Một Ánh Nhìn, Vạn Năm - Cô Hải Thốn Quang

Chương 48

Kỷ Tú Niên hoàn toàn chết lặng.

 

Nàng không ngờ An Dương lại chạm mặt Chu Lang ngay lúc này.

 

Môi nàng mấp máy.

 

Cổ họng bỗng nghẹn lại.

 

Ánh mắt nàng dán chặt vào Kỷ An Dương đang đứng ở cửa.

 

Cậu cúi đầu, vừa xấu hổ lại vừa mất mát, đôi tay nắm chặt lại vì căng thẳng, hoàn toàn không biết phải làm sao.

 

Giống hệt như lần trước nàng đưa An Dương đến trường.

 

Khi đó An Dương vẫn chưa đổi họ, giáo viên gọi tên cậu, Trình An Dương. Sau đó khi lưu lại số điện thoại và tên của nàng, phát hiện nàng họ Kỷ, cô giáo đã cười hỏi, nàng là gì của đứa bé.

 

Lúc ấy nàng còn chưa kịp trả lời, cậu bé cõng chiếc cặp sách to sụ, đôi mắt trong veo, đã giành lời trước: "Là... dì cho ở nhờ ạ."

 

Sợ nàng khó xử, sợ nàng do dự.

 

Nhưng khi cậu vừa nói xong, những đứa trẻ khác theo bản năng nhìn sang, cậu lại lo lắng cúi gằm mặt xuống.

 

Kỷ Tú Niên không nói gì, chỉ cười với cô giáo một cái.

 

Làm xong thủ tục đi ra ngoài, trời đã đổ mưa.

 

Cậu cõng chiếc cặp sách quá khổ, che một chiếc ô cũng quá khổ, trông chơ vơ và lạc lõng.

 

Giống như một chú cún con bị bỏ rơi.

 

Đêm đó nàng mất ngủ. Nàng đã đưa ra một quyết định, và rất nhanh sau đó đã đổi họ cho An Dương.

 

Từ đó về sau, An Dương mang họ của nàng. Về mặt pháp lý, An Dương mãi mãi là con trai của nàng. Giống như lời nàng đã hứa trước giường bệnh của người bạn thân, nàng sẽ không để thằng bé phải chịu sự khó xử như vậy nữa.

 

Chu Lang hỏi lại một lần nữa: "Thằng bé là gì của cô?"

 

Kỷ Tú Niên thở ra một hơi, như thể vừa đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn: "là con trai của tôi."

 

Như vậy cũng tốt... Rốt cuộc thì, giữa hai người họ cũng khó mà tiến thêm một bước nào nữa.

 

Chu Lang lại như nghe được một câu chuyện nực cười, khóe môi cô nhếch lên, thoáng một nụ cười, nhưng rồi nụ cười ấy lại đông cứng lại.

 

Cô quay đi, ánh nước trong đáy mắt lóe lên rồi vụt tắt.

 

Cô nói: "Cô lừa tôi."

 

Nói xong, Chu Lang quay lại liếc nhìn Kỷ An Dương một cái. Dù có kinh ngạc và chấn động đến đâu, cô vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không trút giận lên một cậu bé mười mấy tuổi, vốn đã nội tâm và đa sầu đa cảm.

 

Cô xoay người bỏ đi, bước chân vừa vội vừa nhanh, làm đổ cả hai chiếc ghế, tiếng va chạm vang lên loảng xoảng.

 

Kỷ An Dương bị tiếng động đó làm cho giật mình. Cậu thiếu niên ngày thường trầm tĩnh, nội liễm là thế, giờ phút này cũng hoàn toàn bối rối: "Con có phải đã..."

 

...làm sai điều gì rồi không?

 

Kỷ Tú Niên mím môi dưới, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình. Nàng đỡ chiếc ghế bị đổ dậy, vừa mở miệng: "Con... cứ ngồi đây một lát..."

 

Âm cuối run rẩy.

 

Kỷ An Dương im lặng ngồi xuống.

 

Nàng đi đến bên cửa sổ, đẩy tung nó ra.

 

Ngọn gió đông lạnh buốt thấu xương, tựa như có thể thổi tan đi sự ngơ ngẩn đang bao trùm trong lòng.

 

Nàng thấy người kia đã lên xe.

 

Chân ga bị đạp mạnh xuống, tiếng động cơ rít lên một tiếng, rồi chiếc xe lao đi như một mũi tên rời cung.

 

Bàn tay đang vịn vào cửa sổ của nàng bất giác siết chặt lại, móng tay cấn vào đau nhói, cho đến khi chiếc xe ấy biến mất khỏi tầm mắt.

