Một Ánh Nhìn, Vạn Năm - Cô Hải Thốn Quang

Chương 51

Trên lầu, Kỷ An Dương đang dọn dẹp lại bàn cờ.

 

"Cậu thua rồi, kỳ nghệ không bằng mình, chịu phục chưa?"

 

"...Ấu trĩ."

 

Kỷ An Dương chuẩn bị tắt đèn: "Đi thôi, đừng để chị cậu đợi lâu."

 

Chu Hưởng ngồi ì ra: "Vội gì chứ, làm ván nữa nhé?"

 

Kỷ An Dương nhìn chằm chằm cậu ta, ánh mắt trong veo, thấu suốt: "Cậu lại đang có âm mưu gì đấy?"

 

Chu Hưởng: "..."

 

Sao lại dễ dàng bị nhìn thấu như vậy chứ.

 

Ở lại thêm nữa có lẽ sẽ khiến cậu ta nghi ngờ, Chu Hưởng đành đứng dậy: "Thôi được rồi, đi đây."

 

Hai người cùng nhau xuống lầu. Kỷ An Dương mở cửa cho Chu Hưởng, vừa đi được vài bước, đã thấy hai người đang đứng đối diện nhau dưới ánh đèn đường.

 

Chu Hưởng: "Kia không phải..."

 

"Không sao đâu," Kỷ An Dương như đã nhận ra một làn sóng ngầm nào đó, ngắt lời cậu ta, "Mau xuống đi, ngoài trời lạnh như vậy, chị cậu đứng lâu sẽ bị cảm đấy."

 

Kỷ An Dương đẩy Chu Hưởng đi xuống, tiếng bước chân đã kinh động đến hai người dưới ánh đèn.

 

Chu Lang vẫy tay với Chu Hưởng: "Về nhà thôi."

 

Kỷ Tú Niên mím môi dưới.

 

Trong đầu nàng cứ quanh quẩn câu nói kia, cô không lừa được tôi đâu.

 

Đợi chiếc xe khởi động rồi rời đi, Kỷ An Dương mới bước tới: "...Mẹ?"

 

Kỷ Tú Niên nhớ lại tối nay đã hẹn sẽ nói chuyện với cậu, nàng hít sâu vài hơi, cố gắng giữ cho giọng nói ổn định nhất có thể: "Về nhà rồi nói."

 

Kỷ An Dương: "À, vâng."

 

Cánh cửa đóng lại, ánh đèn phòng khách hắt xuống.

 

Kỷ Tú Niên xoa xoa thái dương, giọng nói vẫn ôn hòa: "An Dương, con không định về nhà nữa à?"

 

Kỷ An Dương ngồi thẳng tắp, ngay ngắn, nhưng đầu lại bất giác cúi xuống, không hề nhìn vào mắt nàng, giọng cũng rất nhỏ: "Con muốn trở về với gia đình ruột thịt của mình."

 

Sau vô số lần hạ quyết tâm, cuối cùng cậu cũng nói ra được câu nói này.

 

Kỷ Tú Niên không hề bất ngờ: "Con đã nghĩ kỹ chưa?"

 

"Nghĩ kỹ rồi ạ."

 

"Cũng được," Kỷ Tú Niên gật đầu, "Chỉ cần con sống tốt, chỉ cần con có thể trưởng thành, mẹ sẽ không quản con nữa."

 

"...Con biết."

 

Nàng đồng ý một cách nhẹ nhàng và thẳng thắn như vậy, giọng điệu thanh đạm, an hòa.

 

Không hề can thiệp vào lựa chọn của cậu, cũng không trách móc quyết định của cậu.

 

Trong lòng Kỷ An Dương phảng phất như có một tảng đá vừa rơi xuống đất. Ngoài cảm giác nhẹ nhõm ra, cậu lại thấy chua xót.

