Một Ánh Nhìn, Vạn Năm - Cô Hải Thốn Quang

Chương 50

Ngoài tiếng thở gấp gáp phập phồng, không còn bất cứ âm thanh nào khác.

 

Chu Lang suy sụp lùi lại một bước.

 

Cô buông nàng ra, rồi đi thẳng.

 

Kỷ Tú Niên đưa tay lên, sờ vào nơi vừa bị cắn, như thể mượn hành động đó để tìm lại ý thức của chính mình. Nàng hít sâu vài hơi, rồi vuốt phẳng lại từng nếp nhăn trên áo.

 

Nàng soi mình trong gương, trên xương quai xanh hiện lên một dấu cắn rõ mồn một, hằn sâu cả dấu răng, như một lời tố cáo không thành tiếng.

 

Nàng kéo chiếc khăn lụa xuống, cẩn thận che đi nơi đó, rồi mới bước ra ngoài.

 

Khi trở lại, Hách Thư Du nghi hoặc nhìn về phía sau lưng nàng.

 

Không đợi anh hỏi, Kỷ Tú Niên đã mở lời: "Cô ấy nói có việc đi trước rồi."

 

Hách Thư Du: "...À, bảo sao mãi không thấy quay lại."

 

Phương Tầm thấy hơi thở Kỷ Tú Niên có chút gấp gáp, liền rót cho nàng một ly nước, nhỏ giọng hỏi: "Kỷ lão sư, cô không sao chứ?"

 

Trước ánh mắt quan tâm của Phương Tầm, Kỷ Tú Niên bất giác đưa tay che đi dấu cắn trên cổ, nhưng hành động này lại càng khiến nàng thêm lúng túng, giấu đầu hở đuôi.

 

"Cái đó... tôi..." Tôi chẳng thấy gì cả...

 

Kỷ Tú Niên ngầm gật đầu, ra hiệu cô nàng đừng nói nữa.

 

Phương Tầm thu lại ánh mắt tò mò, bất đắc dĩ liếc nhìn Sầm Dao.

 

Cũng may công việc chính hôm nay đã bàn xong, đợi đến lúc gần tan tiệc, Kỷ Tú Niên nói có việc, muốn về trước.

 

Cuối cùng, chỉ còn lại Phương Tầm và Sầm Dao đứng tại chỗ.

 

Phương Tầm ngẫm nghĩ một lúc mới phản ứng lại: "Ôi trời, đó là bị cắn thật à?"

 

Sầm Dao chớp chớp mắt, gương mặt vốn không cảm xúc vẫn bình thản như thường, giọng điệu nghi hoặc: "Mình cũng thấy... Đây là thâm thù đại hận gì mà đến nỗi phải cắn nhau vậy?"

 

Phương Tầm lườm cô nàng một cái: "Là! Tình! Yêu!"

 

Sầm Dao đưa tay xoa nhẹ tóc cô nàng: "Đồ ngốc... đi thôi!"

 

Chu Lang đứng bên lề đường hóng gió, nhận điện thoại: "Nhạc Thành, có chuyện gì?"

 

Nhạc Thành khẽ nói: "Tối nay có một diễn đàn doanh nghiệp, do các ban ngành liên quan chủ trì. Trước đây cô có dặn là muốn đi, tôi đã sắp xếp Tiểu Triệu qua đón cô rồi."

 

"Biết rồi... À đúng rồi, tối nay Kỷ Trường Hoành có tham dự không?"

 

"Ông ta rất có thể sẽ đi, nhưng cũng không chắc."

 

"Vậy thì chắc là sẽ gặp ông ta rồi."

 

Đã chuẩn bị tâm lý, nên khi Chu Lang nhìn thấy Kỷ Trường Hoành bên cửa sổ lộng gió, cô không hề bất ngờ, ngược lại còn chủ động cười với ông ta: "Kỷ tiên sinh."

 

Kỷ Trường Hoành mặc một bộ vest đen được cắt may vừa vặn, tóc mai hơi bạc, đôi mắt sâu thẳm, ông ta lạnh nhạt liếc nhìn cô: "Chu tổng."

