Một Ánh Nhìn, Vạn Năm - Cô Hải Thốn Quang

Chương 43

Chỉ trong một khoảnh khắc, lý trí đã kịp ngăn cô lại.

 

Chu Lang quay đầu đi, nặn ra một câu chẳng hề ăn nhập: "Hay để tôi xem chỉ tay cho cô nhé?"

 

"...Xem chỉ tay?"

 

"Sao nào, không tin tôi à? Tôi có người bạn chuyên xem tướng tay cho người khác, cũng học lỏm được chút ít đấy."

 

Giọng Kỷ Tú Niên nghe khô khốc: "Xem tướng tay gì chứ, cô buông ra đi... bao nhiêu người đang nhìn kìa."

 

Nàng chỉ thuận miệng nói vậy, nào ngờ ba chữ "bao nhiêu người" lại chọc đúng vào mạch ngầm nổi loạn của Chu Lang.

 

Vốn dĩ đã định buông tay, Chu Lang bỗng siết chặt lấy đầu ngón tay nàng, đưa lên môi, rồi cắn xuống!

 

Kỷ Tú Niên "ưm" lên một tiếng, đôi mắt bất giác mở to, trong vài giây, nàng hoàn toàn không thốt nên lời.

 

Chu Lang dùng răng cắn nhẹ lên đốt ngón trỏ của nàng.

 

Hành động vừa tùy hứng lại vừa táo bạo, ánh mắt thì dứt khoát và phóng khoáng.

 

Giống hệt như con người cô, ngày thường có thể nghiêm túc bao nhiêu, thì khi nổi điên lên lại có thể cuồng nhiệt và bất chấp bấy nhiêu... Bao nhiêu năm qua vẫn luôn là như vậy, chưa từng thay đổi.

 

Nhưng chỉ vài giây sau, cô lại dường như cảm thấy mình vừa cắn hơi mạnh, như để bù đắp, đầu lưỡi mềm mại lướt qua, dịu dàng như đang nếm miếng kem đầu tiên của mùa hạ.

 

Tuyết lúc rơi lúc tạnh, những tinh thể băng sáu cạnh xoay tròn giữa không trung rồi đáp xuống.

 

Ven đường xe cộ vẫn ngược xuôi, người đi bộ vẫn vội vã.

 

Ánh đèn rực rỡ, phố xá ồn ào, náo nhiệt.

 

Vậy mà Kỷ Tú Niên lại có cảm giác mình rơi vào một cõi mộng mị không tên.

 

Bờ môi đỏ, ngón tay trắng ngọc, và hơi ấm đang truyền đến từ đầu ngón tay.

 

Rõ ràng trước mắt chỉ có mỗi Chu Lang, nhưng tai nàng lại nghe rõ mồn một tiếng người qua đường trò chuyện, tiếng cười nói, cả những bước chân vội vã.

 

Và rồi, nàng bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

 

Chẳng biết là tức giận hay sự tỉnh táo đã chiếm thế thượng phong, gò má thanh tú của nàng ửng lên một màu hồng rực rỡ: "...Cô cắn tôi làm gì?"

 

Chu Lang nhìn thấy ánh nước long lanh trong đôi mắt trong veo của nàng, chút lý trí cuối cùng níu cô lại. Cô bặm môi, cắn thêm một cái thật mạnh lên đầu ngón tay nàng, để lại một dấu răng vừa sâu vừa rõ, rồi mới chịu buông tay. Lùi lại một bước, cô cười một nụ cười cực kỳ đáng ghét: "Tối qua tôi nằm mơ, trong mơ cô cắn tôi một cái. Vừa rồi bỗng dưng nhớ lại, đương nhiên là phải trả thù rồi."

 

Nói hươu nói vượn một cách cực kỳ nghiêm túc.

 

Thế nhưng Kỷ Tú Niên lại cảm thấy... chuyện này hình như đúng là kiểu mà Chu Lang có thể làm thật.

 

Trước đây cũng đã từng như vậy.

 

Có lần Chu Lang nằm mơ, thấy nàng nhận lời tỏ tình của một nam sinh, thế là cô cứ lẩm bẩm một mình mấy ngày liền, ấm ức tủi thân, nhưng không dám để nàng phát hiện.

 

Cách đó không xa vọng lại tiếng của Hách Thư Du: "Chu Lang! Kỷ lão sư!"

 

Kỷ Tú Niên vội giấu tay ra sau lưng, bước về phía Hách Thư Du.