 

Rõ ràng là chính cậu đã nói như vậy, nhưng giờ khắc này, cậu lại cảm thấy mình giống như một chú chó lang thang không nhà để về... ai muốn dắt về nhà, thì có thể mang đi.

 

"Tối nay con còn phải về bên kia à?"

 

"...Sáng mai ạ, bây giờ con đi thu dọn đồ đạc."

 

Kỷ Tú Niên "ừ" một tiếng, rồi không còn lời nào để nói nữa.

 

Mấy hôm nay ông nội đổ bệnh, An Dương không về nhà, còn có... Chu Lang. Những chuyện này cứ chồng chất, xoay vần trong đầu, giờ phút này nàng đã quá mệt mỏi, một lời thừa thãi cũng không thể nói ra nổi.

 

Trước khi đi ngủ, nàng gọi điện cho ông nội.

 

Hỏi han tình hình của ông xong, lúc nằm xuống, cả người đã rã rời, nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường.

 

Nửa đêm nàng mới chợp mắt được, những giấc mơ cứ không ngừng biến ảo.

 

Trong mơ là ban công cao ba mét, nàng bám vào lan can, lấy hết can đảm nhảy xuống trong màn đêm đen kịt.

 

Trong mơ là căn phòng bệnh trắng toát, nàng nghe thấy tiếng máy móc "tít tít" vận hành, nghe thấy tiếng bác sĩ thảo luận, nghe thấy cả tiếng từng giọt dịch truyền rơi xuống.

 

Trong mơ là vị cha xứ tóc bạc trắng, nàng thấy người phụ nữ xinh đẹp động lòng người cầm chiếc nhẫn, đeo vào ngón tay của người vợ mình.

 

"Reng reng reng!"

 

Điện thoại rung lên điên cuồng.

 

Nàng bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vén chăn ngồi dậy, một tay nắm chặt lấy vạt áo, cảm giác trái tim đang đập loạn xạ, gần như không thể kiểm soát.

 

Mò mẫm bật đèn bàn lên, nàng lấy thuốc từ ngăn kéo đầu giường uống vào, rồi mới bấm nghe máy: "Dì Vương, có chuyện gì vậy ạ?"

 

"Xin lỗi đã làm phiền Kỷ tiểu thư, ông cụ vừa rồi đột nhiên khó thở, Kỷ tiên sinh không có ở nhà, nên tôi mới gọi cho cô. Bây giờ thì không sao rồi ạ."

 

"Vâng ạ... phiền dì chăm sóc ông giúp con, ngày mai con sẽ về."

 

Cúp điện thoại, Kỷ Tú Niên ngồi trong bóng tối một lúc lâu.

 

Cũng không biết đã qua bao lâu, nhịp tim mới dần dần ổn định trở lại.

 

.

 

"Nhan Dĩ Sanh?"

 

Chu Lang nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, liền gọi một tiếng.

 

"Ơ, Chu Lang, sao cậu cũng ở đây?"

 

Nhan Dĩ Sanh quay lại thấy cô, có chút bất ngờ: "Mình còn tưởng cậu không thích tham gia mấy cái diễn đàn kiểu này đâu."

 

"Yêu cầu công việc thôi, mình đến không phải bình thường sao? Ngược lại là cậu, sao lại đến diễn đàn này?"

 

"Viện nghiên cứu của tụi mình có hợp tác với bên này, lãnh đạo cử mình đi, không đi không được."

 

"Lần này các cậu đến là để giao lưu kỹ thuật hay mua sắm thiết bị? Trước cậu nói sang năm là phải ra ngoài khảo sát địa chất rồi, khi nào đi?"

 

Nhan Dĩ Sanh càng nghe càng thấy đau đầu: "Dừng, dừng, dừng! Mình vừa mới đi công tác về đã bị túm đi họp, bây giờ cậu còn nói chuyện công việc với mình, đừng nói nữa, đừng nói nữa."

 

Chu Lang cười khẽ: "Vậy cậu muốn nói chuyện gì?"

