Cuối tuần, Chu Lang ở nhà nghỉ ngơi được nửa ngày.
Thẩm San vừa tưới nước cho mấy chậu hoa cỏ, vừa cằn nhằn con gái: "Lang Lang, dạo này con cứ tối ngày bận bịu cái gì thế, chẳng thấy bóng dáng đâu cả. Con tự đếm xem, tháng này về nhà được mấy lần? Hôm nay nếu không phải mẹ không cho ra ngoài, có phải con lại định đi từ sáng sớm không?"
Chu Lang đang trả lời email, đầu cũng không ngẩng lên: "Toàn chuyện công việc, có nói mẹ cũng lười nghe."
Chu Đạt đang chuẩn bị ra cửa đi câu cá, quay lại nhìn con gái một cái, muốn nói lại thôi, nhưng nghĩ rồi lại im lặng.
Còn bận cái gì nữa... Vốn dĩ công việc đã đủ nhiều, con bé còn ngày nào cũng không có việc gì lại chạy đến Ninh Đại, thật tưởng ông không biết chắc.
Ông vừa mở cửa, Chu Hưởng đã mang cặp sách đi vào: "Ba, mẹ, con về rồi."
Kỷ An Dương rất lễ phép: "Chào chú, chào dì ạ."
Chu Đạt vỗ vai Kỷ An Dương: "An Dương đến chơi à, lát nữa hai đứa lại đi học guitar sao? Thầy giáo dạy có tốt không?"
Chu Hưởng cắn một miếng táo: "Đừng nhắc nữa ba, chán lắm. Ơ, chị hôm nay cũng ở nhà à."
Chu Lang vỗ vỗ lên ghế sô pha, đợi em trai ngồi xuống, cô mới đưa tay véo tai nó: "Bảo em với An Dương cùng nhau học hành cho tốt, lên lớp cho tử tế, mà em cứ suốt ngày kêu cái này chán, cái kia chán, rốt cuộc thì em làm được cái gì?"
Thẩm San cũng có hẹn đi spa với bạn, vội vàng ra ngoài, trước khi đi còn không quên mắng con trai: "Cứ như trẻ con không lớn được, nhìn cái bộ dạng của con xem, sau này biết làm thế nào!"
"Thì chẳng phải còn có chị con sao!"
Chu Lang tức giận trỏ vào trán em trai: "Em còn không biết xấu hổ mà nói."
"Thì cũng là do chị chiều hư em thôi."
Cậu thiếu niên vẫn cười hì hì, chẳng hề để tâm.
Chu Lang nhìn em trai, ánh mắt dịu lại: "Đi đi, đi học đàn của em đi."
Nói xong, cô lại gọi An Dương: "An Dương lát nữa có qua ăn cơm không? Nếu có thì để chị bảo người làm thêm hai món nhé."
Kỷ An Dương mặc một chiếc áo hoodie màu xanh đen trông khá mỏng manh, tai nghe màu trắng vắt trên cổ, cậu cười từ chối: "Dạ không cần đâu ạ, lát nữa tan học em về thẳng nhà luôn. Em cảm ơn chị."
"Cũng được... Chuyện đổi lịch đi chơi sang nghỉ đông, A Hưởng nói với em rồi chứ?"
"Dạ, cậu ấy nói rồi."
"Vậy chị chuẩn bị đặt khách sạn, ừm... đặt cho bốn người nhé?"
"Dạ, vâng."
Chu Lang vẫy tay: "Vậy hai đứa đi đi."
Chu Hưởng ôm đàn guitar đi thẳng, cánh cửa đóng sầm lại.
Kỷ An Dương cõng cây đàn của mình, đi chậm hơn Chu Hưởng một chút, đột nhiên hỏi: "Chị của cậu có phải tên là Chu Lang không?"
"Đúng rồi, sao thế?"
"Không có gì...thuận miệng hỏi thôi."
Kỷ An Dương nhớ mang máng đã nghe Chu Đạt gọi cái tên này một hai lần.