 

Kỷ Tú Niên hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng xoay người ngồi xuống: "Con... con đến mượn sách à?"

 

An Dương nhạy bén nhận ra cảm xúc bất ổn của nàng, liền nói chen vào: "Vâng, con đến mượn sách. Mẹ còn có việc bận đúng không, con đi trước đây."

 

"An Dương?"

 

Kỷ Tú Niên gọi, nhưng cậu thiếu niên đã xoay người bỏ chạy, hoàn toàn không để ý đến tiếng gọi của nàng phía sau.

 

Cậu thực sự không thể ở lại thêm một giây nào nữa.

 

Chạy được một đoạn, cậu đột nhiên dừng lại, ngồi thụp xuống, ôm lấy đầu.

 

Cậu thiếu niên đang tuổi lớn cúi gằm mặt, bật ra tiếng nức nở.

 

Dù có chậm hiểu đến đâu, cậu cũng có thể nhận ra không khí lúc nãy không hề ổn... Có phải cậu lại làm ra chuyện gì không tốt rồi không?

 

Lại là như vậy, luôn luôn là như vậy.

 

Đôi khi Kỷ An Dương cứ nghĩ, sự tồn tại của mình rốt cuộc có ý nghĩa gì...

 

Nếu không phải vì mẹ ruột ngoài ý muốn có thai cậu, thì ba mẹ đã không ly hôn, mẹ cũng sẽ không chết, cậu cũng không cần phải liên lụy đến người khác, tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc, lại còn phá hoại mối quan hệ gia đình của nhà họ Kỷ.

 

Trên thế giới này có bao nhiêu người, thiếu đi một mình cậu cũng chẳng sao cả.

 

Dù sao thì cũng chẳng có ai yêu thương cậu.

 

Nhưng Chu Hưởng đối xử với cậu rất tốt, chị gái và ba mẹ của Chu Hưởng cũng đối xử với cậu rất tốt.

 

Chỉ là vừa rồi, cậu thấy chị ấy đau khổ, đôi mắt như không thể chứa đựng nổi nữa, chực trào ra.

 

Tại sao cậu không sớm mời Chu Hưởng và chị cậu ấy cùng về nhà chơi? Như vậy có phải sẽ không xảy ra chuyện như vừa rồi không?

 

Nếu cậu có thể thoát khỏi tâm trạng tự ti, thoải mái thừa nhận tất cả, không nói mình là người ở nhờ, thì có phải sẽ tốt hơn không?

 

Cậu có nên xin lỗi chị của Chu Hưởng không... nhưng biết nói gì đây.

 

Cảm giác như hoàn toàn không biết phải làm gì.

 

.

 

"Ừ, chỉ có A Hưởng và Kỷ An Dương đi thôi, tôi không đi, anh đi chơi cùng chúng nó đi."

 

"Chu tổng, vé ngày mai hết rồi ạ, tôi đặt chuyến bay lúc bốn giờ sáng, tối nay phải đi luôn. Tôi còn chưa kịp xin phép bên nhân sự hành chính..."

 

"Biết rồi, tôi sẽ nói một tiếng. Anh đặt thêm cho mình một vé nữa đi, thu dọn hành lý, chuẩn bị sớm một chút. Ra ngoài chơi cho vui vẻ, nhưng nhớ phải trông chừng chúng nó, đừng hùa theo chúng nó mà nghịch ngợm."

 

Nói xong, Chu Lang cúp điện thoại.

 

Gương mặt cô vô cảm, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết đang rơi lất phất.

 

Gió lạnh gào thét, tựa như có thể thổi tan đi mọi ái hận trên cõi trần.

 

Và rồi cô lại nghĩ đến mùa đông năm ấy.

 

Nghĩ đến người kia... luôn có thể nhẫn tâm đến vậy.

 

Cửa phòng ngủ bị gõ hai tiếng.

 

Trong phòng không có tiếng trả lời, cánh cửa bị người bên ngoài đẩy hé ra một khe nhỏ.

 

Chu Đạt và Thẩm San đứng ở cửa.

 

Thẩm San bưng một bát cháo, khẽ khàng nói: "Lang Lang, có muốn uống chút cháo không con? Mẹ nấu món cháo khoai con thích nhất đấy."

 

Chu Lang không động đậy, chỉ cụp hàng mi xuống.

 

Thẩm San dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người Chu Đạt, ra hiệu ông nói vài lời mềm mỏng, xin lỗi vì chuyện ban chiều.

 

Chu Đạt ho khan một tiếng: "Thôi được, ban ngày là ba không đúng, ba xin lỗi con, sau này không bao giờ làm như vậy nữa. Ba... thôi, sau này ba sẽ im miệng."