 

Nói xong, ông ta gật đầu với người thanh niên bên cạnh, ra hiệu anh ta đảm bảo xung quanh không có ai: "Tiểu Tống, cậu ra phía trước đi."

 

Chu Lang nhìn sang hai bên, rồi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người thư ký, cười khẽ: "Kỷ tiên sinh bảo thư ký đi chỗ khác, là có chuyện muốn nói với tôi sao?"

 

Kỷ Trường Hoành nhìn cô cười như không cười, ánh mắt không lời đã thể hiện sự ngạo mạn: "Chưa đến mức là chuyện chính sự, chỉ là một lời 'nhắc nhở' thôi."

 

"Nhắc nhở gì?"

 

"Nhắc nhở cô, tránh xa con gái tôi ra một chút."

 

"Nếu chỉ là nhắc nhở, vậy tôi có tư cách nói 'không' không?"

 

Kỷ Trường Hoành cười một tiếng, ánh mắt lạnh lùng: "Tôi không có ý định làm gì cô cả."

 

Chu Lang cong môi: "Tôi không nghe lầm chứ, Kỷ tiên sinh bây giờ lại khoan dung đến vậy sao?"

 

Kỷ Trường Hoành khẽ lắc đầu: "Tuổi lớn rồi, không muốn làm mọi chuyện căng thẳng quá."

 

Chu Lang cười một cách chế nhạo: "Thì ra Kỷ tiên sinh cũng biết năm đó đã làm quá căng thẳng à?"

 

Kỷ Trường Hoành híp mắt: "Những thứ khác người, kinh thế hãi tục, vốn đã định sẵn không được thế tục dung tha."

 

"Không phải đâu," Chu Lang cười trào phúng, "Kỷ tiên sinh chắc hẳn chưa nói hết ý, chẳng lẽ không phải lo người khác chỉ trỏ, ảnh hưởng đến danh dự, thậm chí ảnh hưởng đến con đường quan lộ của ngài sao?"

 

Kỷ Trường Hoành cười lạnh: "Muốn nói thế nào thì tùy cô. Không cần tôi nhắc, trong lòng cô cũng rõ, trước đây chính là cô cứ quấn lấy Tú Niên không buông. Bao nhiêu năm trôi qua rồi, vậy mà vẫn cứ bám riết như oan hồn không tan, quấy rầy cuộc sống người khác, thấy vui lắm sao?"

 

Nụ cười của Chu Lang chợt tắt: "Tôi quấy rầy khi nào..."

 

"Cô không biết sao? Con gái tôi bây giờ mọi thứ đều rất tốt, nó có con rồi, đó là một cậu bé rất ngoan. Nó có cuộc sống của riêng mình, nếu cô thật sự tốt cho nó, sao còn muốn đảo lộn cuộc sống của nó lên?"

 

Giọng điệu của Kỷ Trường Hoành trầm ổn, đĩnh đạc, ông ta nhìn cô một cách chắc chắn.

 

Chu Lang lại bỗng dưng có chút muốn cười.

 

Vốn dĩ lời của Kỷ Tú Niên cô đã không tin lắm, bây giờ Kỷ Trường Hoành nói thêm vào, cô lại càng không tin.

 

Cô khẽ gật đầu: "Được, Kỷ tiên sinh, tôi không làm mất thời gian của ngài nữa."

 

Kỷ Trường Hoành không nhận được phản ứng như mong đợi, chau mày nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của cô, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn.

 

Đợi thư ký quay lại, ông ta mới nói: "Tiểu Tống, cậu để mắt đến cô ta cho kỹ vào."

 

"Vâng, thưa tiên sinh."

 

.

 

"Thư ký Tống?"

 

Kỷ Tú Niên đẩy cửa thư phòng ra, không ngờ lại thấy có người đang quay lưng về phía mình. Nàng suy nghĩ một lát mới nhận ra bóng dáng của người này.

 

Thư ký Tống vội quay lại, cúi đầu chào nàng, vẻ mặt trầm tĩnh, ôn hòa: "Kỷ tiểu thư, tiên sinh bảo tôi đến lấy một tập văn kiện."

