Bị mắng là chó một cách vô cớ, Chu Lang đương nhiên muốn tìm nàng tính sổ cho ra nhẽ.
Thế nhưng cô không ngờ, cuộc họp vừa kết thúc, Kỷ Tú Niên đã vội vã rời đi.
Vừa bước ra khỏi phòng họp, Kỷ Tú Niên lập tức khoác áo choàng trắng, đội mũ dạ mềm màu đen. Một tay nàng siết chặt đai lưng, chân đã vội vã bước đi.
Chu Lang đuổi theo, chặn người lại, cười tủm tỉm hỏi: "Giáo sư Kỷ, cô mắng ai là chó đấy?"
Kỷ Tú Niên ngoảnh mặt đi: "Vậy chứ tôi biết nói gì bây giờ?"
Vành tai trắng như tuyết ẩn dưới vành mũ mơ hồ nóng lên.
Lúc này đây, nàng thực sự không muốn đối mặt với Chu Lang một chút nào.
Chu Lang nghĩ một lát, rồi quyết định không đôi co với nàng về chuyện này nữa.
Dù sao thì tối qua... đúng là cô có hơi "chó" thật.
Thấy cô im lặng, Kỷ Tú Niên lại càng bước nhanh hơn, chỉ vài ba bước đã bỏ cô lại phía sau.
"Còn đau không?"
Suy nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định hỏi.
Kỷ Tú Niên ngoái đầu nhìn lại cô một cái, ánh mắt ấy sâu thẳm lạ thường.
Vừa như trách móc cô tối qua tự dưng cắn người, lại vừa như... ẩn chứa một lời oán giận muốn nói lại thôi.
Chu Lang ngẩn ra một lúc.
Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng vài giây, vẫn không thể nghĩ thông được ánh mắt kia rốt cuộc ẩn giấu điều gì.
Chỉ cảm thấy trái tim mình vừa hẫng đi một nhịp.
Cô lái xe rời khỏi Ninh Đại, vừa hay nhận được điện thoại của em trai.
"Lại gây chuyện ở trường à?"
"Chị... chị nói gì thế, ngoài gây chuyện ra thì em không thể làm được việc gì tốt hay sao?"
"Ừm, thế em đã làm được việc tốt gì nào?"
"Lúc chơi bóng em có kéo một bạn, bạn ấy không sao, còn em thì bị trật chân, bầm tím phần mềm thôi... Không có gì to tát cả, chỉ là muốn nói kế hoạch đi chơi Tết Nguyên Đán chắc phải hoãn lại rồi."
Chu Lang thở phào một hơi: "Sau này em nói chuyện có thể đừng thở hổn hển có được không, sớm muộn gì cũng bị em dọa chết khiếp. Được rồi, chuyến đi chơi lùi lại nửa tháng, vừa hay lúc đó các em cũng được nghỉ đông... À đúng rồi, em nhớ hỏi An Dương... xem dì của em ấy có đi cùng được không? Để chị còn sắp xếp cho Nhạc Thành đặt vé."
Cậu thiếu niên ở đầu dây bên kia nói gì đó, rồi mới trả lời: "Được ạ, cậu ấy đang ở cạnh em, nói là được."
Chu Lang: "Ừ, chị biết rồi."
Cô muốn đưa Kỷ Tú Niên hoàn toàn vào kế hoạch của mình.
Cô muốn nói cho nàng biết, về chuyện kết hôn.
Trong một chuyến đi dài, thế nào cũng sẽ tìm được một thời điểm thích hợp, để hai người có thể một mình đối diện với nhau.
.
Đến nhà họ Đoạn muộn hơn một chút so với giờ hẹn, Kỷ Tú Niên nói: "Xin lỗi, ở trường có việc nên tôi đến muộn."