 

Ông cũng không muốn bướng bỉnh thêm nữa, còn hơn là chiều về lại thấy con gái mặt trắng bệch, giống hệt như mười mấy năm trước khi ông phải cõng nó từ trong tuyết về, cả người như bị rút cạn hết sinh khí.

 

"..."

 

Chu Đạt chỉ thiếu điều chỉ trời thề, ông thật sự không nói lời nào nặng cả: "Ba có gặp con bé nhà họ Kỷ... nói với nó một chút chuyện của con, rồi có nhờ nó... giữ khoảng cách với con."

 

"Con biết rồi."

 

Chu Lang mím môi dưới.

 

Dù sao cũng không còn là cô bé hai mươi tuổi nữa, cô không có lý do gì để khiến ba mẹ phải lo lắng bất an:

 

"Cháo cứ để đây đi. Con không sao, ba mẹ nghỉ sớm đi."

 

"Vậy chiều nay con về đã có chuyện gì à?"

 

"Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Con còn phải xem tài liệu, ba mẹ về phòng nghỉ đi."

 

Cô không muốn nói thêm một chữ nào nữa. Người khác có gặng hỏi, cũng chẳng thể ép được cô.

 

Cánh cửa lặng lẽ đóng lại.

 

Không lâu sau, Chu Hưởng lại đến gõ cửa.

 

Cậu nhóc rất biết điều, chỉ thò mỗi cái đầu vào: "Chị... cái đó... Kỷ An Dương cậu ấy sao thế nhỉ, vừa gọi cho em, bảo em nói với chị một tiếng xin lỗi..."

 

"Không sao, em đi ngủ đi."

 

Chu Lang vẫy tay, cô không thể nào đi chấp nhặt tức giận với một đứa trẻ mười mấy tuổi được.

 

Nếu cậu bé nói dối, theo như quan sát của Chu Lang, cậu là một đứa trẻ rất có chừng mực, có phải vì ở nhờ nên mới nói vậy không?

 

Nếu cậu nhóc ấy nói thật... vậy thì tại sao Kỷ Tú Niên lại lừa cô?

 

Giả thiết thứ hai thậm chí còn khiến Chu Lang ngột ngạt và khó thở hơn giả thiết thứ nhất.

 

Nàng cứ như vậy... muốn đẩy cô ra xa sao?

 

"Chị... chị sao thế?"

 

"Ra ngoài."

 

"À... vâng ạ."

 

Chu Lang mất hết kiên nhẫn, đi đến khóa trái cửa lại.

 

Đèn cũng tắt, cô ngồi trong bóng tối suốt một đêm.

 

Ngoài cửa sổ, tuyết dần tạnh.

 

Trời cũng dần sáng.

 

Cô xuống lầu, lái xe, và lên đường.

 

Kỷ Tú Niên đang ở trong phòng họp, nghe Hách Thư Du báo cáo tiến độ triển lãm tác phẩm tốt nghiệp.

 

Hiện tại phòng triển lãm đã bố trí xong, công tác thu thập tác phẩm cũng gần đến hồi kết. Bây giờ phải tận dụng thời gian nghỉ lễ để chấm điểm và sắp xếp hồ sơ, đồng thời quyết định vị trí trưng bày cụ thể, dự kiến sẽ khai mạc vào đầu tháng 3, sau khi khai giảng.

 

"Kỷ lão sư?"

 

"...Kỷ lão sư?"

 

"Ừm?"

 

Kỷ Tú Niên đột nhiên ngẩng đầu, như người vừa tỉnh cơn mê, nhìn quanh bốn phía: "Sao vậy?"

 

Hách Thư Du ra hiệu cho Phương Tầm đẩy tập tài liệu cho nàng: "Cô xem qua trước đi."

 

Phương Tầm dịch tập tài liệu qua, đã khoanh tròn những điểm quan trọng, nhỏ giọng nói: "Kỷ lão sư, cô xem đoạn này nhé."

 

Cô nàng cũng để ý thấy Kỷ Tú Niên cả buổi sáng cứ như người trên mây, đã lén nhìn nàng rất lâu, thấy dưới mắt nàng có quầng thâm, nghi là nàng đã thức cả đêm. Phương Tầm đã mấy lần định nhắc nàng tập trung, nhưng lại cảm thấy tâm trạng nàng đang rất tệ, nên lại do dự.

 

Kỷ Tú Niên "ừ" một tiếng: "Cảm ơn em, tôi xem một chút."

 

Dù cách mấy chỗ ngồi, Hách Thư Du cũng nhìn ra trạng thái của nàng thật sự không tốt, vì thế không gọi nàng phát biểu nữa.

