Buổi sáng, Chu Lang ghé qua công ty giải quyết một vài việc rồi mới về nhà.
Chu Đạt đang loay hoay với mấy sợi dây câu, cất giọng: "Sao con về mà không báo một tiếng, nói sớm để ba ra đón, đằng nào ba cũng rảnh."
"Thôi mà ba, có gì đâu mà phải phiền ba đi đón riêng chứ."
Thẩm San tắt chiếc máy radio cũ, đứng dậy kéo cô ngồi xuống ghế sô pha: "Được rồi, mấy ngày này đừng động đến chuyện công ty nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chưa có sự cho phép của mẹ, không được chạy lung tung."
Chu Lang gật đầu: "Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người."
Chu Đạt đặt dây câu xuống, lòng dấy lên một dự cảm: "Nói đi con."
Chu Lang ngồi ngay ngắn trên sô pha, hai tay đặt thẳng thớm trên đầu gối: "Con và Niên Niên quay lại rồi ạ."
Môi Chu Đạt khẽ giật, nhưng ông không nói gì.
Giọng cô chậm rãi: "Con biết... Chuyện tình cảm của con đã từng gây ra biến cố lớn cho công ty nhà mình, khiến ba trong lúc nóng giận suýt nữa làm chuyện sai lầm, còn có cả mẹ và A Hưởng nữa. Con xin lỗi. Bao nhiêu năm qua, con nợ mọi người."
Vành mắt Thẩm San bất chợt đỏ hoe.
Vẻ mặt Chu Đạt vẫn bình thản, không giận dữ cũng chẳng nóng nảy: "Nhiều năm như vậy, vẫn là cô ấy, không phải người khác được sao?"
Chu Lang lặng lẽ gật đầu: "Vâng... cô ấy thật sự là một người rất tốt."
Chu Đạt không lên tiếng.
Ông mơ hồ nhớ lại lần tình cờ gặp Kỷ Tú Niên bên ngoài nghĩa trang, khuôn mặt trong trẻo, đôi mắt dịu dàng, lúc cúi đầu trông hiền hòa gần như yếu đuối. Nhưng khi nhắc đến người mình thương, trong mắt nàng lại ánh lên một tia kiên định, một vầng sáng của sự bảo vệ.
Đúng là một... đứa trẻ tốt.
Thẩm San thở dài, nắm lấy tay chồng: "Lúc đó công ty gặp khủng hoảng rồi mới quyết tâm mở rộng thị trường nước ngoài, thật ra cũng không phải chuyện xấu, nói cho cùng là đã nắm bắt được cơ hội phát triển... Còn về phần tôi, thật ra tôi chưa bao giờ trách con bé đó. Sức khỏe tôi vốn không tốt, bị một phen kinh ngạc, nhưng chẳng phải tôi vẫn ổn sao? Huống hồ, vốn dĩ đó cũng đâu phải lỗi của nó..."
Bà đã nghe Chu Lang kể lại chuyện cũ, kể về cô gái tao nhã yếu mềm ấy đã nhảy từ ban công xuống chỉ để đi tìm người mình yêu, nghe đến mức bà không kìm được mà rơi nước mắt.
Chu Đạt nhìn kỹ con gái mình. Trong khoảnh khắc biến cố ập đến, con bé đã có lúc suy sụp, nhưng sau khi tỉnh táo lại đã chọn gánh vác tất cả áp lực và trách nhiệm lên vai, chưa từng một lần trốn tránh.
Đây là con gái của ông, cũng là niềm tự hào của ông.
Giọng ông không nghe ra vui giận: "Con định vì nó mà tuyệt giao với gia đình sao?"
Chu Lang sững sờ, rồi bỗng bật cười: "Sẽ không đâu ạ. Con sẽ dẫn chị ấy về nhà, hai đứa con đứng ngoài cửa, ba không đành lòng, chắc chắn sẽ mở cửa cho tụi con mà."
Chu Đạt bực mình lườm cô một cái: "Còn Kỷ Trường Hoành thì sao?"
"Bị tai biến rồi. Giờ phải ngồi xe lăn."
Chu Đạt gật đầu, không nói tốt cũng chẳng nói xấu. Bàn tay to lớn của ông vỗ nhẹ l*n đ*nh đầu con gái, lòng bàn tay khô ráo và ấm áp: "Ba biết, mấy năm nay, con đã mệt mỏi nhiều rồi..."
