Một Ánh Nhìn, Vạn Năm - Cô Hải Thốn Quang

Chương 17

Kỷ Trường Hoành hừ lạnh một tiếng: "Chỉ cần con không có những suy nghĩ không nên có, ta đương nhiên sẽ không làm gì cả."

 

Kỷ Tú Niên gật đầu: "Cũng phải. Anh họ đã về Minh Xuyên rồi, bây giờ ba cũng không dám."

 

"Con nói cái gì," Kỷ Trường Hoành đập mạnh tay xuống bàn, vô cùng bất mãn vì quyền uy của mình bị khiêu khích, "Con ăn nói với ba mình như vậy đấy à?"

 

Kỷ Tú Niên day day thái dương: "Tùy ba nói thế nào cũng được. Con mệt rồi, không muốn cãi nhau. Nếu ba không phải cố tình tìm con để ăn cơm, vậy con đi trước."

 

Có những lời nghe đi nghe lại cả trăm ngàn lần, nàng đã sớm không còn để trong lòng.

 

"Đứng lại," giọng Kỷ Trường Hoành trầm xuống, "Chỉ là một bữa cơm, ta không so đo với con. Nhưng những gì ta vừa nói, tuyệt đối không phải là đùa. Con tự lo cho bản thân mình đi, chuyện khiêu vũ ở buổi họp lớp mấy hôm trước không được phép tái diễn. Hơn nữa, con nên biết, người ta đã sớm kết..."

 

"Con biết," Kỷ Tú Niên quay đầu lại, nụ cười vừa lạnh nhạt vừa sắc bén, "Không cần ba cố tình nhắc nhở, nhờ ơn của ba, mà con đã may mắn được xem hôn lễ của người mình yêu."

 

Nói xong, nàng đẩy cửa bước ra ngoài, nụ cười trên môi biến mất sạch sẽ.

 

Thư ký Tống thấy nàng ra ngoài, dường như rất bất ngờ, nhưng vẫn lịch sự từ biệt: "Kỷ tiểu thư, trên đường cẩn thận."

 

Vẻ mặt Kỷ Tú Niên nhàn nhạt: "Cảm ơn."

 

Nàng lái xe trở về, tiện đường mua hai túi sủi cảo đông lạnh.

 

Vừa đứng ở huyền quan thay giày, cửa đã mở ra từ bên ngoài.

 

"An Dương?" Kỷ Tú Niên nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, "Sao bây giờ con mới về?"

 

"...À, con đi ăn cơm với bạn."

 

Kỷ Tú Niên chỉ vào miếng băng dán trên mặt con trai hỏi: "Chỗ này sao vậy?"

 

Đứa nhỏ này lịch sự văn nhã, chưa bao giờ khiến nàng phải bận tâm. Đừng nói đánh nhau, từ nhỏ đến lớn còn chưa từng có một chút xung đột nào với bạn học.

 

Giọng Kỷ An Dương bình tĩnh: "Chơi bóng với bạn cùng bàn, bị ngã một cái. Đánh xong cậu ấy mời con ăn cơm, nói là xin lỗi."

 

Kỷ Tú Niên nhìn từ trên xuống dưới một lượt, chắc chắn rằng trên người con trai không có vết thương nào khác, mới nói: "Không sao là tốt rồi. Bạn cùng bàn mới của con nhiệt tình nhỉ?"

 

"Cũng tàm tạm."

 

"Người tốt chứ?" Kỷ Tú Niên vừa nói, vừa lấy kéo cắt bao bì túi sủi cảo đông lạnh.

 

"Ừm, cũng được ạ," Kỷ An Dương miệng thì nói vậy, trong lòng lại nghĩ, "Cái thằng nhóc vừa ngốc vừa trẻ trâu."

 

Kỷ Tú Niên cười cười: "Vậy thì chơi với người ta nhiều một chút, con đừng cả ngày chỉ đọc sách, tự giam mình mãi sẽ sinh bệnh đấy."

 

Đứa nhỏ này từ bé sức khỏe đã không tốt, vì để điều trị mà chuyển trường trong và ngoài nước mấy lần, tính cách vừa quái gở vừa kiêu ngạo, bạn bè thật sự quá ít.

 

Kỷ An Dương đặt cặp sách xuống, đợi đến khi sủi cảo chín, cậu lại cảm thấy đói: "Con cũng muốn ăn một bát."

 

Kỷ Tú Niên bưng hai bát sủi cảo ra: "Buổi tối con ăn không no à."

 

Đêm khuya mênh mông, gió nhẹ hiu hiu.

