Kỷ Tú Niên cụp mắt xuống, giọng nói hơi khàn đi: "Chu Lang..."
Biết là không thể tránh khỏi... Mọi chuyện cô ấy đều muốn hỏi cho ra nhẽ, tuyệt đối không chấp nhận sự mập mờ, cho qua.
Chu Lang im lặng mím chặt môi, cả người căng như dây đàn, chỉ có hàng mi là run rẩy.
Cô lặp lại câu hỏi đó một lần nữa, giọng nói trầm tĩnh: "An Dương, là con của ai?"
Giữa hai người họ, chắc chắn có một người đang nói dối.
Nhưng cô sẽ không đi hỏi Kỷ An Dương.
Cô sẽ không chất vấn, càng không trách cứ một đứa trẻ mười mấy tuổi có nói dối hay không.
Cô chỉ muốn nghe câu trả lời từ chính miệng Kỷ Tú Niên.
Kỷ Tú Niên mím môi dưới.
Qua khóe mắt, nàng thấy Phương Tầm và Sầm Dao gần như chết trân tại chỗ, vẫn chưa rời đi.
Nàng nghe thấy giọng nói của chính mình: "...Của tôi."
Thân hình Chu Lang khẽ chồm về phía trước, bàn tay đang ghì lấy nàng nhẹ nhàng di chuyển lên, lướt theo vành tai rồi dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của nàng, giọng điệu lạnh như băng: "Kỷ, Tú, Niên."
Kỷ Tú Niên quay đi, tránh né đầu ngón tay cô.
Ngón tay Chu Lang cứng lại giữa không trung, cô lùi lại một bước, bên môi hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, chẳng biết là đang cười nàng hay cười chính mình.
Biết rõ câu trả lời sẽ là như vậy... tại sao mình vẫn cứ cố chấp không chịu từ bỏ?
Cô ngẩng đầu lên, gắng sức chớp mắt, như đang cố nén lại điều gì đó.
Rất nhanh sau đó, cô quay lại nhìn hai cô gái trẻ vẫn còn đứng cách đó không xa, rồi lại vội vàng thu ánh mắt về.
Cuối cùng, cô cũng buông tay.
Rồi xoay người bỏ đi.
Kỷ Tú Niên lùi lại một bước, cả người vô lực tựa vào bức tường lạnh lẽo.
Bàn tay vốn nắm chặt dần dần buông lỏng, trong lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi.
Nàng cố gắng bình ổn lại cảm xúc, bàn tay chống lên tường lấy lại thăng bằng, giọng nói khàn khàn: "Viện trưởng xong việc rồi sao?"
Phương Tầm lúc này mới hoàn hồn, vội vàng nói: "À... chắc là sắp rồi ạ."
Kỷ Tú Niên "ừ" một tiếng: "Giúp tôi xin lỗi viện trưởng một tiếng, tôi... tôi về trước đây."
Phương Tầm lúng túng gật đầu: "Vâng ạ... Kỷ lão sư cô lái xe về cẩn thận nhé."
Trời ạ... đừng có mang cái bộ dạng hồn vía lên mây như thế chứ.
Chu Lang lang thang không mục đích trong khuôn viên Ninh Đại.
Vốn tưởng rằng ngọn gió lạnh có thể thổi tan đi sự nôn nao trong lòng, nhưng thực tế lại không phải vậy.
Bởi vì khuôn viên này có quá nhiều...quá nhiều ký ức.
Đi qua hồ Đông, cô lại nhớ về những ngày hai người ngồi bên hồ ngắm trăng.
Nghe thấy tiếng chuông, cô lại nhớ mình đã luôn nấn ná đến tận trước giờ ký túc xá đóng cửa mới chịu để bạn gái rời đi.
Nhìn thấy những cặp tình nhân... cô lại bất giác hoang mang, tại sao hai người họ lại không thể quang minh chính đại đứng dưới ánh mặt trời.
Cô bỗng nhiên suy nghĩ...
Có phải cô đã luôn ép buộc Kỷ Tú Niên không?
Lần đầu tiên họ bất hòa là sau buổi vũ hội hôm đó.
Kết thúc bằng một nụ hôn chủ động, thanh thanh đạm đạm từ Kỷ Tú Niên.
Sau này họ cũng từng cãi nhau.
Nhưng chưa bao giờ thực sự to tiếng.
Phần lớn đều là Chu Lang mắt hoe đỏ, hỏi hết câu này đến câu khác.
Hỏi nàng có phải không thích cô không,
Hỏi nàng tại sao không bao giờ ghen,
Hỏi nàng tại sao lại để ý ánh mắt của người khác đến vậy,
Hỏi nàng tại sao không chịu nắm tay cô trước mặt người khác.
Đây là một vấn đề không có lời giải.
Tính cách của Kỷ Tú Niên ôn hòa điềm tĩnh, Chu Lang không thể cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt từ nàng. Mỗi lần mang một trái tim nóng bỏng đến gần, cô lại luôn hoài nghi rằng Kỷ Tú Niên không yêu cô nhiều đến thế.
Bởi vì không yêu cô, nên không chịu công khai nắm tay cô.
Bởi vì không yêu cô, nên chưa bao giờ chịu nói với gia đình.
Có một lần họ đang đi trên đường, vốn đang lén lút nắm tay, ngay khoảnh khắc có hai người bạn học rẽ vào từ ngã tư, Kỷ Tú Niên như thể vừa làm chuyện gì xấu xa tội lỗi, đột nhiên giật tay ra, lùi sang bên cạnh cả mét.
Chu Lang đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ tâm trạng của mình lúc đó.
Giống như cô là một sự tồn tại không thể thấy ánh sáng, là một nàng búp bê Tây Dương bị nàng vứt bỏ.
Đó là lần duy nhất cô thực sự nổi giận với Kỷ Tú Niên.
Họ đã không nói chuyện với nhau suốt một tháng.
Nhưng ngày nào cô cũng lén đi theo nàng.
Nhìn nàng cười nói với bạn cùng phòng, nhìn nàng sáng sớm ngồi bên hồ học bài, nhìn nàng vẫn đi học như thường lệ, lòng cô nóng như lửa đốt.
Mãi sau này mới biết, Kỷ Tú Niên đã mất ngủ hàng đêm đến suýt suy nhược thần kinh.
Cho đến khi Kỷ Tú Niên đến tìm cô.
Cô dỗi dằn quay đi không nhìn nàng, nhưng trong lòng lại nghĩ, xin cậu đấy, nói một câu xin lỗi thôi, mình sẽ tha thứ cho cậu.
Cứ lạnh nhạt thế này nữa, cô sẽ phát điên mất.
Thế nhưng Kỷ Tú Niên vừa mở miệng, cả người cô đã chấn động.
Nàng nói: "Lang Lang, chúng ta ra nước ngoài nhé?"
"Cái gì..."
"Mình muốn mãi mãi ở bên cậu. Muốn cùng cậu đứng dưới ánh mặt trời... Ngoài việc ra nước ngoài, mình không nghĩ ra được cách nào khác."
Khoảnh khắc ấy, cô không thể nào hình dung được tâm trạng của mình.
Chỉ có thể lao đến ôm chầm lấy người mình yêu, nước mắt rơi lã chã, cô nức nở gật đầu nói được.
"Tích tắc, tích tắc."
Chu Lang quay đi, bật cười.
Giây phút này cô bỗng nhiên hoài nghi, nếu không phải cô kiên trì, có phải Kỷ Tú Niên sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện ra nước ngoài không.
Có phải nàng... chưa bao giờ yêu cô sâu đậm,
Giữa tiếng chuông báo giờ của trường, cô nhặt một hòn đá, ném xuống mặt hồ phẳng lặng.
Một tiếng "tõm", một vòng sóng gợn lên, rồi nhanh chóng tan biến không dấu vết.
Tựa như trái tim của người ấy.
———
"Tích tắc, tích tắc."
Giữa tiếng chuông báo giờ của trường, Hách Thư Du nói: "Kỷ lão sư, hiện tại mọi việc đều ổn, chỉ là khoản tài trợ lần trước có chút vấn đề. Chu Lang đã liên hệ với đối tác mới rồi, hôm nay cô có rảnh không, chúng ta cùng qua đó một chuyến."
Trước đó Chu Lang đã đồng ý sẽ tìm kiếm tài trợ và hợp tác cho triển lãm của sinh viên, nhằm tạo ra một nền tảng lâu dài và bền vững. Nhưng vì sự cố nhỏ trong bữa tiệc lần trước, cô đã hất cả ly rượu vào mặt người ta, sau đó không thể nào bàn bạc được nữa.
Kỷ Tú Niên cúi đầu: "Viện trưởng, có thể để giáo viên khác phụ trách được không?"
Phương Tầm cũng gật đầu tán thành.
Cô nàng nhớ lại cảnh tượng ở hành lang ngày hôm qua. Dù radar của mình có reo inh ỏi, nhưng may mắn là chỉ có mình và Sầm Dao nhìn thấy. Chứ nếu bị người khác thấy, không chừng lại đồn đại... rằng họ có mối quan hệ mờ ám.
Hách Thư Du tỏ ra do dự: "Chuyện này... Kỷ lão sư, cô có vướng lịch công tác nào khác không?"