Ông làm sao nỡ lòng nhìn con gái ông sống quãng đời còn lại trong cô độc cơ chứ.
Chu Lang ngẩn người, hốc mắt cay cay: "Ba..."
Chu Đạt đứng dậy: "Có rảnh thì gọi con bé đến nhà ăn một bữa cơm đi, chuyện của hai đứa nói cho rõ ràng."
.
"Viện phó Chu? Sao cô lại đến đây?"
Phương Tầm thấy Chu Lang thì có chút bất ngờ: "Lâu rồi không gặp cô."
Chu Lang đùa với cô nàng: "Không muốn gặp tôi à?"
Cô vẫn giữ chức danh phó viện trưởng danh dự, nhưng vì học kỳ này không đứng lớp nên cũng không qua đây nữa.
Phương Tầm vội lắc đầu: "Dạ không có. Cô Kỷ và mọi người đang thảo luận công việc ở bên trong, cô có muốn vào không ạ?"
"Có làm phiền không?"
"Giờ này chắc đang nghỉ giữa giờ thôi, mọi người đang bàn thêm vài vấn đề."
Phương Tầm cười nói: "Cô vào đi, vào đi ạ."
Chu Lang bước vào không gây ra tiếng động gì lớn, nhưng Hách Thư Du thấy cô thì ngạc nhiên vui mừng, đang nói giữa chừng thì dừng lại. Ánh mắt của những người khác cũng tự nhiên đổ dồn về phía cô.
Kỷ Tú Niên vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, lặng lẽ liếc cô một cái rồi lại nhanh chóng cúi xuống.
Chu Lang bắt gặp ánh mắt và hành động đó của nàng, nhận ra trong đó có cả sự hờn dỗi lẫn ngượng ngùng, tim cô bất giác đập lệch một nhịp.
Sau một khoảng lặng ngắn, Hách Thư Du mỉm cười với Chu Lang rồi tiếp tục chủ đề dang dở: "Tác phẩm tốt nghiệp của sinh viên chúng ta trình bày khá tốt, đã nâng cao danh tiếng cho trường, nhưng vấn đề việc làm của các em vẫn còn tương đối khó khăn..."
Kỷ Tú Niên khẽ chau mày: "Dự án hợp tác với bên giải trí mà chúng ta liên hệ trước đây có phải tạm thời không thể thúc đẩy được không?"
"Không sao, để em nghĩ cách."
Người đã lâu không xuất hiện, vốn chỉ im lặng lắng nghe, bỗng nhiên lên tiếng.
Hách Thư Du ngạc nhiên nhìn sang: "Trước đây không phải em nói..."
Không phải nói bận quá, không có thời gian quản chuyện bên này nữa sao?
Chu Lang chỉ cười mà không nói gì.
Đôi mắt cười ấy khẽ lướt qua, chạm phải ánh mắt của Kỷ Tú Niên.
Kỷ Tú Niên cảm thấy như bị ánh mắt ấy làm bỏng.
Một luồng hơi ấm lan tỏa từ đáy lòng, chẳng cần cô phải nói thêm gì nữa, gò má nàng cũng bất giác ửng hồng.
Sau đó, dù nàng có nói gì đi nữa, chỉ mới được vài câu, Chu Lang đã ôm hết mọi việc vào mình.
Đến cuối cùng, Hách Thư Du cũng thấy ngại: "Chuyện này... Em còn có việc riêng của mình phải bận mà..."
Chu Lang cười nói không sao: "Đây là chuyện của em mà."
Chỉ cần là thứ nàng muốn, cô đều sẽ dâng đến trước mặt nàng.
Phương Tầm che miệng cười trộm.
Bị Sầm Dao nghe thấy, lườm cho một cái, Phương Tầm liền ngồi thẳng lưng ngay lập tức... Buổi sáng hai người chưa nói được mấy câu, cô nàng đã ngượng ngùng chuồn đi trước.
Lúc nghỉ giải lao, Kỷ Tú Niên đứng bên cửa sổ nói chuyện với Phương Tầm. Một chai nước khoáng được đưa tới bên cạnh, nắp đã được vặn sẵn. Nàng vừa ngẩng đầu lên thì khựng lại: "... Cảm ơn em."
Phương Tầm: "Chào viện phó Chu, hai người cứ nói chuyện nhé, em ra ngoài pha ly cà phê."