 

Hai người ngồi bên bàn ăn sủi cảo.

 

"Ra ngoài con ăn gì thế?"

 

"Ăn linh tinh thôi ạ, chị của bạn cùng bàn con cũng ở đó."

 

"Chị gái à? Là sinh viên sao?"

 

"Chắc không phải ạ, con cũng không nhìn ra chị ấy bao nhiêu tuổi. Con... con có thể mời họ về nhà chơi được không?"

 

Kỷ Tú Niên cảm thấy bất ngờ, nhưng lại rất vui: "Đương nhiên là được rồi, mời họ về nhà ăn trưa hay ăn tối? Mẹ nấu ăn cũng bình thường thôi, nhưng dì La sắp về rồi. Đến lúc đó con muốn mẹ ở nhà hay không?"

 

Kỷ An Dương ngẩn ra: "Con còn chưa nghĩ kỹ... hơn nữa cũng chưa hẹn thời gian với họ."

 

"Không sao, lúc nào cũng được. Con quyết định rồi nói với mẹ."

 

"Vâng."

 

Kỷ An Dương cúi đầu ăn sủi cảo, khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ mơ hồ nóng lên.

 

Vì lần đầu tiên trong đời nói một lời nói dối nhỏ.

 

Ăn xong, Kỷ Tú Niên tiếp tục xử lý công việc.

 

Lần trước nàng bị tái phát chấn thương lưng nên xin nghỉ, công việc sau đó đã giao cho Sầm Dao. Vốn dĩ đã định tuần này sẽ nộp, nhưng nàng không yên tâm, quyết định xem lại một lần nữa.

 

Đến mười một giờ đêm, nàng day day đôi mắt mỏi mệt, chuẩn bị tắt máy tính thì khựng lại.

 

Số liệu trong tài liệu này có chút không đúng.

 

Nàng gọi điện cho Sầm Dao: "Sầm Dao, tài liệu đấu thầu mua sắm thiết bị là em xử lý sao?"

 

Sầm Dao xem một lúc: "Không phải em xử lý ạ, nếu em nhớ không nhầm thì là chủ nhiệm Cao xử lý."

 

"Em có số điện thoại của trợ lý Nhạc không?"

 

"Có ạ, em gửi qua WeChat cho cô."

 

Kỷ Tú Niên do dự một lát rồi bấm số: "Nhạc trợ lý, xin lỗi đã làm phiền anh muộn thế này."

 

Nhạc Thành rất ôn hòa: "Không sao, không sao đâu, cô tìm tôi có chuyện gì xin cứ nói."

 

Dù sao thì sếp đã dặn rồi, giáo sư Kỷ muốn làm gì cứ để nàng làm, anh chỉ cần phối hợp là được.

 

"Có một tài liệu báo giá, anh có thể nhờ một người bạn trong ngành xem giúp được không?"

 

"Không vấn đề gì, tôi sẽ trả lời cô sớm nhất có thể."

 

"Được, cảm ơn."

 

Cúp máy, Kỷ Tú Niên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

 

Trên khuôn mặt vốn ôn hòa tú lệ của nàng dần hiện lên vẻ tức giận.

 

Cao Khải Nhuế giở mấy trò bẩn thỉu với nàng, nàng cũng lười so đo, nhưng bây giờ lại dám động tay động chân vào số thiết bị mà Chu Lang quyên tặng ư?

 

.

 

Hôm sau, chạng vạng.

 

"Cốc cốc."

 

"Mời vào."

 

Kỷ Tú Niên ngẩng đầu: "Khương Duyệt?"

 

Cô gái cầm một chiếc phong bì giấy kraft, cố tình để cửa văn phòng mở toang: "Kỷ lão sư, tiền em mượn cô lần trước, em trả lại cô ạ."

 

Sau khi trở về, cô nàng đã khóc một trận lớn, cảm thấy mình chắc chắn là vì thức đêm luyện tập lại còn bị sốt nhẹ, mới hồ đồ như vậy, sao lại có thể nghe mấy lời của chủ nhiệm Cao chứ...

 

Sao bản thân có thể hồ đồ đến vậy?

 

Kỷ lão sư là một người tốt như vậy... luôn giữ khoảng cách rất chừng mực, chưa bao giờ cho Khương Duyệt dù chỉ một chút ám chỉ nào.

 

Mấy ngày nay cô nàng đã nghĩ thông suốt rồi, tình cảm của bản thân không phải là thích, mà là đang bức thiết tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc và dịu dàng.

 

Khương Duyệt như một người sắp chết đuối, chỉ muốn vớ lấy một tấm ván gỗ để thở lấy hơi mà thôi.