 

Nhan Dĩ Sanh: "Không nói chuyện công việc là được."

 

"Thôi được," Chu Lang nhướng mày, nhìn thẳng vào cô bạn, "Vậy chúng ta nói chuyện khác."

 

"Này... cậu nhìn mình thế làm gì, nhìn đến nỗi lòng mình cứ thấy bất an. Nói chuyện gì chứ..."

 

"Mình muốn hỏi cậu... bao nhiêu năm qua, Kỷ Tú Niên không ở trong nước sao?"

 

Câu hỏi này bật ra rất đột ngột, nhưng cô lại cố tình rất muốn hỏi.

 

"...Sao tự dưng cậu lại hỏi chuyện này?"

 

Nhan Dĩ Sanh lẩm bẩm một câu: "Làm mình hết cả hồn, tưởng cậu định hỏi gì chứ... Không ở trong nước là vì, ừm... người nhà cậu ấy có chút chuyện."

 

"Cậu đang nói đến An Dương à?"

 

"Cậu thế mà lại biết An Dương!"

 

Nhan Dĩ Sanh tròn mắt kinh ngạc.

 

Là bạn thân, dù trong lòng có tiếc nuối cho hai người họ đến đâu, nhưng chuyện riêng của Kỷ Tú Niên, cô sẽ không bao giờ chủ động nói với Chu Lang dù chỉ một lời.

 

"Biết, cũng đã gặp rồi. Có phải vì An Dương sức khỏe không tốt không?"

 

"Ừm... cậu đã biết thì mình cứ nói thẳng nhé. Mấy năm nay chữa bệnh cho An Dương cũng vất vả lắm, Niên Niên cứ chạy đôn chạy đáo trong và ngoài nước. Đứa bé này cứ hay đột ngột phát bệnh giữa đêm, ban ngày thì vẫn bình thường, mùa đông có khi hai ba giờ sáng phải vào bệnh viện... vật vã lắm."

 

Chu Lang "ừ" một tiếng: "Thảo nào."

 

Thảo nào mấy lần mình về nước đều không tìm được nàng...

 

Nhan Dĩ Sanh chìm đắm trong hồi ức, không nghe thấy cô nói gì.

 

Cô ấy nhớ lại lần đó, ở lại nhà Kỷ Tú Niên qua đêm. Cô ấy ở phòng khách, nửa đêm nghe thấy tiếng động, vừa khoác áo bật đèn đi ra, đã thấy Kỷ Tú Niên đến áo khoác cũng không kịp mặc, sau đó vẫn là Nhan Dĩ Sanh mang quần áo đuổi theo đến bệnh viện.

 

"Ôi... coi như là nợ đi. Tính cách của Niên Niên cậu cũng biết đấy, trông thì ôn hòa, yếu đuối, mình còn suýt tưởng cậu ấy không trụ nổi nữa cơ."

 

"Nợ?"

 

"Chuyện này cậu không biết à..." Nhan Dĩ Sanh suy nghĩ một chút, "Mình cũng không rõ lắm, chỉ biết là mẹ của An Dương gặp tai nạn lúc đi ra ngoài cùng cậu ấy..."

 

Chu Lang mím môi dưới.

 

Cô không hỏi tiếp nữa.

 

Hỏi thêm nữa, Nhan Dĩ Sanh chắc chắn sẽ không muốn nói.

 

Hơn nữa... cô nghi ngờ, có rất nhiều chuyện Nhan Dĩ Sanh cũng không biết.

 

Kỷ Trường Hoành phân chia chuyện công và chuyện tư rất rạch ròi, chuyện nhà họ Kỷ gần như không thể tra ra được. Chuyện của Cao Khải Nhuế là vì đó là một sự kiện công chúng nên mới có thể biết được chân tướng, còn chuyện nhà họ Kỷ... đóng cửa lại, người ngoài rất khó biết được.