 

"Ừm, vậy anh nhớ sắp xếp lại tài liệu cho gọn gàng rồi hãy đặt lại chỗ cũ, kẻo ông ấy lại nổi giận."

 

Kỷ Tú Niên hiểu rõ tính tình của cha mình, nhẹ nhàng dặn dò anh ta một câu rồi xoay người tìm cuốn sách mình cần trên kệ.

 

Ông nội hai hôm trước vừa từ phòng chăm sóc đặc biệt ra, một mực đòi về nhà, thế nào cũng không chịu ở lại bệnh viện. Nàng không yên tâm, về nhà thăm ông, tiện thể tìm mấy cuốn sách cũ, để đọc sách đọc báo cho ông nghe bên giường bệnh.

 

Thư ký Tống kín đáo liếc nhìn nàng một cái, xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay vào ống quần, rồi nhanh chóng cất lại tập tài liệu đã thu dọn xong vào chỗ cũ, trái tim thấp thỏm cũng dần ổn định lại.

 

"Kỷ tiểu thư, có cần tôi giúp không?"

 

"Phiền anh lấy giúp tôi cuốn sách trên tầng cao nhất kia được không?"

 

Người thanh niên vươn thẳng tay, nhẹ nhàng lấy cuốn sách đó xuống, đưa cho nàng: "Có phải cuốn này không?"

 

"Cảm ơn anh."

 

"Cô khách sáo quá, tôi tìm được văn kiện cần tìm rồi, xin phép ra ngoài trước."

 

Kỷ Tú Niên gật đầu: "Ừm, đi đường cẩn thận."

 

.

 

"Ừm, đi đường cẩn thận."

 

Chu Lang như không yên tâm, lại dặn dò anh ta: "Tống Kỳ, chúng ta tuyệt đối không làm những chuyện vi phạm pháp luật và thuần phong mỹ tục, anh tự mình biết chừng mực."

 

Tống Kỳ gật đầu: "Tôi biết ạ, xin cô cứ yên tâm. Thật ra... Kỷ... ông ấy cũng rất tuân thủ quy tắc, chỉ là dưới trướng ông ấy có một lão già, không được đàng hoàng cho lắm."

 

"Người nào?"

 

"Hình như họ Giang, là người bên nhà vợ ông ấy, sau này theo ông ấy làm việc, không thuộc biên chế. Thổi không ít gió bên tai vớ vẩn, bây giờ mảnh đất kia có ẩn họa rất lớn, văn kiện tôi đưa cô xem cũng đã nói rõ, nhưng Kỷ Trường Hoành vẫn chưa để ý, ông ta trước nay không bao giờ tham khảo ý kiến của người khác."

 

Anh ta uyển chuyển bày tỏ quan điểm của mình.

 

Cứ như bây giờ, chẳng cần làm gì cả, có thể nhìn Kỷ Trường Hoành ngày càng lún sâu vào con đường sai lầm.

 

Chu Lang "ừ" một tiếng: "Biết rồi, hôm nay vậy thôi, anh về trước đi."

 

Thời gian vẫn còn sớm.

 

Chu Lang đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra xa, đầu ngón tay vô thức lướt qua môi mình.

 

Có đau không... cô không nhịn được mà nghĩ.

 

Đang xuất thần thì điện thoại rung lên một cái.

 

"Nhạc Thành?"

 

"Chu tổng, là tôi... A Hưởng và bạn học của cậu ấy đòi về, chúng tôi vừa mới hạ cánh."

 

Tiếng loa phát thanh ở sân bay đúng lúc vang lên, thông báo hành khách từ cửa số 1 rời đi.

 

"Sao về nhanh vậy, tôi nhớ lịch trình còn ba ngày nữa mà?"

 

"Chuyện này..."

 

Nghe thấy giọng điệu khó xử của Nhạc Thành, Chu Lang chẳng cần nghĩ cũng biết là yêu cầu của em trai mình: "Biết rồi, anh về nghỉ ngơi trước đi. Cũng đừng nói đỡ cho nó, bảo Chu Hưởng tự gọi cho tôi."

 

Hai tiếng sau, điện thoại của Chu Hưởng mới gọi đến.

 

Chu Lang bật loa ngoài.

 

Một tay vừa cho tập văn kiện Tống Kỳ mang đến vào máy hủy tài liệu, một tay vừa hỏi: "Sao bây giờ mới dám gọi điện?"

 

Bên kia truyền đến tiếng bóng rổ đập vào rổ rồi rơi xuống đất.

 

"Chị..."

 

"Tự khai báo đi, tại sao đột nhiên lại về."

 

"Chuyện này lát nữa hãy nói... Chị, tụi em đang ở sân bóng rổ của trường, chị qua đây được không?"

 

"Chị qua đó làm gì?"

 

"Không phải em, là Kỷ An Dương."

 

Chu Hưởng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, thật là bị Kỷ An Dương hại chết mất.

 

Chu Lang đại khái có thể đoán được Kỷ An Dương muốn nói gì với mình.

 

Cô không hỏi nhiều, cầm lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài.

 

Trường trung học Minh Xuyên, sân bóng rổ.

 

Dưới hoàng hôn, một thiếu niên tuấn tú, cao gầy đang chuyên chú ném bóng, nhặt bóng, rồi lại ném bóng.

 

Chu Hưởng ngậm một chiếc lá, người mềm như bún dựa vào ghế: "Kỷ An Dương cậu đủ rồi đấy, chị mình sắp đến rồi, cậu còn không nói cho mình biết, rốt cuộc cậu đã đắc tội gì với chị mình?"

 

Người đang chơi bóng vẫn không động đậy, đồng phục ướt đẫm mồ hôi, như đang trút giận qua từng cú ném, lại như không dám đối mặt với cảnh tượng sắp tới.

 

Người ngồi trên ghế vốn là kẻ lắm lời, lải nhải không ngừng, cũng không biết đã im bặt từ lúc nào, Kỷ An Dương cũng chẳng để ý.

 

Mãi cho đến khi quả bóng rổ lăn sang một bên, cậu vội vàng lau mồ hôi, chạy đến nhặt, chạy được một đoạn mới thấy quả bóng bị người ta dẫm dưới chân. Người đó cười nhìn cậu: "Có chuyện gì, nói đi."

 

Kỷ An Dương sững người, cả người bất giác đứng thẳng: "Em... xin lỗi..."

 

Chu Lang vẫy tay, cố gắng làm cho giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Được rồi, căng thẳng làm gì, đừng đứng như đang chào cờ thế."

 

"À..." Kỷ An Dương đổi tư thế, nhưng người vẫn không thả lỏng được bao nhiêu.

 

Tâm trạng cũng căng như dây đàn.

 

Chu Hưởng vừa ngủ gật tỉnh dậy, từ trên ghế nhảy xuống: "Chị, chị đến rồi!"

 

Chu Lang tát nhẹ em trai một cái: "Lát nữa sẽ tính sổ với em. Khách sạn, chỗ vui chơi đều sắp xếp xong cho em rồi, mà em còn đòi về trước, tiền là giấy lộn à?"

 

Kỷ An Dương cúi đầu: "Xin lỗi... là do em nhất quyết đòi về."

 

"Ừm?"

 

"Xin lỗi... Mấy hôm nay ra ngoài chơi em cứ mất tập trung, nên mới đòi về."

 

Chu Lang thở dài: "Em tuổi còn trẻ, đâu ra mà nhiều gánh nặng tâm lý thế, nhanh lên, có chuyện gì thì nói mau."

 

Kỷ An Dương cúi đầu thấp hơn: "Xin lỗi... em không biết nên nói thế nào, cũng không biết hôm đó... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng em cần phải xin lỗi. Trước đây em đã nói dối, em... em không phải là người ở nhờ."

 

Không đợi Chu Lang nói gì, Chu Hưởng đã nhảy dựng lên đấm cậu một cái: "Hay cho cậu, trông cũng ra dáng người mà sao lại đi lừa người thế. Uổng công mình còn nói với chị mình là cậu đáng thương lắm... Khoan đã, tự dưng cậu nói chuyện này làm gì?"

 

Sắc mặt Kỷ An Dương căng thẳng: "Em không cố ý tỏ ra đáng thương."