 

Kỷ Tú Niên không nhận phong bì, nói giọng đùa giỡn: "Cô vẫn còn chút tiền, ngược lại là em..."

 

Khương Duyệt vẫn cúi đầu: "Xin lỗi cô, nếu hôm đó có gây phiền phức cho cô, em thật sự xin lỗi."

 

Giọng Kỷ Tú Niên ôn hòa: "Không sao đâu. Cô biết, em bây giờ áp lực rất lớn, có lẽ chỉ là cần một chỗ dựa thôi."

 

Bị nàng nói trúng tim đen, Khương Duyệt càng thêm ngượng ngùng: "Em..."

 

Kỷ Tú Niên đẩy phong bì qua: "Hãy tận hưởng những gì em nên tận hưởng ở tuổi này, cùng bạn trai em nói chuyện cho tử tế. Tuy hai đứa đều còn rất trẻ, nhưng cô nghĩ, nếu cậu ấy thật sự yêu em, cậu ấy sẽ sẵn lòng cùng em cố gắng."

 

Hốc mắt Khương Duyệt cay xè: "Xin lỗi... em... Dù sao đi nữa, tiền vẫn nên trả lại cho cô, để người khác khỏi hiểu lầm."

 

Kỷ Tú Niên im lặng nhìn cô bé, đột nhiên hỏi: "Em là... vẫn còn để tâm đến lời nói của viện phó Chu lần trước, vẫn còn giận vì lời nói của cô ấy sao?"

 

Khương Duyệt lí nhí, không tránh khỏi có chút tự ti: "Nhưng em quả thật không..."

 

"Em còn rất trẻ, sau này sẽ có thể thông qua nỗ lực mà có được tài sản và của cải của riêng mình. Trong mắt người yêu em, em vĩnh viễn là người xinh đẹp nhất. Cô ấy chỉ là nói đùa thôi."

 

Giọng Kỷ Tú Niên bất giác dịu đi vài phần: "Nếu hôm đó em cảm thấy bị xúc phạm, tôi thay cô ấy xin lỗi em. Cô ấy có lúc nói chuyện không dễ nghe, nhưng thực ra... cô ấy là một người rất tốt."

 

Khương Duyệt không lên tiếng, đột nhiên hỏi: "Tại sao cô lại thay cô ấy xin lỗi?"

 

"Cô..." Kỷ Tú Niên ngừng lại.

 

Khương Duyệt nhìn nàng với ánh mắt thấu hiểu: "Bây giờ cô thay cô ấy xin lỗi, là vì lo lắng lúc em gặp lại viện phó Chu sẽ nói chuyện quá thẳng, làm cô ấy tức giận? Cô không muốn làm cô ấy không vui, đúng không?"

 

Kỷ Tú Niên nhất thời không nói nên lời, người vốn luôn ôn hòa và thanh tịnh, giờ phút này lại hiếm khi lúng túng.

 

Khương Duyệt vốn đang khóc, giờ phút này lại lộ ra vẻ tinh ranh và đắc ý đặc trưng của con gái, chớp chớp mắt: "Em đã nói mà, cô ấy thích cô, cô cũng thích cô ấy, đúng không?"

 

Cô nàng biết ngay mà, còn nói gì mà 'ngay cả tôi mà cô ấy còn không thích', người lớn ấy à, ai cũng khẩu thị tâm phi.

 

"Không phải!"

 

Kỷ Tú Niên vội vàng ngắt lời Khương Duyệt, giọng nói hiếm khi nghiêm khắc: "Khương Duyệt, không được nói bậy."

 

Khương Duyệt bật cười thành tiếng, hai tay chắp sau lưng: "Em đi đây!"

 

Cô nàng như vừa phát hiện ra một bí mật nào đó, chút xấu hổ cuối cùng cũng biến mất, tâm trạng cũng tốt lên.

 

Tâm trạng của !hương Duyệt từ u ám chuyển sang tươi sáng, để lại phong bì trên bàn, nhanh như chớp chạy đi, cũng không để ý Kỷ Tú Niên gọi nàng ở phía sau. Chỉ là chạy đi được một đoạn lại muốn khóc.

 

"Ai... lần này lại mất đi một người lớn có thể giúp đỡ rồi, mày phải cố lên nhé," cô gái trẻ vừa chạy vừa nghĩ, "đừng tìm kiếm sự dựa dẫm nữa, mày đã trưởng thành, là người lớn rồi, phải chăm sóc ba cho tốt, mày..."

 

"Khương Duyệt?"

 

"..."