Những người khác đang túm năm tụm ba trò chuyện, Kỷ Tú Niên uống ngụm nước cô đưa: "Em có khát không?"
Chu Lang nhận lấy chai nước của nàng, không chút kiêng dè mà uống một ngụm: "Khát."
"Bên này chắc còn phải một lúc nữa."
"Em ra ngoài ngay đây, em xuống lầu đợi chị."
Chu Lang ghé sát lại, hạ giọng nói gì đó: "Còn đau không chị?"
Mặt Kỷ Tú Niên đỏ bừng trong nháy mắt. Nàng đưa tay đẩy cô ra thì bị nắm ngược lại, đầu ngón tay cô khẽ lướt qua lòng bàn tay nàng rồi buông ra trong vài giây ngắn ngủi.
Chu Lang không nhịn được mà bật cười.
Cô cũng nhận ra cái tính xấu của mình, rõ ràng biết Kỷ Tú Niên sẽ đỏ mặt, rõ ràng biết nàng sẽ có phản ứng này, nhưng vẫn không kìm được muốn trêu chọc nàng. Giống như tối qua... Vốn dĩ cô chỉ nói đùa nửa vời, chẳng trông mong nàng sẽ đồng ý, ai ngờ nàng lại thật sự đỏ mặt... mà đút cho cô ăn.
Kỷ Tú Niên lườm cô một cái: "Không được nói nữa, em xuống lầu chờ chị đi."
Giọng điệu như ra lệnh, là sự tùy hứng mà con người luôn dịu dàng, ôn hòa như nàng chưa từng có.
Chu Lang "ừm" một tiếng: "Em xuống dưới đợi chị."
Chờ công việc kết thúc, Kỷ Tú Niên thấy Chu Lang đang đứng dưới lầu chờ mình, phảng phất hình ảnh của vô số lần trong quá khứ cô đến đón nàng.
Chu Lang theo bản năng muốn ôm nàng, nhưng lại ngại trong trường có quá nhiều người, chỉ đành đứng yên tại chỗ, dưới một gốc long não cao lớn: "Cuối cùng cũng xong. Chị có lái xe không?"
"Có, chị đỗ ở cổng chính."
Họ cùng nhau đi ra ngoài cổng trường.
Chu Lang giữ khoảng cách với nàng chừng hai tấc, một khoảng cách xã giao vừa phải.
Kỷ Tú Niên ngẩn người, cúi đầu nhìn tay mình.
Những ngón tay nàng không tự nhiên buông ra, rồi lại khẽ siết lại.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi quay lại, Chu Lang không nắm tay nàng.
Rất nhanh sau đó, nàng đã hiểu tại sao.
Bởi vì trên con đường này thường xuyên có người qua lại, giáo viên, sinh viên, nhân viên hành chính... Nơi này quá đông đúc.
Kỷ Tú Niên gọi cô: "Lang Lang."
"Vâng?" Chu Lang dừng bước.
Kỷ Tú Niên mỉm cười với cô, rồi luồn tay mình vào lòng bàn tay cô, mỉm cười nhìn cô.
Chu Lang giật mình.
Cô không nói gì, liếc mắt nhìn con đường phía trước không một bóng người, mà cho dù có... chắc họ cũng không nhận ra hai người là ai. Cô từ từ siết chặt tay nàng.
Thời tiết tháng Tư se lạnh, mấy hôm trước vừa có một trận mưa lớn, vẫn là tiết trời cần mặc áo khoác.
Họ sóng vai đi trên con đường nhỏ trong sân trường, hệt như những ngày tháng của mười mấy năm về trước, những ngày vô số lần lén lút nắm tay nhau.
Cho đến một khúc cua, Chu Lang đột nhiên buông tay nàng ra.
Kỷ Tú Niên ngẩn ra: "Sao thế..."
Nàng nhìn theo ánh mắt của Chu Lang, lờ mờ thấy một nhóm sinh viên đeo bảng vẽ đang đi tới. Thì ra... là cô sợ bị người khác nhìn thấy.
Chu Lang khẽ mím môi dưới, cười với nàng một cái nhưng không nói gì.
Trong ánh mắt cô là sự cẩn trọng và dịu dàng săn sóc, trước kia em sẽ giận, nhưng bây giờ em sẽ không làm chị khó xử.
Trái tim Kỷ Tú Niên không hiểu sao lại nhói lên một cái.