 

Chu Lang không để ý đến thằng em ồn ào, nhìn Kỷ An Dương: "Vậy là... nhận nuôi?"

 

Kỷ An Dương sờ tai, cảm thấy tai mình mơ hồ nóng lên: "Vâng..."

 

Chu Lang như không hề bất ngờ, cười nhẹ: "Giống như chuyện mà cô ấy có thể làm."

 

Thật ra cô không phải không nghĩ ra được, chỉ là... Kỷ Tú Niên có lẽ sẽ không bao giờ chủ động nói cho cô biết.

 

Chu Hưởng vẫn ngơ ngác: "Nhận nuôi... Xin lỗi nhé, vừa rồi mình không có ý xúc phạm cậu đâu."

 

"Không sao," sau khi nói ra lời xin lỗi, Kỷ An Dương cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, "Xin hỏi giữa chị và mẹ em... có hiểu lầm gì không?"

 

Chu Lang cười: "Không có gì."

 

Những chuyện khác cô không nên hỏi, ví dụ như tại sao Kỷ Tú Niên lại nhận nuôi Kỷ An Dương. Đối với tính cách nhạy cảm, nội tâm của Kỷ An Dương mà nói, hỏi nhiều chỉ là khơi lại vết sẹo của đứa trẻ này.

 

Chu Hưởng cứ có cảm giác hai người này chắc chắn đã gặp nhau ở đâu đó, nhưng hỏi tới hỏi lui cũng không được một câu chắc chắn, đành phải ấm ức giữ trong lòng.

 

Chu Lang nhìn đồng hồ: "Cũng muộn rồi, xuống máy bay đã ăn gì chưa?"

 

Chu Hưởng lớn tiếng tố cáo: "Chưa ăn! Em sắp chết đói rồi!"

 

"Ăn gì bây giờ?"

 

"Thịt nướng! Thịt nướng! Ngoài cổng trường có một quán thịt nướng, thèm chết em rồi!"

 

"Được, đi thôi."

 

Chu Lang bị Chu Hưởng kéo đi trước vài bước, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt cô dưới ánh hoàng hôn trông chân thành và hiền hòa. Cô gọi Kỷ An Dương: "Còn chưa đi sao, đứng ngẩn ra đó làm gì?"

 

Cậu thiếu niên đứng trong vầng hào quang của hoàng hôn, mấy ngày qua cậu vẫn luôn thấp thỏm không yên, sợ vì một lời nói dối nhỏ nhặt của mình mà mất đi bạn bè, mất đi sự đối đãi chân thành này, ăn không ngon, ngủ không yên.

 

Ai ngờ nói ra thật, kết quả đến một câu chất vấn cũng không có. Ngoài sự ngạc nhiên ban đầu của Chu Hưởng ra, những lời chỉ trích trong tưởng tượng càng không thấy đâu.

 

Hốc mắt cậu cay cay, cậu ôm quả bóng rổ lên, ba bước thành hai đuổi theo: "Đến đây!" Chu Hưởng kéo cậu lại, đấm nhẹ một cái: "Chán cậu thật đấy, có phải anh em không mà còn nói dối mình. Sợ mình coi thường cậu à?"

 

Chu Lang đi phía sau, chừa lại không gian cho hai đứa.

 

"Không phải..." Kỷ An Dương im lặng một chút, "Thói quen thôi."

 

Thói quen từ nhỏ không có cha, thói quen mẹ không bao giờ đến trường đón, thói quen nói mình là người ở nhờ, để tránh gây thêm những phiền toái không cần thiết cho người khác.

 

Lần này... chắc là tính làm khéo lại hóa vụng.

 

"Nhìn cái tính của cậu..."

 

"Mình biết như vậy không tốt... nhưng mình không biết sửa thế nào."

 

"Muốn sửa à? Dễ thôi, trước tiên nói cho mình biết, tại sao cậu đột nhiên lại nói chuyện này với chị mình, có phải cậu gặp chị ấy ở đâu không, còn cả mẹ cậu mà cậu nhắc đến, tình hình thế nào?"

 

"Mình cũng không biết..."

 

"Cậu không lừa mình đấy chứ?"