 

Hách Thư Du cười với Kỷ Tú Niên, giọng có chút áy náy: "Xin lỗi Kỷ lão sư, sớm biết thế này đã không mời cô đến."

 

Nói xong, anh ta lườm Chu Lang một cái. Đều tại cái người này, cứ một hai phải bắt anh gọi cả Kỷ Tú Niên đi cùng.

 

Hàng mi Kỷ Tú Niên buông xuống, dưới ánh đèn đường trông nàng có một vẻ đẹp mong manh đến lạ: "Không sao đâu... chỉ là vài giọt rượu thôi, cũng không có gì. Anh đừng ngại, tôi không để tâm đâu."

 

Hách Thư Du nói với nàng vài câu rồi vẫy một chiếc taxi: "Kỷ lão sư, cô đi đường cẩn thận."

 

Qua khung cửa kính xe, Kỷ Tú Niên gật đầu chào anh.

 

Nàng tuyệt nhiên không nhìn Chu Lang lấy một lần.

 

Đợi xe đi khuất, Chu Lang mới nở một nụ cười: "Được rồi sư huynh, em gọi tài xế lái xe về đây. Anh cũng về sớm đi."

 

Hách Thư Du trừng mắt nhìn cô: "Em còn cười được à! Vừa rồi hất cả ly rượu vào mặt người ta, rồi đùng đùng bỏ đi..."

 

"Em có làm gì sai đâu..."

 

"Anh không nói em sai, chỉ là thấy tính em vẫn nóng nảy quá. Sau này người ta có khi lại tìm em gây khó dễ trên thương trường đấy."

 

"Không sao, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, em chẳng sợ hắn."

 

Đôi mắt Chu Lang nhẹ cong lên, hàng mi vừa dày vừa cong vút như một chiếc quạt nhỏ, vui sướng mà không hề hay biết.

 

Cô xoay xoay chùm chìa khóa trên tay, vẫy vẫy về phía Hách Thư Du: "sư huynh, nhanh đi đi."

 

Hách Thư Du nhìn cô đánh giá: "Vừa rồi không phải em còn đang bốc hỏa lắm sao, sao bây giờ lại vui vẻ thế?"

 

Chu Lang dường như còn không nhận ra mình đang vui đến mức nào, cô buột miệng phủ nhận: "Đâu có!"

 

Hách Thư Du nhìn chằm chằm vào khóe môi đang cong lên của cô, rõ ràng là không tin lắm. Anh lờ mờ cảm thấy chuyện này có liên quan đến Kỷ Tú Niên, nhưng cũng không hỏi nhiều: "Được rồi, anh cũng chuẩn bị đi đây."

 

Trên người anh luôn toát ra khí chất đặc trưng của một trí thức thế hệ cũ, tác phong đàng hoàng, nguyên tắc đầu tiên khi đối nhân xử thế là sự tôn trọng. Dù Chu Lang là sư muội của mình, nhưng khi cô không muốn nói, anh sẽ không bao giờ chủ động hỏi.

 

Chu Lang xoay người, mím môi dưới, ngón tay lướt nhẹ qua môi rồi lại miết ngược trở về, thong thả bước đi.

 

.

 

Về đến nhà, Kỷ Tú Niên mới thấy một tin nhắn chưa đọc trên điện thoại.

 

Là Kỷ An Dương gửi, hỏi cây đàn guitar của cậu giờ đang để ở đâu.

 

Nàng gọi lại thì Kỷ An Dương không bắt máy.

 

Một lát sau, cậu nhắn lại, nói rằng đang trong giờ học dương cầm.

 

Thế là hai mẹ con hẹn ngày mai nàng sẽ mang đàn qua cho cậu.

 

Xem ra cậu nhóc vẫn chưa có ý định trở về, rõ ràng ban đầu chỉ nói sẽ về nhà một tuần.

 

Kỷ Tú Niên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

 

Đôi mày nàng dần nhíu lại.

 

Nàng vào phòng tắm rửa, lúc đi ra, tâm trạng đã bình ổn hơn nhiều.

 

Chỉ là dấu răng trên ngón tay vẫn còn rõ mồn một, chạm vào vẫn thấy hơi nhói... cũng không biết Chu Lang đã dùng sức lớn đến mức nào.

 

Nàng cầm một cuốn sách tham khảo khô khan lên đọc, những con chữ vô vị thường có thể ru người ta vào giấc ngủ.