Đoạn Gia Diệc đã đứng chờ ở ngoài cửa, anh ta cầm lấy cây đàn guitar và mấy cuốn sách từ trên xe của nàng: "Không sao đâu, giáo sư Kỷ rất đúng giờ, tôi cũng vừa mới ra thôi. Lần sau có chuyện như vậy, cô cứ nói với tôi một tiếng, tôi lái xe qua lấy là được."
Kỷ Tú Niên lắc đầu từ chối: "Tôi tiện đường."
Đoạn Gia Diệc gật đầu: "Vậy tôi đi đón An Dương đây."
Anh ta dường như thật sự muốn làm một người cha đúng nghĩa, rất để tâm đến chuyện của con trai. Tuy không thể nói là chu đáo tỉ mỉ, nhưng lần nào Kỷ Tú Niên đến đây cũng đều thấy mặt anh ta. Nếu không phải trước đây từng nghe bạn thân kể rằng sau khi kết hôn Đoạn Gia Diệc vẫn có quan hệ mập mờ với những người phụ nữ khác, e rằng người ta rất dễ bị vẻ ngoài này che mắt.
Đợi xe của anh ta đi trước, Kỷ Tú Niên mới chuẩn bị quay đầu xe thì bị chặn lại.
Đoạn Gia Như gõ lên cửa kính xe, nụ cười vừa ưu nhã vừa chuẩn mực: "Giáo sư Kỷ, hóa ra cô chính là người đã nhận nuôi con trai của anh tôi à..."
Kỷ Tú Niên hạ cửa kính xuống: "Là con trai của tôi."
Việc gặp Đoạn Gia Như ở đây, có thể nói là rất bất ngờ, mà cũng có thể nói là chẳng có gì bất ngờ cả.
Đoạn Gia Như bật cười thành tiếng: "Được thôi, cô muốn nói sao cũng được. Nếu đã là người một nhà, tôi cũng không cần phải kiêng dè cô nữa."
Giọng Kỷ Tú Niên vẫn nhàn nhạt: "Cô muốn nói gì?"
Đoạn Gia Như cười mời nàng, dáng vẻ như đã có sự chuẩn bị từ trước: "Giáo sư Kỷ có thời gian không, chúng ta xuống xe nói chuyện một chút đi. Phía trước có một quán cà phê vẫn còn mở cửa, vào đó ngồi một lát nhé?"
Kỷ Tú Niên không từ chối.
Một lát sau, họ ngồi đối diện nhau trong quán cà phê ven đường.
Chỉ cần một ánh nhìn, cả hai đã có thể thấy rõ ý đồ của đối phương.
Kỷ Tú Niên không động đậy: "Có chuyện gì, mời cô nói."
Đoạn Gia Như dùng chiếc thìa bạc nhẹ nhàng khuấy ly cà phê, tạo ra những tiếng leng keng trong trẻo. Giọng cô ta cũng rất tao nhã dễ nghe: "Giáo sư Kỷ, cô biết tôi tìm cô là vì chuyện gì rồi chứ?"
"Có gì thì cô cứ nói thẳng."
"Tôi mong cô hãy tránh xa Chu Lang ra một chút."
Kỷ Tú Niên lặng lẽ nhìn cô ta: "Cô lấy tư cách gì để nói những lời này?"
"Tư cách?"
Đoạn Gia Như dường như thấy chuyện này rất buồn cười, cô ta che đôi môi đỏ mọng: "Thật không dám giấu giếm, tôi là vợ của cô ấy. Chỉ vì luật pháp trong nước chưa thông qua hôn nhân đồng giới nên chúng tôi vẫn luôn giữ kín, nhưng tôi thực sự là người vợ hợp pháp của cô ấy. Tôi cũng biết cô là bạn gái cũ của cô ấy, sau khi về nước gặp lại cô, đôi khi khó tránh khỏi tình cũ không quên, nhưng mong cô hãy tôn trọng tôi, tôn trọng hôn nhân và gia đình của tôi."
Ngoài dự đoán của cô ta, Kỷ Tú Niên lại rất bình tĩnh gật đầu, hoàn toàn không tỏ ra bất ngờ, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Tình cảm của hai người rất tốt sao?"