 

"Mình thật sự không biết!"

 

Kỷ An Dương bị cậu ta hỏi đến phiền, bước nhanh hơn vài bước. Không ngờ vừa ra khỏi cổng trường Minh Xuyên, đã thấy có người đứng ở cửa, gật đầu với cậu.

 

Kỷ An Dương sững người: "...Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

 

"Mẹ đến tìm con," Kỷ Tú Niên vừa nói được nửa câu, ánh mắt đã dừng lại dưới bóng cây cách đó không xa, rồi ngây người ra.

 

Nàng không ngờ... người mà Kỷ An Dương quay về để gặp, lại là Chu Lang.

 

Về chuyện đi chơi, vì An Dương từ nhỏ sức khỏe không tốt, rất ít khi chơi cùng bạn bè đồng lứa, càng đừng nói đến những chuyến du lịch xa. Cho nên khi cậu đề nghị, Kỷ Tú Niên đã không nghĩ nhiều mà đồng ý ngay.

 

Vốn tưởng cậu vẫn còn ở nước ngoài, cho đến chiều nay nhận được điện thoại của Đoạn Gia Diệc, hỏi nàng khi nào có rảnh, anh ta qua lấy vài bộ quần áo cho An Dương.

 

Lúc đó nàng mới biết An Dương đã về nước.

 

Gọi điện qua hỏi, dường như cậu vẫn còn ở sân bay, tiếng người đi lại ồn ào, náo nhiệt.

 

Nàng cố gắng giữ giọng bình tĩnh hỏi: "Con về rồi đúng không, có về nhà không?"

 

Kỷ An Dương im lặng một lúc mới nói: "Con về bên kia."

 

Kỷ Tú Niên không tức giận, giọng điệu bình tĩnh trần thuật sự thật: "Trước đây đã nói rồi, con về một thời gian, rồi sẽ về nhà. Mẹ cần con cho mẹ một lý do, An Dương."

 

Nhưng cậu thiếu niên chỉ im lặng, cuối cùng cúp máy giữa một mớ âm thanh hỗn tạp.

 

Kỷ Tú Niên quyết định ra ngoài tìm cậu.

 

Điện thoại gọi cho Đoạn Gia Diệc, hỏi rõ cậu không có ở nhà, chỉ dặn một câu muốn ra sân trường chơi bóng rổ, rồi ném hết hành lý xuống mà đi.

 

Nàng lái xe qua đây, đợi ở ngoài cổng trường.

 

Đợi được con trai.

 

Nhưng... Chu Lang...

 

Ánh mắt nàng nhẹ dao động, dường như cảm thấy dấu cắn trên xương quai xanh vẫn còn âm ỉ đau.

 

Kỷ An Dương cảm thấy không khí có chút lúng túng, nhưng Chu Hưởng hoàn toàn không nhận ra, hỏi thẳng: "Đây là dì ạ?"

 

Kỷ Tú Niên còn chưa kịp gật đầu, Chu Lang đã kéo cậu ta lại: "Đừng gọi bậy."

 

Chu Hưởng vẻ mặt không hiểu gì, nhưng ngày thường tuy cậu không đàng hoàng, nhưng ở ngoài luôn nghe lời chị nhất, ngoan ngoãn ngậm miệng.

 

Kỷ An Dương sững người một lúc mới nói: "Tụi con định đi ăn thịt nướng, mẹ đi cùng không?"

 

Kỷ Tú Niên: "Mẹ không đi. Khi nào con về nhà?"

 

Nàng cố gắng kiểm soát ánh mắt của mình, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên trước mặt, không nhìn ra sau một lần nào.

 

"Con... lát nữa con về nhà."

 

Chu Lang từ đầu đến cuối không nói một lời.

 

Ánh mắt thỉnh thoảng sẽ rơi về phía nàng, rồi lại rơi về phía Kỷ An Dương.

 

Như đang so sánh điều gì đó.

 

Càng lúc càng rõ ràng, thông suốt.

 

Kỷ Tú Niên thở ra một hơi: "Mẹ bây giờ đến trường xử lý chút việc, lát nữa về nhà chúng ta nói chuyện."