 

Khương Duyệt dừng lại, không ngờ lại gặp phải người 'vừa xinh đẹp hơn mình, lại vừa giàu hơn mình' kia.

 

Chu Lang thấy vành mắt cô nàng đỏ hoe, trong lòng đã hiểu rõ: "Vừa đi tìm Kỷ lão sư à?"

 

"Em không nói gì cả! Em tự mình hiểu lấy!"

 

Không biết tại sao, bị cô hỏi như vậy, trong lòng Khương Duyệt lại gợn sóng, bướng bỉnh nói.

 

Chu Lang cười toe toét: "Tôi có lo lắng đâu, vội vàng giải thích làm gì."

 

Khương Duyệt nhìn cô một cách u uất: "Nhỡ đâu cô cho em điểm thấp trong môn của cô thì sao..."

 

Chu Lang bật cười: "Em lại nghĩ về tôi như vậy à?"

 

Cô còn không đến mức phải dùng thủ đoạn này để tranh giành cái gì đó với một cô nhóc.

 

Lúc này Khương Duyệt mới mím môi cười: "Ai biết được..."

 

Chu Lang gật đầu: "Được rồi, thế này mới đúng, vui vẻ lên, cười nhiều một chút. Con gái vui vẻ sẽ được ưu ái."

 

Khương Duyệt ngây người.

 

Ưu ái... ưu ái gì chứ, mẹ vì cứu người mà qua đời, lại không tìm được tài xế gây tai nạn, không nhận được một đồng tiền bồi thường nào. Cha nằm trên giường bệnh nặng, cô nàng làm ba bốn công việc làm thêm, một ngày ngủ không đến bốn tiếng...

 

Đây là sự ưu ái mà ông trời dành cho mình sao?

 

Chu Lang vẫy tay, đi trước.

 

Cô gái ngẩn ngơ, chậm rãi đi ra ngoài.

 

Cho đến khi điện thoại trong túi áo khoác rung lên điên cuồng.

 

"Alo?" Cô bé mang theo giọng mũi, "Xin hỏi ai vậy ạ?"

 

"Có phải bạn học Khương Duyệt không? Đây là phòng hỗ trợ sinh viên của trường, chúng tôi vừa nhận được một khoản quỹ học bổng từ Nhạc Hằng, hỗ trợ một nhóm sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, em có tên trong danh sách, bên đó yêu cầu xử lý gấp. Bây giờ có tiện cho tôi số chứng minh thư của em không?"

 

"Em... là cho vay ạ?"

 

"Không phải, là hỗ trợ trực tiếp."

 

Toàn thân Khương Duyệt chấn động, siết chặt điện thoại, bỗng nhiên òa lên khóc.

 

"Bạn học Khương?"

 

"Em sao vậy? Gặp phải chuyện gì à?"

 

Khương Duyệt quệt nước mắt, nghẹn ngào nói: "Xin..xin lỗi, em sẽ báo ngay cho cô ạ."

 

Nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

 

Kỷ lão sư nói không sai.

 

Viện phó Chu, cô ấy thật sự là một người rất tốt.

 

.

 

"Cốc cốc."

 

Kỷ Tú Niên đang cúi đầu đọc sách, trong đầu toàn là câu nói của Khương Duyệt 'cô cũng thích cô ấy, đúng không', nghe thấy tiếng gõ cửa liền đột ngột ngẩng đầu: "Cô...viện phó Chu?"

 

Chu Lang lười biếng dựa vào khung cửa: "Sao thế, thấy tôi thất vọng lắm à?"

 

"Không có."

 

Kỷ Tú Niên lắc đầu, ánh nắng mùa thu trong trẻo và sảng khoái chiếu qua cửa sổ rọi lên mặt nàng, trông thật trầm tĩnh và sáng trong: "Hôm nay cô không có lớp mà, sao lại đến đây?"

 

Chu Lang nói rất chậm: "Ồ, thích thì đến thôi."

 

"Không có việc gì à?"

 

"Có chút việc, tìm sư huynh của tôi trò chuyện một lát."

 

Lời nói dối thốt ra tự nhiên, Chu Lang giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Thời gian không còn sớm, cô còn việc gì không?"

 

"Không có gì, sao vậy?"

 

"Cô nợ tôi một bữa cơm, hôm nay vừa hay, mọi người đều rảnh, mời tôi ăn cơm đi."

 

"Cũng nên đồng ý rồi," Chu Lang nghĩ thầm, "dù sao cũng đã giúp nhiều lần như vậy, đổi lấy một bữa cơm chắc cũng được."

Bình Luận (0)
Comment