"Đương nhiên."
"Thật sự rất tốt?"
"Chuyện giữa chúng tôi, làm sao để một người ngoài như cô tin được đây? Cô ấy đối với tôi rất tốt, cũng rất yêu tôi."
"Cô ấy sống một mình ở chung cư, hai người đang ly thân."
"Tôi..." Kỷ Tú Niên nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt sắc như dao, tựa như có thể nhìn thấu lòng người: "Cô ấy thích uống loại cà phê nào?"
Không đợi Đoạn Gia Như trả lời, từng câu hỏi nối tiếp nhau bật ra.
"Cô ấy thích uống sữa ngọt hay sữa nguyên chất?"
"Loại trái cây cô ấy thích nhất là gì? Những điều này, cô có biết không?"
Sắc mặt Đoạn Gia Như sa sầm lại: "Cô có ý gì?"
Kỷ Tú Niên nhìn cô ta, giọng nhàn nhạt: "Không có ý gì cả. Chỉ là cô thấy đấy, cô chẳng biết gì hết. Cô hoàn toàn không hiểu cô ấy, cô không thật lòng yêu cô ấy."
Đoạn Gia Như cố nén cơn giận, cười nói: "Nhưng thế thì đã sao, tôi vẫn là vợ của cô ấy."
Kỷ Tú Niên đứng dậy: "Nếu cô thật sự là vợ của cô ấy, cô nên tôn trọng cô ấy, yêu thương cô ấy, và thẳng thắn với cô ấy. Tôi đương nhiên không muốn xen vào hôn nhân và gia đình của bất cứ ai, đặc biệt là của Chu Lang."
Ánh mắt Kỷ Tú Niên tĩnh lặng như mặt hồ, sâu thẳm mà trong veo: "Huống chi, hai người đã ly hôn."
Nói xong, nàng dứt khoát xoay người rời đi, bóng lưng gọn gàng, thanh thoát.
Đoạn Gia Như sững sờ tại chỗ.
Vài giây sau, cô ta mới bật ra một tiếng cười dở khóc dở cười: "Cô nói bậy bạ gì đó... Chúng tôi..."
Nhưng nói đến nửa chừng, cô ta lại nghẹn lời.
Cảm giác như đấm vào một bịch bông, trong lòng bỗng dâng lên một cơn tức tối vô cớ.
Kỷ Tú Niên rốt cuộc đã biết từ lúc nào! Vậy ra suốt những ngày qua, cô ta đã tự biến mình thành trò cười, còn cô ta thì chỉ lặng lẽ đứng nhìn... cứ như đang xem một màn xiếc khỉ.
Nụ cười trên môi Đoạn Gia Như cứng lại, trông càng thêm khó coi.
.
Kỷ Tú Niên đang giúp sinh viên luyện tập vũ đạo.
Vì đây là tiết mục được chọn cho buổi biểu diễn mừng Tết Nguyên Đán của trường, nên khoa đang tổ chức một buổi tổng duyệt trước.
Chỉ là giáo viên múa chính đã định trước đột nhiên nhà có việc, không thể đến được.
Kỷ Tú Niên đứng dưới sân khấu xem các sinh viên nhảy, thiếu đi người dẫn dắt, tổng thể tiết mục kém đi không ít. Đội hình vừa ổn định lại đột nhiên thiếu một người, rất dễ bị rối loạn, ảnh hưởng đến cả tính thẩm mỹ và hiệu quả trình diễn.
Lúc này tìm người thay thế gần như không kịp, mà thay đổi vũ đạo và dàn dựng lại từ đầu lại càng không thể.
Tạm thời cũng không biết nên chọn ai là phù hợp nhất.
Hách Thư Du cử Sầm Dao qua xem tiến độ, Sầm Dao cũng lo lắng ra mặt: "Kỷ lão sư, cứ thế này mà mang đi biểu diễn ở trường thì có vẻ..."
