Một Ánh Nhìn, Vạn Năm - Cô Hải Thốn Quang

Chương 70

Trời còn chưa sáng hẳn, Kỷ Tú Niên đã tỉnh giấc.

 

Nàng vừa khẽ cựa mình, đã bị người bên cạnh siết chặt vòng tay: "Sao chị tỉnh sớm thế..."

 

"Chị không ngủ được, em ngủ thêm lát nữa đi."

 

"Không ngủ đâu."

 

Chu Lang gắng dụi mắt, cơn buồn ngủ vẫn còn díu chặt lấy mi, nhưng vẫn ép mình phải tỉnh táo.

 

Đêm qua, cô đã thức rất khuya mới chợp mắt được, mà giấc ngủ cũng chẳng yên. Cứ một lúc cô lại giật mình tỉnh dậy, chỉ để chắc chắn rằng người vẫn còn nằm gọn trong vòng tay mình, rồi rướn người hôn nhẹ lên đôi mắt nàng, mới có thể yên tâm ngủ tiếp.

 

Bị cô ôm chặt cả đêm, Kỷ Tú Niên chỉ cần động nhẹ một chút là lại bị kéo về. Nàng cũng chẳng ngủ ngon giấc, đã quá lâu rồi không quen với sự gần gũi da thịt thế này. Cả người được bao bọc trong lồng ngực ấm áp của cô, cả thể xác và tâm hồn đều phải mở lòng ra một cách triệt để.

 

Cảm giác như thể đã phải đi bộ trong băng thiên tuyết địa suốt mấy năm trời, bỗng nhiên có ánh mặt trời rọi xuống, nàng vẫn cần một chút thời gian để thích nghi.

 

Chu Lang nâng gò má nàng lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn: "Chào buổi sáng, bạn gái của em."

 

Kỷ Tú Niên "ừm" một tiếng, trái tim xao xuyến ra một cách kỳ lạ. Nàng dựa tới, chủ động hôn lại cô: "Chào buổi sáng... bạn gái của chị."

 

Giọng nàng hơi khàn, như một tiếng thì thầm trong hơi thở, có vẻ vẫn còn chút ngượng ngùng khi phải gọi cô bằng danh xưng ấy.

 

Vì lát nữa còn phải đến bệnh viện, nên nàng chỉ hôn cô một cái rồi vội lùi lại.

 

Chu Lang bật cười: "Không được hôn rồi chạy..."

 

Cô nắm lấy tay nàng, đan mười ngón tay vào nhau rồi vòng qua đỉnh đầu, trao cho nàng một nụ hôn thật sâu, thật dài.

 

Hồi lâu sau, nụ hôn mới dịu lại thành những cái m*t môi nhẹ nhàng, từng chút một.

 

Không mãnh liệt, mà thật dịu dàng, nhưng lại vô cùng sâu sắc.

 

Cho đến khi hơi thở của cả hai đều trở nên rối loạn, họ mới tách ra.

 

Hai người tựa vào đầu giường trò chuyện một lúc rồi mới dậy mặc quần áo.

 

Kỷ Tú Niên vào phòng tắm để thay đồ, lúc bước ra thì thấy Chu Lang đang mặc váy. Nàng bước tới giúp cô kéo khóa sau lưng, cảm nhận sự mềm mại, tinh tế dưới đầu ngón tay mình.

 

Ăn sáng xong, Kỷ Tú Niên cùng Chu Lang đến bệnh viện kiểm tra.

 

Vết thương đã lành rất tốt, việc cắt chỉ cũng diễn ra vô cùng thuận lợi.

 

Bác sĩ ra ngoài trước, đứng ở hành lang trò chuyện với Kỷ Tú Niên.

 

"Cô nhớ nhắc nhở bệnh nhân ăn uống thanh đạm, sinh hoạt điều độ nhé."

 

"Vâng, tôi biết rồi ạ."

 

"Cô là chị gái của cô ấy à?"

 

"Không phải ạ... Là..bạn gái."

 

"À..." Bác sĩ hơi sững lại, nhưng rồi cũng nhanh chóng hiểu ra, "Lúc nãy nghe bệnh nhân tự kể, cô ấy vẫn chưa chịu nghỉ ngơi tử tế ở nhà. Cô phải trông chừng cô ấy kỹ hơn, trong vòng một tuần tới không được vận động mạnh."