Vừa rồi bỗng dưng nhớ lại, có lần người em họ của ông bố danh nghĩa kia của cậu gọi điện tới, cũng nhắc đến cái tên này. Cậu không nghe rõ họ nói chuyện gì, nhưng giọng điệu thì không hề tốt đẹp... Hơn nữa, ấn tượng của cậu về người cô này cũng chẳng tốt đẹp gì, nên cậu đã ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Chỉ là lần đó cậu không hiểu được gì... quyết định sẽ nghe ngóng thêm.
Sau cánh cửa.
Người nhà đều đã đi hết, cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Chu Lang gọi lại cho Tiết Dĩ Ngưng: "Dĩ Ngưng, mình vừa bận một chút, tình hình thế nào rồi, cậu nói đi."
"Kỷ Trường Hoành đã giao dự án chúng ta nhắm trúng cho người khác. Giờ có một người bạn trong ngành nói với mình, mảnh đất đó có vấn đề."
"Việc này thuộc về quyết định sai lầm, cộng thêm một vài bằng chứng vụn vặt trước đó... chắc chỉ có thể khiến ông ta chịu trách nhiệm về mặt kinh tế thôi nhỉ? Nhiều nhất là bị xử phạt vì tắc trách?"
"Đúng vậy, cho nên ý của Tống Kỳ là cứ xem động thái tiếp theo của ông ta. Nếu ông ta không chỉ giao mảnh đất đó cho người khác, mà còn phê duyệt tiền bạc cho dự án, thì cho dù không phải vào tù, cũng sẽ tạm thời bị đình chỉ công tác để điều tra."
"Ông ta trước nay luôn bảo thủ, cũng không có gì lạ. Cứ chờ xem, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ tự gánh lấy hậu quả."
.
Gần cuối năm, công việc chất chồng như núi.
Tuần cuối cùng, Chu Lang cố gắng lắm mới dành ra được nửa ngày, dẫn theo bộ phận tài vụ của công ty đến Ninh Đại để nghe báo cáo tài chính.
Dù sao thì trong khoảng thời gian này, cô đã chi không ít tiền cho phía Ninh Đại.
Mấy hôm nay công việc quá bận, cô đã thức mấy đêm liền, cơn sốt nhẹ cứ tái đi tái lại.
Cũng đã quen rồi nên không sao, không ảnh hưởng gì đến công việc hàng ngày.
Chỉ là nhìn chằm chằm vào màn hình lâu, đầu có hơi choáng.
May mà năng lực chuyên môn của bộ phận tài vụ rất mạnh, tinh thần trách nhiệm lại cao, thêm nữa còn có Nhạc Thành ở bên cạnh quán xuyến, cũng không cần phải quá lo lắng.
Lúc kết thúc, cô quay về văn phòng.
Kỷ Tú Niên đang cầm một tập tài liệu đi ra, nhìn thấy cô thì sững người: "Sao cô lại đột nhiên đến đây?"
Sau khi kết thúc khóa học, nàng rất ít khi gặp cô.
Chu Lang "ừm" một tiếng, cũng không biết có phải do sốt lâu nên đầu óc choáng váng hay không, cô phải chớp mắt rất mạnh, dường như mới nhận ra đó là nàng, giọng nói có chút nghèn nghẹt: "À... đến nghe báo cáo tài chính."
Cô mặc chiếc áo khoác trắng, quàng khăn màu xám, màu sắc trang phục trong trẻo, mà sắc mặt cô cũng nhàn nhạt một màu trong trẻo như thế.
"Lại sốt à?"
"...Không biết nữa, chắc vậy."
"Vậy sao giờ cô không về đi?"
"Sư huynh nói còn có một văn kiện cần tôi ký, tôi đợi anh ấy tới rồi đi."
Kỷ Tú Niên vội vàng đi nộp một tập tài liệu, nhìn đồng hồ, dừng lại vài giây, rồi vẫn lách người đi qua bên cạnh cô.
Hai mươi phút sau, nàng quay lại, Chu Lang đã nghiêng người ngủ thiếp đi trên chiếc ghế dài mới mua.