 

Giữa chừng, Hách Thư Du nhận được điện thoại của lãnh đạo trường, nói một tiếng xin lỗi rồi ra ngoài trước.

 

Những người khác cũng túm năm tụm ba ra ngoài hóng gió.

 

Kỷ Tú Niên về văn phòng lấy cốc nước, uống một ly nước ấm, rồi uống hai viên thuốc.

 

Sau khi tâm trạng tạm thời bình ổn, nàng quay lại phòng họp.

 

Chỉ là nàng vừa đi được vài bước, đã thấy từ xa Chu Lang đang đứng ở hành lang, dường như vừa mới đến, trên mặt giày còn dính tuyết.

 

Lúc lướt qua người nhau, Kỷ Tú Niên khẽ gật đầu, lại bị một bàn tay tóm chặt lấy cổ tay.

 

Nàng quay lại: "...Chuyện gì?"

 

Bây giờ là ở trong khoa, ngay ngoài phòng họp, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi ra. Sao Chu Lang lại dám...

 

Chu Lang cụp hàng mi xuống, không nhìn nàng, giọng điệu có chút kỳ lạ, vặn vẹo: "Giáo sư Kỷ đang bận à?"

 

Kỷ Tú Niên cúi đầu, yết hầu trượt xuống một cái, nhưng lời nói ra vẫn bình thản: "Viện trưởng đang giao việc, anh ấy ra ngoài nghe điện thoại, tôi ra ngoài lấy cái cốc. Cô buông tay ra trước đi, để người khác nhìn thấy thì..."

 

"Để người khác nhìn thấy?"

 

Không đợi câu nói kết thúc, Chu Lang dùng sức siết chặt cổ tay nàng, kéo nàng sang bên cạnh hai bước. Không đợi nàng phản ứng lại, cô đã ép người nàng vào tường, thân hình mềm mại dán chặt lên.

 

Tim Kỷ Tú Niên đập thình thịch: "Đây là trong khoa, Chu Lang, buông tôi ra."

 

Khoảng cách như vậy là một sự ám muội sai trái, đặc biệt là ở hành lang, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác nhìn thấy.

 

Môi trường trong nước vốn không ủng hộ tình yêu đồng giới... chỉ cần bị kẻ có tâm lợi dụng, rất có thể sẽ hủy hoại sự nghiệp của nàng.

 

Giọng Chu Lang bằng phẳng, nhưng lại như ngưng tụ băng giá: "Ừ, để người khác nhìn thấy, thì đã sao?"

 

Cô vĩnh viễn không thể hiểu nổi, chẳng lẽ những lời đàm tiếu bên ngoài, ánh mắt của người khác, lại thật sự quan trọng hơn người mình yêu sao?

 

Chu Lang cười lạnh một tiếng: "Trả lời tôi một câu hỏi trước. Ngày hôm qua, có phải cô đã lừa tôi không?"

 

Mi tâm Kỷ Tú Niên giật lên, nàng theo bản năng ngước mắt nhìn về phía cô.

 

Đôi mắt đen láy, ánh nhìn lãnh đạm, nhưng lại ẩn hiện sự điên cuồng và cháy bỏng, hai loại cảm xúc đối lập đan xen đến cực điểm.

 

Tựa như ngọn lửa đang âm ỉ cháy dưới lớp băng lạnh.

 

Sắc mặt Chu Lang căng như dây đàn, khóe môi còn vương một nụ cười lạnh lùng, trào phúng. Cô im lặng đối diện với nàng.

 

Thời gian tựa như ngưng đọng thành hổ phách trong khoảnh khắc ấy, lặng lẽ đông cứng lại ánh mắt của cả hai.

 

Cách đó không xa, tiếng cửa kẽo kẹt vang lên.

 

Phương Tầm kéo Sầm Dao ra ngoài hóng gió, vừa ló đầu đã sững sờ: ở hành lang, Chu viện trưởng một tay siết chặt cổ tay giáo sư Kỷ, mạnh mẽ ép nàng tựa vào tường.

 

Phương Tầm: "......!!!"

 

Radar của mình chuẩn thật sự!

 

Cô nàng kích động véo véo tay Sầm Dao. Sầm Dao vội giữ Phương Tầm lại, định kéo đi một cách lặng lẽ. Không ngờ Kỷ Tú Niên đã nhìn sang, trong đáy mắt thoáng qua một chút hoảng hốt và bất đắc dĩ.

 

Sầm Dao có chút xấu hổ cười cười với nàng, mới kéo được Phương Tầm vô tâm vô phế đi một bước, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Chu Lang: "Nói, thằng bé là con ai?"

Bình Luận (0)
Comment