 

Cứ thế, nàng tựa vào đầu giường thiếp đi, và nhanh chóng chìm vào mộng mị.

 

Dường như đó là một ngày hè, trên một hòn đảo nhỏ.

 

Trong gió thoang thoảng hương hoa, bên tai là tiếng gió rì rào.

 

Những ngón tay trắng ngọc thon dài, cứ thế níu lấy nàng không buông.

 

Cơn gió mùa hạ thổi bùng lên cơn khô nóng, rồi bốn bề lại giăng đầy sương mù, trong màn sương chẳng thể nhìn rõ thứ gì.

 

Mãi cho đến khi sương mù ngưng tụ thành giọt nước, chầm chậm rơi xuống, một tiếng rên không thể kìm nén, khe khẽ vang lên.

 

Nàng thậm chí còn sinh ra ảo giác, ngỡ như ngoài cửa sổ đang đổ mưa.

 

Tiếng mưa tí tách, gõ lên khung cửa sổ khép hờ. Ánh đèn đường xuyên qua ô cửa hắt vào, trong không gian nửa tối nửa sáng, soi rọi đường cong của tấm chăn đang phập phồng cùng lọn tóc mái ướt đẫm của chủ nhân. Tiếng mưa hòa cùng tiếng sột soạt của vải vóc, rồi dần dần lắng xuống.

 

Trong mơ, cơn mưa cuối cùng cũng tạnh.

 

Một ngọn đèn đột nhiên bật sáng.

 

Kỷ Tú Niên ngồi bật dậy.

 

Hơi thở có chút dồn dập, lọn tóc mái trên trán ướt đẫm mồ hôi, chăn gối nhàu nhĩ thành một đống hỗn độn, đầu ngón tay vẫn còn khẽ run.

 

Nàng vén chăn, xỏ dép lê đi đến trước gương, người trong gương có đôi mắt sáng rực một cách lạ thường.

 

Kỷ Tú Niên đưa tay lên, dùng cánh tay che đi đôi mắt, thở ra một hơi thật dài. Nàng lấy quần áo sạch rồi xoay người bước vào phòng tắm.

 

.

 

Ngày hôm sau.

 

Khoa tổ chức buổi họp tổng kết cuối kỳ.

 

Lẽ ra Chu Lang không cần đến, nhưng cô nhẩm tính thời gian, đẩy lùi hai cuộc họp không mấy quan trọng là có thể đến kịp.

 

Tiện thể hỏi thăm xem người bị cắn tối qua, bây giờ còn đau không.

 

Cô đến hơi muộn, cuộc họp đã bắt đầu.

 

Lúc bước vào, thật khó để không bị người khác chú ý.

 

Hách Thư Du gật đầu với cô, chỉ tay về phía một chiếc ghế trống ở bên cạnh.

 

Chu Lang hiếm khi ngồi ở một góc khuất như thế này, nhưng cô lại thấy rất vui.

 

Vừa hay có thể quang minh chính đại mà ngắm nghía một người nào đó.

 

Kỷ Tú Niên ngồi cách cô rất xa, đang nói chuyện với Phương Tầm. Nghe thấy tiếng động, nàng ngẩng lên liếc nhìn cô một cái, rồi lại dứt khoát cúi đầu xuống.

 

Chu Lang chẳng hề thấy bất ngờ.

 

Cô một tay chống cằm, tư thế vô cùng thoải mái.

 

Không ngờ, Kỷ Tú Niên lại ngẩng lên nhìn cô thêm một lần nữa.

 

Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, nàng đã vội vàng cúi gằm mặt xuống.

 

Chu Lang nhướng mày.

 

Làm sao vậy?

 

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng à? À không, một lần bị cắn, mười năm sợ cô sao?

 

Cô dù có rảnh rỗi đến đâu, cũng đâu thể ngày nào cũng đi cắn nàng được.

 

Đợi nửa đầu cuộc họp kết thúc, Chu Lang đứng ở ngoài hành lang, gọi nàng lại: "Giáo sư Kỷ."

 

Kỷ Tú Niên dừng bước: "Có việc gì sao?"

 

Chu Lang nói rất chậm, khóe môi cong lên một nụ cười không rõ là vui hay không: "Hôm nay cô cứ nhìn tôi suốt thế?"

 

"...Tôi không có nhìn cô suốt."

 

"Đừng chối, để tôi đếm xem nào, bị tôi bắt được bốn năm lần rồi đấy."