Kỷ Tú Niên gật đầu: "Bây giờ rất khó tìm người chữa cháy."
Sầm Dao nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Kỷ lão sư, hay là cô thay một chút nhé?"
Kỷ Tú Niên ngẩn ra: "Tôi sao..."
Phương Tầm vừa khuân nửa thùng nước tới, vội thay nàng từ chối: "Kỷ lão sư, dạo này cô mệt lắm rồi, hay là thử hỏi người khác xem sao."
Kỷ Tú Niên chưa kịp nói gì, ánh mắt nàng đã rơi xuống hàng ghế khán giả.
Chu Lang đang ngồi ở hàng đầu tiên, ngay vị trí trung tâm, dáng ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cô luôn rất tôn trọng người khác, bất kể trên sân khấu là biểu diễn hay diễn thuyết, cô đều sẽ chăm chú theo dõi.
Nàng cầm lấy chiếc váy múa: "Để tôi."
Phương Tầm kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, đợi Kỷ Tú Niên đi rồi mới nói với Sầm Dao: "Cậu không biết đâu, bài múa này cường độ rất lớn, không hợp với Kỷ lão sư... Ôi, sao tự dưng cô ấy lại đồng ý vậy chứ, không được, mình không yên tâm, mình phải ra phía trước xem mới được."
Trong khoảng thời gian người dẫn chương trình đang nói, Chu Lang nhìn chằm chằm vào tấm màn sân khấu, tâm trí lơ đãng đâu đâu, không nghe rõ lời giới thiệu tiết mục.
Vốn dĩ hôm nay cô đến là để tìm Hách Thư Du bàn chuyện, không ngờ anh ta lại đột xuất đi họp, bỏ cô lại văn phòng không nói, còn nhờ cô trông coi giúp, xem hiệu quả tập luyện tiết mục ra sao.
Cô nghĩ bụng đến xem Kỷ Tú Niên có ở đây không, nhưng nhìn khắp hàng ghế khán giả không thấy nàng đâu, lại nhìn quanh cả hội trường một vòng, không khỏi có chút thất vọng.
Thật ra cũng có chút nhàm chán, nhưng vì tôn trọng người biểu diễn, cô vẫn cố gắng giữ tập trung, quyết định xem xong tiết mục rồi sẽ đi.
Ánh đèn đột ngột tối sầm.
Màn sân khấu khép lại, rồi lại từ từ kéo ra.
Một tia sáng, rọi xuống.
Trong bóng tối, một bóng hình mảnh mai, uyển chuyển tựa đóa hoa xuân vừa hé nở, cổ tay mềm mại lướt một nửa vòng cung giữa không trung. Ngay sau đó, chùm sáng ấy đáp xuống, soi rọi gò má thanh tú của nàng, tựa như một đóa sen thanh tao, lặng lẽ bung nở giữa màn đêm sâu thẳm.
Ánh sáng ấy lọt cả vào đáy mắt nàng.
Chu Lang đột nhiên ngồi thẳng người dậy.
Không ngờ đó lại là Kỷ Tú Niên.
Lần đó cô còn nửa đùa nửa thật, bảo nàng nhảy cho cô xem một điệu...
Nếu không phải lần trước đã có cách để xác nhận, Chu Lang tuyệt đối không thể tin nổi, Kỷ Tú Niên bao nhiêu năm qua chưa từng tham gia một cuộc thi vũ đạo nào, bởi vì dáng múa của nàng không hề có dấu vết của sự lơ là luyện tập.
Điệu múa gần như hòa quyện làm một với âm nhạc một cách hoàn hảo.
Cũng không thể nói rõ đó là điệu múa gì... Cô biết Kỷ Tú Niên từ nhỏ đã học múa dân gian, khiêu vũ quốc tế, ballet... tất cả các thể loại hòa quyện vào nhau, tạo nên một khí chất rất riêng của nàng, trong trẻo và an yên.
Giống như một đóa hoa nở trong sơn cốc tĩnh lặng, một mình khoe sắc, vẫn cứ nồng nhiệt, rồi cuối cùng lặng lẽ tàn phai.
Đã có rất nhiều lần, ánh mắt của Kỷ Tú Niên như xuyên thẳng vào hốc mắt cô.
Trong đôi mắt ấy ngập tràn tình yêu nồng cháy, lại chứa đựng cả sự tự do bay lượn theo gió.
Vậy thì tại sao bao nhiêu năm qua... ngoài việc dạy học sinh ra, nàng lại hiếm khi nhảy múa nữa.
Chu Lang quay đầu đi.
Đôi mắt cô không hiểu sao bỗng thấy cay cay.
Ánh đèn bừng sáng, như ánh mặt trời đột ngột chiếu rọi.
Trên sân khấu bóng người đan xen, nhưng cô không cần cố tình tìm kiếm, trong mắt cô chỉ có hình bóng của nàng. Điệu múa của nàng vừa mong manh, lại vừa ẩn chứa một sức sống khiến người ta rung động.
Không biết là ai đã bắt đầu vỗ tay trước, rồi tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Trên sân khấu, mọi người cúi đầu chào kết thúc.
Chu Lang nhìn chằm chằm vào Kỷ Tú Niên, phát hiện lúc nàng bước xuống sân khấu đã suýt bước hụt một bậc, may mà được sinh viên phía sau giữ lại kịp nên mới không bị ngã.
Cô có chút không yên tâm, đứng dậy đi vào hậu trường tìm nàng.
Vừa hay thấy bóng dáng vội vã của Phương Tầm, cô gọi lại: "Phương Tầm!"
"Ối, tôi đang vội lắm, có việc gì cô tìm..." Phương Tầm nói nhanh như gió được nửa câu, thấy rõ là Chu Lang thì lập tức đổi giọng, "Viện phó Chu, Kỷ lão sư không được khỏe lắm, cô có muốn qua xem cô ấy không ạ?"
Tim Chu Lang thót lại một cái: "Cô ấy làm sao vậy?"
Phương Tầm lắc đầu: "Nghe nói là viêm phế quản mãn tính, vừa rồi hơi khó thở một chút, cô ấy nói ngồi nghỉ một lát là khỏe thôi."
Vừa nói, cô nàng vừa dẫn Chu Lang đến phòng nghỉ, gõ cửa: "Kỷ lão sư, tụi em vào nhé?"
Cánh cửa mở ra.
Chu Lang vừa nhìn đã thấy Kỷ Tú Niên ngồi bên cửa sổ, đôi mày nhíu lại vì khó chịu. Chiếc váy múa vẫn chưa kịp thay, vài lọn tóc mai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi, nàng chỉ khoác tạm một chiếc áo phao màu đen bên ngoài.
Giọng cô cố tình hạ thấp xuống một chút: "Sao mặt cô trắng bệch thế kia?"
"Trang điểm sân khấu thôi, phấn đánh hơi dày."
Như sợ cô không tin, Kỷ Tú Niên tiện tay quệt lên má, đầu ngón tay dính đầy phấn, đưa cho cô xem.
Chu Lang lặng lẽ thở phào.
Lớp trang điểm sân khấu đậm hơn bình thường rất nhiều, dưới ánh đèn, gò má nàng trắng đến dọa người. Cổ họng Chu Lang nghẹn lại: "Cô không khỏe ở đâu?"
Lý do Kỷ Tú Niên đưa ra y hệt như lời Phương Tầm nói: "Không sao, viêm phế quản mãn tính thôi, trước đây tôi đã nói với cô rồi."
Chu Lang không tin, nhìn nàng chằm chằm: "Thật sự không sao chứ? Hay lái xe đến bệnh viện xem sao."
"Chỉ là bệnh vặt thôi mà," Kỷ Tú Niên uống xong nước, cũng không biết đã uống mấy viên thuốc gì, "Cũng giống như cô bị đau dạ dày vậy, sau 30 tuổi có chút bệnh vặt không phải là chuyện hết sức bình thường sao?"
Chu Lang không ngờ nàng sẽ lấy bệnh đau dạ dày của mình ra để so sánh.
Rõ ràng là cùng một đạo lý, nhưng nghe vào tai lại có cảm giác không phải như vậy.
"Thật sự không sao chứ?"
"Thật sự không sao."
Chu Lang nhìn đồng hồ: "Vậy bây giờ cô về nhà à?"
Kỷ Tú Niên uống hết nửa ly nước ấm, dường như đã đỡ hơn: "Tôi có hẹn ăn cơm với anh trai, xe anh ấy đang đỗ dưới lầu."
Nàng không muốn nói thêm gì nữa, xách túi đứng dậy: "Tôi đi trước đây."
Thái độ vô cùng dứt khoát, rõ ràng là từ chối người khác đưa về.
Chu Lang muốn đuổi theo, nhưng anh trai nàng đang ở dưới lầu, vì thế cô đành nén lại, chỉ đứng bên cửa sổ nhìn nàng bước lên một chiếc xe hơi dài màu đen.
Rất nhanh, chiếc xe lăn bánh.
Cửa sổ xe từ từ kéo lên.
Giang Úy liếc nhìn lên trên một cái: "Tòa nhà mới của các em... nghe nói là..."
"Vâng, là cô ấy quyên tặng."
Kỷ Tú Niên quấn chặt chiếc áo phao trên người, ho khẽ mấy tiếng gần như không thể nghe thấy.
"Sao thế, ốm à?"
Giang Úy thấy nàng nắm chặt cổ áo, liền tăng nhiệt độ trong xe lên mấy độ, rồi đưa tay sờ trán nàng: "Không sốt mà?"
Kỷ Tú Niên biết không thể giấu được anh: "Bệnh cũ thôi. Đừng nói chuyện này nữa, anh, em hẹn anh ra là muốn nói chuyện của An Dương. Thằng bé bây giờ đang ở nhà họ Đoạn, nhiều ngày rồi không về."
Giang Úy vừa nghe đã nổi nóng, tạm thời quên luôn chuyện vừa rồi: "Thằng nhóc con vô lương tâm thế? Em gọi mà nó cũng không về, hôm nào để anh vác gậy sang lôi cổ nó về!"
Kỷ Tú Niên lắc đầu nói không cần: "Nhà họ Đoạn không phải nơi tốt lành gì... Thằng bé hình như kết giao với không ít bạn mới, nó có về hay không cũng không quan trọng, em chỉ sợ nó hư người. Cho nên em muốn nhờ anh tìm người để ý xem, dạo này nó đang chơi với những ai."
"Được, anh sẽ cho vài người để mắt đến nó. Nhưng còn em... dạo này tâm trạng dao động lớn quá phải không?"
"...Cũng tàm tạm."
"Gần đây có cãi nhau với ba em không?"
"Có về nhà một lần, không vui vẻ gì lắm, nhưng tạm thời không có chuyện gì lớn."
"Dù có xảy ra chuyện gì, cũng không được giấu anh, có việc gì đã có anh gánh," Giang Úy càng nói càng tức, nhớ lại những chuyện cũ, "Ba em thật không ra gì, vì cái bệnh kia mà chiến tranh lạnh với mẹ em không nói, đối với em cũng chẳng tốt đẹp gì..."
Kỷ Tú Niên day day thái dương, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
Nàng không hùa theo lời anh, cũng không ngăn Giang Úy nói tiếp.
Giang Úy lái xe đưa nàng về nhà.
Trước khi đi, thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, anh không nhịn được lại dặn dò thêm vài câu: "Tiểu Niên, nghe lời anh, sau này đừng nhảy múa nữa."
Kỷ Tú Niên cười cười: "Không sao đâu anh."
Nếu không phải... thấy Chu Lang ở dưới khán đài, mình đã không nhảy.