 

Nhan Dĩ Sanh nhìn chằm chằm cô: "Sao tự dưng cậu lại hỏi chuyện này?"

 

Chu Lang lắc đầu: "Thuận miệng hỏi thôi."

 

"Cậu và Niên Niên..."

 

"Không sao cả."

 

Chu Lang lảng tránh chủ đề này: "Ngoài chuyện này ra, cậu còn có gì có thể nói cho mình biết không?"

 

Nhan Dĩ Sanh giơ ngón tay lên, đặt lên môi, ra hiệu rằng cô ấy sẽ giữ bí mật.

 

Chu Lang cười như không cười, ánh mắt trống rỗng: "Mình đi trước đây."

 

Hơn mười năm đã trôi qua, đối với cả hai mà nói, chỉ còn lại khoảng trống.

 

Dường như khó mà nhìn thấu được nữa.

 

.

 

Gần đến năm mới, Hách Thư Du đột xuất sắp xếp một công việc mới.

 

Tác phẩm của sinh viên đã thu thập xong, anh trong một buổi hội thảo học thuật đã trò chuyện rất vui vẻ với người phụ trách mới của Đại học Vĩnh Châu, hẹn sẽ đến tham quan phòng triển lãm của họ.

 

Hách Thư Du gọi điện cho Chu Lang. Anh dạo này bận tối mắt tối mũi, liên tục nhiều đêm không ngủ ngon, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn, vui vẻ: "Sư muội, anh có chuyện muốn nói với em."

 

Chu Lang cười cười: "Sư huynh lại đến bắt em làm c* li à?"

 

"Cũng không hẳn là c* li đâu, anh đã liên hệ với giáo viên bên Vĩnh Đại, muốn qua xem phòng triển lãm của họ. Tề lão sư, em còn nhớ không? Lần trước mừng thọ thầy, ông ấy cũng có đến đấy."

 

"Nhớ, sao vậy?"

 

"Lần này ông ấy biết em về nước, ông ấy vẫn luôn rất ngưỡng mộ tranh của em, đã hỏi em mấy lần, em có thể cùng qua đó nói chuyện được không?"

 

"Anh nói cho em tình hình cụ thể đi. Cần mấy ngày?"

 

"Dự kiến là tuần sau, đi khoảng hai ba ngày. Chúng ta sẽ dẫn theo vài người, đến xem phòng triển lãm của Đại học Vĩnh Châu và mấy trường lân cận. Em yên tâm, chắc chắn sẽ kịp về trước Tết, không ảnh hưởng đến việc em đoàn tụ với gia đình đâu."

 

Chu Lang suy nghĩ một lát, không từ chối: "Được, để em sắp xếp một chút... À đúng rồi sư huynh..."

 

"Ừm, sao vậy?"

 

"Sau này... những việc này không cần tìm em nữa."

 

"Tại sao?"

 

"Không có tại sao cả."

 

Nụ cười trên môi Chu Lang nhạt đi vài phần, cô nói như đùa: "Thời gian của em quý lắm."

 

Hách Thư Du lờ mờ nhận ra tâm trạng cô không tốt lắm, hỏi thêm cô cũng không chịu nói nhiều, anh thở dài: "Được rồi, có phải khoảng thời gian này sư huynh không để ý, làm em mệt quá không? Sau này anh sẽ chú ý, học kỳ mới sẽ không để em qua nữa."

 

Chu Lang "ừ" một tiếng rồi cúp điện thoại.

 

Rất nhanh sau đó, Hách Thư Du xác nhận lại thời gian rồi bảo Sầm Dao sắp xếp vé máy bay và chỗ ở, chốt lịch trình ba ngày.

 

Chu Lang đến sớm, làm thủ tục check-in trước, chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Cô mở cuốn sổ lịch trình ra, xem lại các nhiệm vụ công việc sắp tới.

 

Bên cạnh có người ngồi xuống.