Kỷ Tú Niên đứng ở cửa, cố gắng điều hòa lại nhịp thở có chút hỗn loạn, lặng lẽ nhìn cô một lúc.
Cuối cùng, nàng vẫn quyết định bước vào.
Bước chân nàng thật khẽ.
Kỷ Tú Niên cúi người xuống, nhìn người đang ngủ say.
Bao nhiêu năm qua... Chu Lang vẫn không biết cách chăm sóc bản thân mình như vậy.
Sắc mặt cô không tốt lắm, dưới mắt vương một quầng thâm nhàn nhạt. Dù đã trang điểm nhẹ, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy dấu vết mệt mỏi.
Hàng mi run lên vài cái, vừa dày vừa cong vút như một chiếc quạt nhỏ.
Nàng bỗng nhớ lại ngày đầu tiên gặp Chu Lang.
Khi đó, câu lạc bộ sinh viên có hoạt động, vào một đêm cuối thu, họ ngồi quây thành vòng tròn trên thảm cỏ sân vận động để chơi trò chơi.
Cô gái hoạt bát xinh đẹp bị gọi tên lên chơi, liền thoải mái hào phóng bước vào giữa vòng tròn để hoàn thành nhiệm vụ.
Còn nàng chỉ ngồi bên cạnh, lặng lẽ vỗ tay cho cô, không nói một lời.
Ấn tượng đầu tiên chính là cô gái này trông rất giống một nàng búp bê Tây Dương, da trắng nõn, đôi mắt trong veo đen láy, mặc một chiếc váy vừa kiêu kỳ vừa rực rỡ. Cô gái ấy vui tươi, xinh đẹp, chỉ cần nhìn một cái là biết ngay đó là một người lớn lên trong sự đủ đầy yêu thương.
Lần sau gặp lại, Chu Lang đã mang một dáng vẻ khác.
Trên sân tennis, dưới bóng râm, cô gái ấy mặc chiếc áo thun trắng ngắn, quần short màu kaki nhạt. Lúc bật nhảy lên, cô để lộ vòng eo trắng nõn, mái tóc đuôi ngựa vẽ một đường cong giữa không trung, nụ cười của cô tựa như cơn gió mát ngày hè, trong trẻo, hoạt bát và rạng ngời.
Còn nàng khi ấy, nhàm chán và đơn điệu, những ngày đi học chỉ mặc đồ sao cho đơn giản nhất, thậm chí còn chẳng thích mặc váy.
Mãi sau này khi họ đã thân thiết, Chu Lang mới hỏi nàng, tại sao lần đầu gặp mặt nàng lại không nói gì.
Nàng chỉ đỏ mặt, nói rằng mình ngại nói chuyện, nhưng cũng không rõ lý do tại sao.
Biết nói gì đây, nói rằng cậu xinh đẹp tinh xảo như một nàng búp bê Tây Dương sao?
Chu Lang cứ một hai gặng hỏi, cuối cùng cũng hỏi ra được. Sau này, khi biết nàng từ nhỏ chỉ được yêu cầu luyện đàn, học vẽ, luyện chữ, chưa từng có ai tặng nàng búp bê. Năm ấy nàng vừa tròn hai mươi tuổi, Chu Lang nói sinh nhật tính một lần, Tết tính một lần, cô muốn sưu tập đủ 40 con búp bê thật đẹp để tặng cho nàng.
Chỉ tiếc... là đã không kịp nữa rồi.
Kỷ Tú Niên đưa tay lên, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào hàng mi của cô, vừa chạm một cái đã vội rụt về.
Không ngờ lại bị Chu Lang tóm lấy tay áo.
Cô rõ ràng đang sốt đến mê man, vậy mà lúc này lại đột nhiên tỉnh táo, đôi mắt sáng ngời: "Cô đang làm gì đấy?"
Kỷ Tú Niên cụp mắt xuống: "Xem cô có phải đang sốt không."
Chu Lang "à" lên một tiếng.
Thì ra là vậy. Lần trước chắc chắn nàng cũng nhân lúc mình ngủ, lén sờ trán mình, mình đoán không sai mà.
"Vậy tôi sốt rồi, cô có định ở lại với bệnh nhân này không?"
"Không được," Kỷ Tú Niên đứng dậy, tay áo nàng nhẹ nhàng tuột khỏi tay người bệnh, "Trong tủ thuốc của tôi có thuốc cảm, cô pha ra mà uống đi."
Chu Lang cúi đầu, nhìn chằm chằm vào vạt áo mình không níu lại được.
Trước khi đóng cửa, nàng chọn không nhìn vào vẻ mặt cúi đầu của Chu Lang: "Tôi có việc đi trước, cô nhớ uống thuốc. Tôi vừa thấy trợ lý Nhạc đang đợi ở ngoài, tôi sẽ nói với anh ấy một tiếng."
.
Trên đường lái xe về nhà có chút kẹt xe.
Hôm nay là ngày giỗ của Trình Thanh Nhiên.
Trên đường, Kỷ Tú Niên gọi điện cho Kỷ An Dương, cậu vừa tan học, nhất quyết đòi tự bắt xe qua, không cần nàng đến đón.
Kỷ Tú Niên về nhà thay một chiếc áo phao ngắn màu đen, mở cánh cửa thư phòng ngày thường vẫn luôn đóng kín, rồi mở một chiếc rương ba tầng.
Trong rương đựng một vài món đồ từ rất lâu về trước.
Tầng thứ nhất là một vài món đồ cũ thời tiểu học và trung học, lặt vặt linh tinh, còn có cả những chiếc dây buộc tóc mà anh trai đã mua cho nàng.
Tầng thứ hai đựng ảnh, ảnh chụp chung với người thân, ảnh chụp chung với bạn bè.
Tầng cuối cùng là... bằng tốt nghiệp đại học, ảnh tốt nghiệp, mũ cử nhân, những lá thư chưa gửi đi... và một chiếc điện thoại cũ.
Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại lấy chiếc điện thoại đã bị loại bỏ từ hơn mười năm trước ra, cắm sạc.
Không ngờ nó vẫn còn khởi động được.
Hộp tin nhắn chi chít những tin đã gửi đi.
Nàng vô tình bấm vào một tin, trên đó viết: Hôm nay là thứ Hai, rất nhớ cậu.
Như thể một nút bấm ký ức nào đó vừa được kích hoạt.
Nàng quay đi vài giây, sau khi ổn định lại tâm trạng mới tắt điện thoại, đặt lại vào chỗ cũ.
Nàng cất lại những món đồ cũ, những tấm ảnh, những lá thư không có người nhận vào rương, sắp xếp lại ngay ngắn.
Cuối cùng, nàng khóa rương lại, chỉ lấy ra một tấm ảnh của Trình Thanh Nhiên.
Nàng lái xe đi.
Bên ngoài tuyết rơi lất phất, trên đường không có tuyết đọng, mặt đất ẩm ướt, con đường lặng lẽ trải dài về phía xa.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp lại Kỷ An Dương sau hơn nửa tháng.
Kỷ Tú Niên đưa tấm ảnh trong tay cho cậu.
Là cậu đã yêu cầu, hỏi nàng có còn tấm ảnh cũ nào của mẹ không, cậu muốn xin một tấm.
Nghĩa trang trầm mặc, tĩnh mịch, tùng bách xanh rì đứng lặng hai bên đường, âm thầm bảo vệ nơi an nghỉ.
Kỷ Tú Niên dường như tâm trạng không tốt, đôi mày nàng nhíu lại, sắc mặt cũng trông rất ảm đạm.
Thậm chí nàng cũng không có tâm trạng để nói chuyện nhiều với cậu, hỏi han tình hình gần đây của cậu.
Thấy nàng im lặng, Kỷ An Dương lại nhớ đến cảm giác không tự nhiên lúc cậu mới đến ở nhà nàng.