 

Nàng không chào tạm biệt Chu Lang.

 

Chu Lang cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng đi xa.

 

Kỷ An Dương có chút hoảng loạn, nhất thời không biết nói gì.

 

Chu Lang cười cười: "Không sao, đi thôi."

 

Dường như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi đến quán thịt nướng.

 

Ăn xong thịt nướng, đứng bên lề đường, Kỷ An Dương ho khan liên tiếp mấy tiếng.

 

Vừa rồi chơi bóng cậu chỉ mặc một chiếc đồng phục mỏng, bị cảm cũng là chuyện bình thường.

 

Chu Lang: "An Dương, bây giờ em đi đâu?"

 

"Chắc là về nhà ạ..."

 

"Có phải về nhà riêng của em không? Lần trước ván cờ chúng ta còn chưa đánh xong, chị muốn đến nhà em!"

 

"Chuyện này..."

 

Kỷ An Dương ngẩng đầu liếc nhìn Chu Lang.

 

Lần này cậu cũng không dám l* m*ng mời cô về nhà chơi nữa.

 

Chu Lang rất chu đáo nói: "Chị đưa hai em qua đó, chị không vào đâu."

 

"Chuyện này..."

 

"Vậy thì tốt quá rồi," Chu Hưởng trước nay vô tâm vô phế, túm lấy áo Kỷ An Dương, đẩy bạn vào ghế sau, "Đâu ra mà lắm 'chuyện này' thế, nhanh lên, đi thôi."

 

Xe chạy hơn nửa tiếng mới dừng lại.

 

Chu Lang ngồi ở ghế lái không động đậy: "Hai đứa cứ từ từ chơi, không vội."

 

Cô gật đầu với Chu Hưởng, Chu Hưởng chớp mắt, hiểu ý trong lời nói của cô, kéo Kỷ An Dương đi.

 

Đêm đông lạnh lẽo cùng gió buốt.

 

Trên bầu trời sao lại rất sáng, một ngôi sao, hai ngôi sao...

 

Chu Lang mở cửa xe bước xuống, đi đi lại lại dưới ánh đèn đường.

 

Bóng hình lúc dài ra, lúc ngắn lại.

 

Cô đơn, lẻ loi.

 

Mãi cho đến khi dưới ánh đèn xuất hiện một bóng hình khác.

 

Đứng đối diện với bóng hình của cô.

 

Chu Lang ngẩng đầu. Kỷ Tú Niên vừa từ trường về, từ xa đã thấy có người dưới ánh đèn.

 

Càng đến gần, càng rõ ràng là Chu Lang ...

 

Nàng liếc nhìn lên trên, đèn phòng An Dương đang sáng... Vậy ra, là đang đợi em trai.

 

Chu Lang bỗng nhiên mở miệng: "Tôi đang đợi cô."

 

Kỷ Tú Niên: "...Đợi tôi?"

 

Bàn tay đang cầm túi xách lặng lẽ siết chặt.

 

Giữa họ chỉ cách nhau chưa đầy một mét.

 

Dưới ánh đèn đường, nàng có thể nhìn rõ thần sắc của Chu Lang.

 

Giống như sau một cơn bão tố, chỉ còn lại sự bình tĩnh đến chết lặng.

 

Chu Lang đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn nàng: "Phải, cô không nghe lầm đâu, tôi đang đợi cô."

 

Đôi mắt cô đen láy, trong veo, yên tĩnh, lại khiến người ta đau lòng một cách vô cớ.

 

Kỷ Tú Niên cúi đầu: "Tôi trước..."

 

"Không cần vội, tôi sẽ không vào đâu."

 

"Tôi nói xong sẽ đi ngay."

 

"..."

 

"An Dương chẳng qua chỉ là cái cớ để cô đẩy tôi ra xa," Chu Lang nhẹ cười một tiếng, "Cô không lừa được tôi đâu."

 

Chỉ là, cô biết rõ nàng đang lừa cô, nhưng lại chẳng thể làm được gì.

 

Xa cách bao năm, sớm tối vắng bóng.

 

Chung quy khó mà bù đắp.

Bình Luận (0)
Comment