 

Cô hờ hững liếc mắt lên.

 

Là Kỷ Tú Niên.

 

Gần đây trong khoa cũng có lời ra tiếng vào, nhưng rốt cuộc không ai dám đem chuyện tình cảm rối rắm này ra buôn với viện trưởng. Hách Thư Du cũng không để ý, lúc sắp xếp đặt vé cũng không chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này.

 

Kỷ Tú Niên là bị Hách Thư Du gọi đến đột xuất.

 

Vốn dĩ nàng đang ở nhà chăm sóc ông nội, không muốn đi đâu, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là người phụ trách chính của việc này, vừa mới về nước lại có việc phải ra ngoài, Hách Thư Du chỉ có thể gọi nàng đi cùng.

 

Trên đường kẹt xe, nàng đến muộn nhất.

 

Chu Lang cúi đầu bận rộn, không nói gì.

 

Kỷ Tú Niên ngả người ra sau, nhắm mắt lại, cố gắng lấp đầy tâm trí bằng những công việc.

 

Nàng nghĩ đến kế hoạch công việc học kỳ sau, nghĩ đến buổi biểu diễn mừng xuân mới của trường. Tiết mục vốn chuẩn bị cho đêm Giao thừa, bây giờ lại được dời sang đêm mùng một Tết...

 

Mãi cho đến khi xuống máy bay.

 

Hai người vẫn bình yên vô sự.

 

Lịch trình chuyến công tác lần này rất sít sao, nhiệm vụ nặng nề. Một ngày, buổi sáng nghe hội thảo chia sẻ kinh nghiệm, buổi chiều đi thẳng đến phòng triển lãm tham quan, buổi tối cả nhóm thảo luận tổng kết, sắp xếp lại biên bản hội nghị và hình ảnh hiện trường, thường phải bận đến 11 giờ đêm.

 

Phương Tầm và Sầm Dao cùng nhau làm công việc sắp xếp, mệt đến thở không ra hơi, ngày nào cũng đếm lịch, mong cho chuyến đi nhanh chóng kết thúc để về trường.

 

Ngày cuối cùng cũng đã đến.

 

Lịch trình ngày hôm nay thong thả hơn rất nhiều. Buổi sáng tham quan xong phòng triển lãm cuối cùng, buổi chiều Hách Thư Du đặt một nhà hàng trong khách sạn, để bày tỏ lòng biết ơn với đối tác.

 

Chu Lang và vị viện trưởng họ Lâm kia hồi trẻ từng gặp nhau, lúc này đang trò chuyện, nói về một vài vấn đề chuyên môn, cũng hẹn lần sau sẽ hợp tác.

 

Lúc nói chuyện, cô mang theo một nụ cười nhẹ, ánh mắt trong veo mà không mất đi sự thuần khiết, tiến thoái có chừng mực, dường như đã được rèn giũa qua nhiều năm giao tiếp.

 

Trong lúc đang trò chuyện với một vị giáo viên khác, Kỷ Tú Niên thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cô.

 

Chu Lang lại không giống như nàng tưởng tượng.

 

Chu Lang mà nàng từng biết, kiêu ngạo, bất kham, nhưng bây giờ dường như những góc cạnh của cô đã bị hiện thực mài mòn.

 

Có thể thấy được, mười sáu năm thời gian, đã để lại những gì trên người cô.

 

Lúc kết thúc, Hách Thư Du đưa mọi người ra ngoài trước.

 

Chu Lang không tham gia vào sự náo nhiệt đó. Sắc mặt cô thật sự không tốt, lúc đứng dậy còn rõ ràng lảo đảo một cái.

 

Lần này Nhạc Thành không đi cùng, các giáo viên đi cùng là Phương Tầm và Sầm Dao thì không dám đưa tay ra đỡ. Các giáo viên khác thì không thân với cô, chỉ còn lại Kỷ Tú Niên...

 

Nàng bước lên trước hai bước, đỡ lấy khuỷu tay Chu Lang, chần chừ nói: "Có phải cô lại bị đau dạ dày không?"

 

Thành phố này lạnh hơn Minh Xuyên không ít, thời tiết âm hai mươi độ, đối với người bị bệnh dạ dày vô cùng không thân thiện.

 

Huống hồ mấy ngày nay đi xe, dậy sớm ngủ muộn, ăn uống không điều độ, đều là những yếu tố kích phát.

 

Một lúc lâu sau Chu Lang mới gật đầu, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, tay bất giác đè lên bụng, hai chân mềm nhũn.

 

Kỷ Tú Niên vội vàng đỡ lấy cô.

 

Sầm Dao còn đang do dự có nên qua giúp một tay không thì đã bị Phương Tầm giữ lại, nhỏ giọng nói: "Không được đi, không được đi, không được phá đám CP của tôi!"

 

Sầm Dao: "..."

 

Phương Tầm chớp mắt: "Kỷ lão sư cô đỡ được không ạ? Tụi em đi thanh toán trước nhé!"

 

Không đợi Kỷ Tú Niên nói gì, cô nàng đã kéo Sầm Dao chạy đi nhanh như chớp.

 

Kỷ Tú Niên đưa Chu Lang về phòng. Đây là một phòng suite sang trọng mà Hách Thư Du đã đặc biệt đặt cho cô, phòng rất lớn, ánh sáng cũng rất tốt.

 

Chu Lang vừa nằm xuống đã gắng gượng ngồi dậy, lao vào phòng tắm.

 

Rất nhanh sau đó, bên trong truyền đến tiếng nôn khan và tiếng xả nước.

 

Kỷ Tú Niên không ngờ cô lại khó chịu đến vậy. Đợi tiếng nước nhỏ đi, nàng mới gõ cửa phòng tắm: "Cô không sao chứ?"

 

Bên trong không có bất cứ tiếng động nào. Kỷ Tú Niên lại gõ thêm hai tiếng nữa, vẫn là một mảnh tĩnh lặng. Nàng do dự mở cửa từ bên ngoài, thấy Chu Lang đang ngồi trên sàn gạch phòng tắm, ngả người ra sau, dường như đã ngủ thiếp đi.

 

Kỷ Tú Niên bước tới, cúi người, nửa đỡ nửa ôm dìu cô dậy, cởi áo khoác và giày cho cô, để cô dựa vào đầu giường, rồi lấy khăn ướt lau mặt cho cô.

 

Chu Lang vốn đã không thoải mái, lúc này lại nắm lấy cổ tay nàng, giọng điệu thiếu kiên nhẫn: "Cô làm gì thế!"

 

Kỷ Tú Niên đè cô lại: "Đừng động đậy."

 

Chu Lang cố gắng mở mắt ra, đôi mắt vốn trong veo giờ phủ một lớp sương mờ, ánh nhìn có chút phân tán, lướt qua mặt nàng từng tấc một, dường như đang cố phân biệt đây là ai.

 

Một lúc lâu sau mới nhận ra người đang chăm sóc mình, cô khẽ gọi như nói mê: "Kỷ Tú Niên?"

 

Kỷ Tú Niên cụp mắt xuống: "Ừm..."

 

Chu Lang gắng sức chớp mắt, môi mấp máy, nhưng lại không phát ra âm thanh.

 

Dường như cả người đều đau đến choáng váng.

 

Cô bỗng nhiên giơ tay phải lên, vô lực quàng lấy cổ Kỷ Tú Niên. Trước ánh mắt kinh ngạc của nàng, cô nửa ngồi dậy dựa vào vai nàng, khuôn mặt vùi vào cổ nàng, giọng khàn khàn nói: "Tôi..."

 

Người bị cô nửa ôm đột nhiên cứng đờ, giọng nói cũng khô khốc đến cực điểm: "...Cái gì?"