Nàng cũng nhớ lại ngày xưa, ngày xưa nàng rất để ý ánh mắt của người khác, yêu đương trong trường cũng sợ bị người ta biết. Đã có rất nhiều lần... khi thấy có người đi tới, nàng đều là người rụt tay về.
Lúc đó... chắc em ấy đã buồn lắm nhỉ?
Nhiều năm như vậy, em ấy vẫn còn nhớ sao?
Nàng đột nhiên nắm lấy tay Chu Lang, vòng tay qua ôm lấy cô.
Chu Lang khựng lại, tay không biết phải đặt vào đâu: "Có người tới..."
"Không sao... Chị không để ý."
Chu Lang cố nén lại: "Niên Niên... lỡ như ảnh hưởng đến công việc của chị thì sao..."
Kỷ Tú Niên lùi lại một bước, ánh mắt kiên định nhìn cô, dắt tay cô: "Nếu chị bị sa thải thì em nuôi chị nhé."
Nàng sẽ không buông tay cô ra nữa.
Chu Lang chăm chú nhìn nàng, một lúc lâu sau mới cười nói: "Em sẽ không để chị bị sa thải đâu."
Kỷ Tú Niên nắm tay cô, giống như ngày xưa, đút tay cô vào trong túi áo của mình: "Đi thôi."
Chu Lang "ừm" một tiếng, rồi buông một câu bình thản đến kinh người: "Tối nay đến nhà em ăn cơm được không chị?"
Kỷ Tú Niên dừng bước: "Đến nhà em?"
"Ba em bảo thế."
"Nhanh vậy sao..."
Chu Lang kéo nàng đi tiếp: "Chị sợ gì chứ?"
Kỷ Tú Niên không nói gì, dường như có chút tâm sự. Lên xe, Chu Lang ngồi ở ghế phụ, vẫn quan sát vẻ mặt của nàng: "Không muốn đi thì thôi."
Cô rướn người qua, nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Không cần phải miễn cưỡng bản thân đâu chị."
Kỷ Tú Niên im lặng một lúc: "Đi thôi."
Thật ra cũng không phải sợ hãi, chỉ là tâm trạng có chút phức tạp... Nếu như năm đó không có sự cố ngoài ý muốn, thì đây vốn là chuyện họ phải đối mặt từ mười mấy năm trước. Bây giờ cả hai đều đã trưởng thành hơn, có lẽ sẽ có thể đối diện tốt hơn.
"Để chị nghĩ xem nên chuẩn bị quà gì cho hai bác."
"Không cần nghĩ đâu, em chuẩn bị hết rồi, ở trong cốp xe ấy."
"Chị phải tự mình mua."
"Được, vậy chúng ta đi bây giờ."
"Chị về thay bộ quần áo đã."
"Không cần đâu, chị mặc vậy đẹp lắm rồi."
Chu Lang cười, nắm nhẹ tay nàng: "Đừng căng thẳng."
Cứ thế, xe chạy một mạch đến nhà họ Chu. Thẩm San ra mở cửa, nhìn thấy hai người thì mỉm cười: "Đến rồi à, mau vào nhà đi."
Kỷ Tú Niên có chút gượng gạo, nàng vốn không giỏi giao tiếp. May mà có Chu Hưởng ở đó, chàng trai trẻ cười toe toét, lúc thì bưng bánh trứng ra: "Chị dâu ăn bánh trứng đi!"
Lúc lại lấy cam: "Chị dâu ăn cam đi! Không muốn bóc vỏ thì cứ bảo chị em bóc."
Chu Đạt lườm cậu con trai một cái.
Cái thằng quỷ này! Mới thế đã một tiếng "chị dâu", hai tiếng "chị dâu" nghe cho được.
Chu Lang vẫy vẫy tay với em trai: Được lắm, sẽ tăng tiền tiêu vặt cho chú.
Kỷ Tú Niên mỉm cười, gò má thoáng ửng hồng e thẹn.
Nàng mặc một chiếc áo sơ mi màu trà và quần dài trắng, mái tóc dài được búi thấp sau tai. Rõ ràng là một bộ trang phục công sở bình thường, nhưng trên người nàng lại toát lên một vẻ dịu dàng tĩnh lặng như dòng nước sâu.
Bị con trai "đánh phủ đầu" như vậy, vợ chồng Chu Đạt và Thẩm San nhìn Kỷ Tú Niên bằng ánh mắt khác hẳn... