhất định ạ."
Sau khi tạm biệt, Chu Hưởng cảm thán: "Chị, chị rất thích bạn cùng bàn của em."
Chu Lang nhìn chằm chằm vào đèn đỏ: "Đứa nhỏ này phẩm chất không tồi."
"Chị còn trêu cậu ta nữa!"
"Thấy phản ứng của em ấy vui."
Hơn nữa... lúc nào cũng có một cảm giác quen thuộc đến lạ.
Cô không nghĩ nhiều, gọi điện cho trợ lý: "Nhạc Thành, điều tra một người, Cao Khải Nhuế của Ninh Đại. Điều tra từ trước, bắt đầu từ lúc cô ta vào đại học." Cô luôn cảm thấy, Cao Khải Nhuế không chỉ nhắm vào Kỷ Tú Niên... mà đối với chuyện giữa hai người họ, cô ta cũng biết quá rõ.
.
Kỷ Tú Niên vừa từ trường ra thì nhận được điện thoại của ba nàng hẹn đi ăn cơm.
Nửa năm nay Kỷ Trường Hoành đi công tác bên ngoài, đã lâu không về nhà.
Địa điểm là một nhà hàng gia đình.
Kỷ Tú Niên đẩy cửa phòng riêng, Kỷ Trường Hoành vừa gọi món xong, vẻ mặt lãnh đạm, mí mắt khẽ cụp xuống: "Đến rồi à."
"Con vừa tan học. Lát nữa ba phải ra sân bay sao?"
"Chuyến bay đêm, còn sớm. Ngồi đi."
Chàng trai trẻ đứng bên cạnh tiến lên một bước, giúp Kỷ Tú Niên treo túi xách lên giá, kéo ghế ra: "Kỷ tiểu thư, mời ngồi."
"Đây là thư ký của ta, Tiểu Tống."
"Thư ký Tống, cảm ơn."
Tiểu Tống nhìn chằm chằm nàng vài giây: "Cô khách sáo quá."
Kỷ Tú Niên rất nhạy bén: "Anh từng gặp tôi sao?"
"Từng gặp rồi ạ, trên một chương trình truyền hình về nghệ thuật, cô ở ngoài còn có khí chất hơn trên TV."
"Cảm ơn."
"Tiểu Tống, cậu ra ngoài đi."
"Vâng, Kỷ tiên sinh."
Kỷ Tú Niên không định trò chuyện phiếm với ba mình, liền đi thẳng vào vấn đề: "Ba tìm con có chuyện gì?"
"Ta nghe nói con bé nhà họ Chu đã về rồi."
"Đúng vậy."
"Ta không cho phép con có bất kỳ dính líu nào với nó nữa."
Kỷ Tú Niên ngẩng đầu nhìn ông. Người vốn luôn thanh tú và nhã nhặn, giờ phút này sắc mặt lãnh đạm, trong mắt chỉ còn lại sự chế nhạo: "Cho nên, ba lại muốn giống như trước đây, nhốt con ở trong nhà sao?"