 

Kỷ Tú Niên ghi nhớ tất cả lời dặn của bác sĩ.

 

Nhắc đến câu cuối cùng, không được vận động mạnh, nàng thoáng khựng lại.

 

Không lâu sau, Chu Lang bước ra, mỉm cười với nàng.

 

"Đi thôi chị."

 

"Đi đâu?"

 

"Ra ngoài đi dạo một chút."

 

"Về nhà đi."

 

Chu Lang dừng bước: "Tại sao thế, ở nhà mãi chán lắm."

 

Kỷ Tú Niên chỉ về phía bóng lưng của bác sĩ: "Bác sĩ nói, không được vận động mạnh."

 

Chu Lang "à" một tiếng: "Thôi được rồi."

 

Buổi tối, Kỷ Tú Niên vẫn xuống phòng tắm dưới lầu, và tắm rất lâu.

 

Chu Lang hiểu nàng, biết rằng nàng trong chuyện tình cảm đặc biệt chậm rãi, nên vẫn kiên nhẫn ngồi trong phòng chờ đợi.

 

Thời gian chờ đợi có chút dài.

 

Cô thấy hơi buồn chán, bèn lên mạng lướt xem mấy diễn đàn tình cảm, chủ đề về việc quay lại sau chia tay... Không ít người đề cập đến việc sau khi xa cách sẽ có chút rào cản trong chuyện thân mật, rằng thời gian mấy năm đủ để biến một người thành một người khác.

 

Xem được vài trang, cô lại tắt giao diện đi.

 

Lúc Kỷ Tú Niên đẩy cửa bước vào, trong phòng chỉ có một ngọn đèn tường nhỏ được bật lên.

 

Ánh đèn màu cam ấm áp, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng.

 

Tối nay Chu Lang đã gội đầu, mái tóc dài xõa trên vai, đôi mắt sâu thẳm. Cô không nói gì, chỉ im lặng dịch người chừa chỗ cho nàng.

 

Kỷ Tú Niên mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, hàng cúc được cài kín mít đến tận chiếc cuối cùng, chỉ để lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Mái tóc dài cũng buông xõa, toát lên khí chất điềm tĩnh, dịu dàng.

 

Chu Lang nắm lấy tay nàng: "Hôm nay sao chị cứ trốn tránh em thế?"

 

Từ lúc ở bệnh viện về, hễ ánh mắt hai người chạm nhau được vài giây là nàng lại quay đi chỗ khác.

 

Lúc nãy cô định rướn người hôn nàng, Kỷ Tú Niên đã vội quay đi: "Bác sĩ nói... không được vận động mạnh."

 

Chu Lang chớp chớp mắt, vài giây sau mới hiểu ra ý của nàng. Cô không nhịn được cười: "Em đâu có gấp gáp đến thế..."

 

Ngày nào cô cũng tự nhủ phải chậm lại một chút, dù sao cũng đã hứa với anh Giang rồi... Hơn nữa, với tính cách dịu dàng, tinh tế của Kỷ Tú Niên, cô cũng sợ mình làm gì không phải sẽ khiến nàng khó chịu.

 

"Ừm... Em đúng là cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Hơn nữa chị... Ừm, sức khỏe của chị cũng không được tốt lắm."

 

Chu Lang nhìn nàng đăm đăm, cố ý muốn trêu chọc, cô nghiêng người ép nàng vào tường: "Chị nói thật đấy à?"

 

Bị cô nhìn chằm chằm, Kỷ Tú Niên có chút không chống cự nổi ánh mắt ấy, đành quay đi: "Chị nói thật, không được đâu."

 

Chu Lang cười cười: "Được thôi. Vậy đêm nay em muốn ăn đào."

 

Kỷ Tú Niên ngạc nhiên nhìn cô, liếc đồng hồ rồi chuẩn bị xuống giường đi giày. Bất chợt, cô từ phía sau vòng tay ôm lấy eo nàng: "Chị đi đâu đấy?"

 

"Đi mua đào chứ sao. Giờ này chắc ngoài tiệm trái cây có bán đào mật đó, chị chưa để ý, để ra xem sao."

 

"...Phụt."

 

Chu Lang một tay bế bổng nàng về lại giường, ôm chặt lấy nàng, ghé vào tai thì thầm điều gì đó rồi cười.

 

Không lâu sau, vành tai Kỷ Tú Niên đỏ ửng, nàng đánh nhẹ vào người cô một cái: "Em sao thế..."