Kỷ Tú Niên không trả lời ngay, nàng đang suy nghĩ xem phải giải thích với viện trưởng như thế nào.
Nàng đã suy nghĩ suốt một đêm.
Nếu đã quyết định, nàng không thể... lại gần Chu Lang nữa.
Ngày hôm qua là ngay tại hành lang, người lên xuống cầu thang đều có thể nhìn thấy, hơn nữa lầu một của khoa còn có phòng giám sát... Chuyện như vậy không thể xảy ra lần nữa.
Lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra.
Chu Lang trang điểm nhẹ, nhưng trong mắt vẫn có thể mơ hồ thấy những vệt tơ máu nhàn nhạt, giọng điệu nửa đùa nửa thật: "Sư huynh, anh vừa nói xấu em đấy à?"
Phương Tầm sững người, lập tức nhìn về phía Kỷ Tú Niên, sợ rằng lát nữa lại xảy ra cảnh tượng mất kiểm soát như hôm qua.
Kỷ Tú Niên trong nháy mắt ngồi thẳng dậy, căng thẳng.
Không nhìn cô.
Hách Thư Du cười: "Đang nói chuyện tài trợ, sao em lại đến đây?"
Chu Lang: "Vừa hay đi ngang qua, đi cùng nhau luôn nhé?"
Hách Thư Du gật đầu: "Được, cùng đi. Trước đó em im hơi lặng tiếng, anh còn lo mãi, sắp xếp xong là tốt rồi."
Kỷ Tú Niên đứng dậy: "Tôi không đi đâu."
Chu Lang nhướng mày: "Giáo sư Kỷ bắt buộc phải đi."
Cô vẫn cười, nhưng ánh mắt lại sắc bén. Ý trong lời nói rất rõ ràng: Cô không đi, tối nay cũng chẳng cần bàn công việc nữa.
Kỷ Tú Niên không ngờ hôm nay cô ấy còn có thể đến đây.
Theo như nàng hiểu về Chu Lang, cô là một người kiêu ngạo như vậy, sẽ không hạ mình để níu kéo hay cầu xin điều gì.
Hách Thư Du nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng khó xử.
Kỷ Tú Niên im lặng, cuối cùng cũng gật đầu.
Bữa tiệc lần này do Chu Lang sắp xếp.
Hách Thư Du chỉ mời vài vị giáo viên, nụ cười ôn hòa như gió xuân: "Vương tổng, hôm nào có thời gian mời các vị đến Ninh Đại xem qua. Trình độ của sinh viên chúng tôi cũng không tồi đâu ạ."
Người bên cạnh cười cười: "Về điểm này thì tôi yên tâm, mắt nhìn của Chu tổng tôi rất tin tưởng."
Hách Thư Du cười rót thêm cho ông ta nửa ly rượu, rồi quay lại nhìn Chu Lang: "Em uống nước trái cây nhé?"
Chu Lang "ừ" một tiếng: "Uống rượu."
Sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt xa cách.
Chỉ là tính tình cô vốn lạnh lùng, người trong ngành cũng biết. Những người đến hôm nay đều đã từng tiếp xúc với cô vài lần, nên cũng không quá để tâm.
Có người lại gần rót rượu cho Kỷ Tú Niên: "Vị này là giáo sư Kỷ phải không ạ? Tôi nhớ cô từng tham gia một chương trình truyền hình, vợ tôi rất thích cô."
Người này nói chuyện lịch sự, khách sáo. Kỷ Tú Niên do dự đưa tay ra, định nhận lấy ly rượu anh ta đưa.
Không ngờ giữa không trung đột nhiên xuất hiện một cổ tay trắng nõn, chặn ly rượu lại.
Kỷ Tú Niên theo bản năng nhìn sang.
Dưới ánh đèn, Chu Lang ngẩng đầu lên, chiếc cổ thon dài kéo thành một đường thẳng trắng ngần, cô uống cạn ly rượu trong một hơi.
Uống thay nàng.
Những người khác cũng cảm thấy khá thú vị, dù sao thì tính cách của Chu Lang trước nay không mấy khi để ý đến người khác, chuyện chủ động uống rượu thay người khác như thế này rất hiếm khi xảy ra. Thế là họ nói đùa: "Chu tổng, một mình không đủ uống à? Rót thêm cho cô nhé?"
Chu Lang gật đầu: "Được."
Cô vừa gật đầu, ly rượu lại được rót đầy. Cô trước sau vẫn cười, liên tiếp uống mấy ly, tất cả rượu người khác rót cho Kỷ Tú Niên đều bị cô chặn lại. Cô uống có chút hung hăng, thậm chí giống như đang... tự trừng phạt chính mình.