 

Hơi thở ấm áp bên tai khẽ di chuyển, từ xương quai xanh đến vành tai, rồi lại lên trên... cuối cùng một cảm giác mềm mại nhẹ như lông vũ lướt qua má Kỷ Tú Niên.

 

"Thuốc của tôi ở trong túi..."

 

Ngay khoảnh khắc sau, chút trọng lượng ấy lại rời đi.

 

Chu Lang đau đến cong cả người, không nói nên lời.

 

Kỷ Tú Niên lập tức rót một ly nước ấm, lấy thuốc, nhưng nước quá nóng, nàng thổi mấy cái: "Cô từ từ thôi."

 

Chu Lang gật đầu.

 

Kỷ Tú Niên đứng dậy, chiếc khăn ướt trong tay bị nắm chặt lại, ướt sũng.

 

Nàng đặt chiếc khăn lại vào phòng tắm, bưng chiếc cốc đi ngâm vào nước lạnh, đợi nước nguội bớt rồi mới cho cô uống thuốc.

 

Trong phòng có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ.

 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Chu Lang mím chặt môi, đôi lông mày đau đến nhíu chặt lại, không phát ra một tiếng động nào... sau đó, cô dần dần thiếp đi.

 

Mái tóc dài của cô rối tung trên chiếc gối trắng muốt, có dấu hiệu bị vướng vào nhau.

 

Người trong giấc ngủ có lẽ đã đè lên tóc, đôi mày thanh tú trước sau vẫn nhíu lại, hằn lên vài nếp nhăn nhàn nhạt.

 

Gần như theo bản năng, Kỷ Tú Niên đưa tay ra, định vuốt phẳng lại những nếp nhăn giữa mày cô, nhưng đầu ngón tay lại dừng lại giữa không trung.

 

Cuối cùng, nàng chỉ cách một khoảng nhẹ điểm một cái lên đuôi mày Chu Lang, rồi lại cẩn thận gỡ mớ tóc dài bị đè rối ra, rồi thu tay về.

 

Nàng lặng lẽ đứng bên giường một lúc, vừa định đi thì Chu Lang lật người, đè lên vạt áo của nàng.

 

Kỷ Tú Niên bị một lực đột ngột kéo xuống, may mà kịp thời dùng tay trái chống đỡ cơ thể, tránh đè lên người Chu Lang.

 

Nhưng khoảng cách như vậy không khỏi quá gần, cũng không thích hợp.

 

Kỷ Tú Niên khẽ nói: "Chu Lang, cô dịch ra một chút."

 

Nhưng người kia chỉ lẩm bẩm trong miệng.

 

Lặp đi lặp lại, dường như chỉ nói cùng một câu.

 

Kỷ Tú Niên ban đầu còn cố gắng nói chuyện với cô, nhưng đến một khoảnh khắc nào đó lại đột nhiên sững người.

 

Nàng không còn ý định gỡ tay Chu Lang ra nữa, ngược lại còn từ từ đến gần cô hơn, nghiêng người, áp tai phải lại gần.

 

Cuối cùng, nàng cũng nghe thấy cô đang nói gì.

 

Giọng nói rất nhỏ, chỉ có một lời.

 

"Mình là nàng búp bê Tây Dương bị cậu vứt bỏ, vất vả lắm mới dọn dẹp sạch sẽ, mặc quần áo xinh đẹp quay về tìm cậu..."

 

"...Nhưng cậu không cần mình nữa."

 

Kỷ Tú Niên cứng người, bất động.

 

Chua xót và chấn động, tầm mắt nhòe đi.

 

Tí tách vài tiếng, những giọt nước mắt rơi xuống.

 

Một hơi thở nhẹ như lông vũ hạ xuống, rồi lại nhanh chóng bị gió thổi đi.

 

Cánh cửa "cạch" một tiếng đóng lại, căn phòng quay về với sự tĩnh lặng.
Bình Luận (0)
Comment