 

Lần nào cô cũng biết.

 

Vẻ mặt hoang mang rối loạn, hoàn toàn không giống với dáng vẻ thường ngày của Kỷ Tú Niên.

 

Kỷ Tú Niên không nói gì.

 

Chu Lang nhìn nàng.

 

Ánh mắt cô dừng lại trên đôi môi đỏ mọng mà người phụ nữ kia đang nhẹ cắn.

 

Đúng lúc đó, Phương Tầm từ phía sau đi tới, gọi hai người: "Kỷ lão sư, viện phó Chu, em có đặt cà phê, hai người có muốn một ly không ạ?"

 

Kỷ Tú Niên gật đầu: "Tôi muốn một ly, cảm ơn ."

 

Nói xong, nàng như trút được gánh nặng, lách người qua Chu Lang rồi đi mất.

 

Bị Phương Tầm cắt ngang, không hỏi ra được nguyên cớ, Chu Lang cũng không vội, cô thong thả bước vào phòng họp, ngồi lại vào vị trí quen thuộc của mình.

 

Phương Tầm lại bị bắt đi làm biên bản cuộc họp. Tuần này Sầm Dao lại đi công tác vắng nhà, chỉ còn lại một mình cô nàng, làm công việc giấy tờ nhàm chán nên khó tránh khỏi tâm trạng không vui.

 

Giờ giải lao khá dài, cô nàng vừa pha cà phê, vừa dịch ghế sang cạnh Kỷ Tú Niên, cuối cùng cũng tìm được người để than thở: "Kỷ lão sư, hôm nay họp hành gì mà..."

 

Kỷ Tú Niên biết dạo này Phương Tầm thực sự vất vả, nàng nghĩ một lát rồi nói: "Lát nữa tôi sẽ đề nghị với viện trưởng, thuê một nhân viên hợp đồng đến phụ giúp."

 

Mắt Phương Tầm sáng lên: "Kỷ lão sư, cô tốt quá đi!"

 

Chỉ cần Kỷ lão sư mở lời, Viện trưởng Hách không đồng ý cũng chẳng sao, viện phó Chu chắc chắn sẽ đồng ý.

 

Đôi mắt cô nàng láo liên như một con cáo nhỏ tinh ranh, đang nghĩ xem nên cảm ơn nàng thế nào, thì bỗng cúi đầu thấy tay của Kỷ Tú Niên, cô nàng kinh ngạc kêu lên: "Ối! Ngón tay cô bị sao thế này?"

 

Kỷ Tú Niên có chút chột dạ không rõ lý do, theo bản năng cuộn ngón tay lại. Nhưng càng làm vậy, nàng lại càng phải tỏ ra bình tĩnh. Khóe môi nàng gắng gượng nặn ra một nụ cười: "À... Bị chó cắn ấy mà."

 

Đây là cách nói hợp lý và giữ thể diện duy nhất mà nàng có thể nghĩ ra.

 

"A!" Phương Tầm ngạc nhiên đến ngây người, giọng cao vút lên, "Không phải chứ, sao đang yên đang lành lại bị chó cắn ạ? Có chảy máu không, Kỷ lão sư cô đã đi tiêm phòng dại chưa?"

 

Cô nàng kích động quá, giọng nói cũng quá lớn, lọt cả vào tai Chu Lang đang ngồi ở đầu bên kia của bàn họp.

 

Người phụ nữ vốn đang cúi đầu xem tài liệu đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt sắc bén như tuyết phóng tới. Ánh mắt đó dừng lại trên người Phương Tầm nửa giây, rồi khóa chặt lấy Kỷ Tú Niên.

 

Tầm mắt cô dừng lại trên đầu ngón tay phải của nàng.

 

Kỷ Tú Niên cũng ngẩng đầu lên, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, nàng liền mất tự nhiên quay đi.

 

...Nhớ lại chuyện tối qua, hôm nay nàng không tài nào nhìn thẳng vào mặt Chu Lang được.

 

Chu Lang nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm.

 

Thảo nào hôm nay cứ nhìn mình nhiều lần như vậy, hóa ra là đang thầm mắng mình là chó!

 

. . . .

 

Tác giả có lời muốn nói:
#Bàn về sự lệch pha trong giao tiếp
Niên (mặt đỏ bừng): Tối qua mình đã mơ thấy...
Lang (tức giận): Nàng mắng mình là chó

Bình Luận (0)
Comment