Kỷ Tú Niên cúi đầu không nhìn cô.
Lòng vẫn rối như tơ vò, nàng bèn chọn cách đi ra ngoài.
Người đang uống rượu động tác khựng lại, tay vẫn còn cầm ly, cô quay đầu, ánh mắt rơi về phía nàng, đôi mắt hẹp dài.
Cứ im lặng nhìn một lúc, Chu Lang đặt ly rượu xuống, đứng dậy đi ra ngoài: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại, xin lỗi."
Đến cả chiếc ghế cũng suýt bị cô đá đổ. Cô đuổi theo Kỷ Tú Niên đến cuối hành lang mới thấy nàng: "Giáo sư Kỷ định đi đâu vậy?"
Kỷ Tú Niên cố nén, không nói gì: "Cô say rồi."
Chu Lang cười: "Tôi say, thì có liên quan gì đến giáo sư Kỷ à?"
Trên má cô ửng hồng một cách khác thường, ánh mắt cũng lấp lánh một cách ngột ngạt.
Kỷ Tú Niên định đi, Chu Lang gọi nàng lại: "Bây giờ cô đi, tôi sẽ khiến cho vụ tài trợ hôm nay đổ bể, có muốn thử không?"
"Chu Lang... đừng quậy nữa."
Chu Lang cười một tiếng, đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, dùng nước lạnh dội lên mặt. Vệt hồng trên má có nhạt đi đôi chút, nhưng hàng mi lại ướt đẫm, nặng trĩu.
Lúc đi ra thấy Kỷ Tú Niên vẫn đứng bên cạnh, cô liền hiểu rằng việc dùng công việc để uy h**p nàng tuy ấu trĩ, nhưng lại thực sự hiệu quả.
Thật ra nàng vẫn chưa đủ hiểu và tin tưởng cô... làm sao cô có thể lấy công việc ra đùa được chứ.
"Cô nói tôi quậy?"
"...Tôi không có ý đó."
"Quậy," Chu Lang như không nghe thấy, lặp lại lời nàng, cười khe khẽ. Giọng cô đang trầm xuống bỗng kéo nàng lại, một tay ôm nàng vào lòng, lùi lại liên tiếp mấy bước, ghì chặt nàng vào tường, hơi thở phả vào tai nàng, "Trong mắt cô, tôi vĩnh viễn đều đang quậy phá, có phải không?"
Nếu cô mà quậy, ngày hôm qua nghe Kỷ Tú Niên nói đó là con của nàng, cô đã làm ầm lên cho cả thế giới biết rồi.
Nhưng cô đã không làm vậy.
Cô chỉ đi lang thang ở Ninh Đại mấy tiếng đồng hồ.
Và cũng chỉ lại một lần nữa mất ngủ suốt đêm, cảm xúc trào dâng như sóng.
Kỷ Tú Niên cụp hàng mi xuống, tránh đi ánh mắt nóng rực của cô: "Ngày hôm qua đã nói rất rõ ràng rồi, tôi... Á!"
Nói đến nửa chừng, cảm giác ướt át, nóng bỏng trên cổ đã cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Cảm giác đó chỉ thoáng qua trong chốc lát, ngay sau đó là hàm răng sắc bén cắn vào làn da mềm mại, như mang theo hận ý nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong sự m*n tr*n lại phảng phất sự quyến luyến của những người tình.
"Cô... Ưm, Chu Lang!"
Chu Lang vùi đầu vào cổ nàng, cắn lên xương quai xanh của nàng.
Kỷ Tú Niên không nhịn được hít một hơi khí lạnh, chỉ đổi lại được một tiếng cười nhẹ của cô: "Đau à?"
Kỷ Tú Niên theo bản năng nhìn về phía cô.
Ánh mắt nàng đối diện với đôi mắt đỏ hoe một cách khó hiểu của Chu Lang, chứa đựng thứ tình cảm không thể nói thành lời, vừa chân thật lại vừa phức tạp.
Chu Lang cười cười, hàng mi ướt đẫm che đi ánh mắt kìm nén đến cực điểm: "Chỉ vậy thôi đã đau rồi sao?"
Cô đã hai ngày liên tiếp không chợp mắt... cả người sắp phát điên rồi.
Thậm chí còn nảy ra một ý nghĩ hoang đường, cho dù đó thật sự là con của Kỷ Tú Niên, thì đã sao...
Chỉ cần nàng đừng đẩy cô ra.
Kỷ Tú Niên nhíu mày, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của Chu Lang, tích tụ quá nhiều, quá nhiều cảm xúc: "Như vậy đã đau sao...... Cô có từng nghĩ, rốt cuộc là cô đau hay là tôi đau không?"