 

Nàng nhớ lại hồi trước khi còn tập múa, Chu Lang cũng từng nói muốn ăn đào với một vẻ đầy ẩn ý.

 

Ánh mắt lúc đó còn nhìn nàng rất lâu... Thì ra là...

 

Chu Lang bị đánh cũng không né, cứ thế ôm chặt lấy nàng: "Niên Niên... thật sự không được sao chị?"

 

Mặt Kỷ Tú Niên đỏ bừng.

 

Nàng ngạc nhiên sao cô vẫn biết cách làm nũng y như ngày xưa. Chỉ có điều, trước kia cả hai đều rất ngây ngô, vài lần thân mật hiếm hoi cũng đều ngượng đến mức không dám nhìn thẳng vào đối phương, càng đừng nói đến những đòi hỏi kiểu này... cái kiểu đòi hỏi phải được nàng bón cho ăn...

 

Nàng đương nhiên là muốn từ chối, nhưng cuối cùng lại không nỡ, chỉ nhẹ gật đầu: "Ừm..."

 

Chu Lang ngẩn người.

 

Cô chỉ định trêu nàng một chút thôi... nhưng bây giờ... Chu Lang cúi đầu hôn lên chiếc cổ thon dài của nàng, cởi ra chiếc cúc áo đầu tiên.

 

Kỷ Tú Niên tựa vào lòng cô, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực, cũng chẳng thể kháng cự. Nàng vẫn lo cho vết thương của cô, nên bàn tay vốn đặt trên vai cô bỗng trở nên như đang níu lấy, vừa như muốn từ chối lại vừa như mời gọi.

 

Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi nặng hạt, hơi nước làm mờ cả khung cửa kính.

 

Dưới ánh đèn tường, ánh sáng thỉnh thoảng lại khẽ nhảy lên một nhịp, kéo theo bóng hình trên tường cũng chập chờn, quấn quýt vào nhau. Từng chiếc cúc áo ngủ được cởi ra, bóng hình trên tường cũng dập dềnh theo đó, chiếc cổ thiên nga trắng ngần ngửa ra sau, uốn cong thành một đường khiến người ta điên cuồng.

 

Tiếng mưa ngoài cửa sổ ngày một lớn, hòa cùng những tia chớp thỉnh thoảng xé toạc chân trời, chốc chốc lại rọi sáng căn phòng sâu thẳm, vừa hay át đi những âm thanh khe khẽ, ẩm ướt trong nhà.

 

Đêm nay vừa ngắn lại vừa dài.

 

.

 

Thứ hai, đến giờ họp định kỳ.

 

Phương Tầm đến phòng họp từ sớm, phụ Sầm Dao chỉnh lại thiết bị.

 

Cô nàng vốn là cú đêm, sáng nào dậy sớm cũng vật vờ, lúc này vẫn đang ngáp ngắn ngáp dài.

 

Sầm Dao hỏi: "Hay cậu về chợp mắt một lát đi?"

 

"Thôi thôi, lỡ lát nữa cậu bận không xuể thì sao, mình phụ cậu kiểm tra một chút."

 

Phương Tầm cố nén cơn buồn ngủ, cười toe toét với bạn, đôi má lúm đồng tiền nông nông hiện ra. Cô nàng mặc một chiếc áo khoác màu trắng sữa, trông như một chiếc bánh mì nhỏ xinh: "Mình ở lại với cậu."

 

Sầm Dao "à" một tiếng, nhìn cô nàng thêm vài giây rồi mới quay lại chuẩn bị thiết bị, rất tâm lý không nhờ Phương Tầm phụ thêm nữa.

 

Phương Tầm gục mặt xuống bàn, nói chuyện với bạn câu được câu không, đầu óc mơ màng như một nồi cháo đặc. Ngón tay cô nàng lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, rồi bỗng hét lên: "Trời đất ơi!"

 

Sầm Dao giật nảy mình: "Sao thế?"

 

Phương Tầm tỉnh ngủ hẳn, bấm vào một tấm ảnh rồi phóng to ra: "Viện phó Chu đăng khoảnh khắc!"

 

Sầm Dao: "Hả? Cậu kết bạn với cô ấy à? Kể cả cô ấy không hay đăng bài thì cũng đâu cần phải sốc thế chứ?"

 

"Không phải, bên cạnh cô ấy có người, cậu qua đây xem đi! Đây là váy của cô Kỷ mà!"