Sau này Kỷ Tú Niên để ý thấy, vừa kéo khóa cặp sách cho cậu, nàng vừa nói chuyện.
Nàng nói rất nhiều, nhưng cậu chỉ nhớ được rất ít.
Chỉ nhớ nàng đã nói, không sao đâu, người mẹ yêu đã kết hôn với người khác rồi.
Cho nên con không phải là gánh nặng của mẹ. Cả đời này mẹ không định kết hôn.
Vì vậy, con cứ tự nhiên nhé.
Nàng giống như một cái vỏ rỗng ôn hòa, nội liễm đang đi lại giữa nhân gian, cả con người đều thiếu đi mấy phần hơi thở của cuộc sống.
Sau này, khi đi học, Kỷ An Dương học được một thành ngữ gọi là "vũ hóa thành tiên", cậu thậm chí còn cảm thấy dùng từ này để hình dung nàng cũng rất thích hợp.
Mãi cho đến sau này, vì sức khỏe cậu không tốt, phải đi khắp nơi chữa bệnh, bôn ba trong và ngoài nước, cậu mới cảm thấy dường như trách nhiệm và áp lực đã níu nàng trở lại với cõi trần ồn ào.
Chỉ là một khi nếp sống chung này đã định hình, thì rất khó để thay đổi. Đến nỗi cậu chẳng biết làm thế nào để giao tiếp với Kỷ Tú Niên.
Kỷ Tú Niên bỗng nói: "Đến rồi."
"À... con qua dọn cỏ dại bên này."
Theo lệ thường, Kỷ Tú Niên đặt trước mộ hai bó hoa, một bó thanh cúc, một bó hồng đỏ.
Đều là những loài hoa mà người bạn thân của nàng lúc sinh thời yêu thích nhất.
Kỷ An Dương đang dọn dẹp cỏ dại bên cạnh ngôi mộ.
Kỷ Tú Niên khẽ nhắm mắt lại.
Nàng luôn có thể nhớ lại lúc đó, Thanh Nhiên là một người lạc quan và tích cực đến nhường nào, nằm trên giường bệnh mà vẫn bảo nàng, đi gặp người cậu yêu đi.
Khi đó, nàng đã suy sụp suốt hai năm.
Đó là năm thứ tư họ chia tay.
Đi tìm Chu Lang đi.
Nàng đã nghĩ như vậy.
Biết đâu...
Biết đâu cô ấy đã ly hôn,
Biết đâu cô ấy sống không tốt.
Thế nhưng, nàng đã nhìn thấy Chu Lang và "vợ" sóng bước bên nhau trên con phố dài.
Dường như họ vừa từ đâu đó ra, vẻ mặt Chu Lang rất thoải mái, ánh mắt trầm tĩnh, khóe miệng như đang cười.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại đi theo họ suốt cả một đoạn đường.
Mãi cho đến khi nhìn thấy cha mẹ hai bên, hai gia đình, cùng nhau bước vào một nhà hàng ngoài trời, không khí vô cùng hòa hợp, vui vẻ.
Chu Lang sống rất tốt.
Vậy thì nàng có thể yên tâm rồi, yên tâm một cách triệt để.
Thế là nàng rời đi.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua đó,
Đã đủ để cắt đứt tất cả tình và yêu.
Không sao cả, cứ sống như 20 năm qua là được rồi.
Nhưng rồi nàng phát hiện ra không phải... Có những thứ tình cảm từng nồng nhiệt và rực rỡ đến thế, lại chỉ như một quả pháo hoa lóe lên rồi vụt tắt, lặng lẽ lụi tàn giữa bầu trời đêm tĩnh mịch.
Thế là Kỷ Tú Niên ép mình cắt đứt mọi hồi ức và cảm xúc.
Dọn đi khỏi nơi ở ban đầu, xóa số điện thoại, xóa sạch hộp thư.
Yêu cũng được, hận cũng được... Nàng nghĩ, rồi tất cả cũng sẽ tan vào lớp khói mờ của quá khứ.