 

"Cái gì cơ?"

 

Phương Tầm kéo ảnh xuống hết cỡ, hình ảnh đã rất mờ. Sầm Dao chỉ lờ mờ thấy được một mảng váy màu xanh lục: "Cậu chắc chắn là cô Kỷ không?"

 

Phương Tầm gật đầu lia lịa, vui đến phát điên: "Thuyền mình đẩy là thật rồi!"

 

Sáng sớm thế này, trông còn như đang ở trên giường, thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ, rõ ràng là chung chăn chung gối rồi! Tối qua mà bảo không có gì thì Phương Tầm không tin đâu! Trừ phi viện phó Chu "không được"!

 

Sầm Dao nhìn bạn mình, không nhịn được cười, rồi lại khẽ thở dài: "Thuyền cậu đẩy là thật rồi... vậy còn chuyện của bản thân cậu thì không tính sao?"

 

Phương Tầm sững sờ: "Ý cậu là sao... Chẳng lẽ cậu nghĩ là mình thích cậu à?"

 

Cứu mạng, chẳng lẽ mình giấu chưa đủ kỹ sao!

 

Sầm Dao thở dài, xoa đầu cô nàng: "Chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao?"

 

...Mình thích cậu, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao?

 

Cô gái luôn miệng nói những lời bạo dạn, bỗng chốc đỏ bừng mặt.

 

"Kỷ lão sư? Cô về rồi ạ!"

 

"Ừ, chuyến bay tối qua. Em sao thế, mặt đỏ vậy?"

 

"À..." Phương Tầm có chút ấp úng, "Em vừa thấy hơi nóng thôi ạ."

 

Cô nàng nhìn đông ngó tây, ánh mắt dừng lại trên người Sầm Dao đang chỉnh micro, rồi lại không tự nhiên mà cúi đầu xuống.

 

Chỉ sợ người khác nhận ra sự khác thường của mình.

 

Nhưng Kỷ Tú Niên cũng đang ngẩn người.

 

Hôm nay nàng mặc một chiếc áo sơ mi rộng màu trà, nhưng đôi tay lại có chút không tự nhiên, cứ khoanh trước ngực.

 

Ngực đau quá... Nàng bất giác phải đưa tay ôm lấy.

 

Phương Tầm lén đỏ mặt một hồi, đợi tâm trạng bình tĩnh lại mới bắt đầu hóng chuyện: "Kỷ lão sư, tuần trước cô đổi tiết để đi đâu thế ạ?"

 

Kỷ Tú Niên đọc được sự trêu chọc và đùa cợt trong mắt cô nàng: "Ừm... Em biết rồi sao?"

 

Phương Tầm chớp chớp mắt, hạ giọng: "Em thấy khoảnh khắc của viện phó Chu rồi ạ."

 

Kỷ Tú Niên bất đắc dĩ cười.

 

Sáng sớm lúc thức dậy, Chu Lang cứ nằng nặc đòi chụp một tấm ảnh, như thể để tuyên bố chủ quyền. Nhưng dù sao bây giờ cũng không thể quá lộ liễu, nên cuối cùng chỉ chụp dính một góc váy của nàng.

 

Vậy mà không ngờ như thế cũng bị Phương Tầm nhận ra.

 

Má nàng hơi ửng hồng: "Cái này..."

 

Phương Tầm cười hì hì: "Em hiểu, em hiểu mà."

 

Kỷ Tú Niên không nói gì thêm.

 

Nàng lại nghĩ đến tấm ảnh đó, phòng ngủ buổi sớm, ga giường nhàu nhĩ... nói thêm câu nào cũng chỉ là giấu đầu hở đuôi.

 

Phương Tầm sợ hỏi nhiều sẽ làm nàng ngại, nên cũng rất ý tứ không hỏi thêm nữa. Cô nàng rót cho nàng một ly nước, rồi quan tâm hỏi: "Kỷ lão sư hôm nay không khỏe ạ? Hay là lạnh quá?"

 

Sao cứ khoanh tay mãi thế, trông có vẻ đầy phòng bị.

 

Kỷ Tú Niên ngập ngừng, vẫn giữ nguyên tư thế đó: "À... cũng hơi lạnh một chút."

 

Má nàng nóng lên, tối qua đã bị cắn hơi quá rồi.

Bình Luận (0)
Comment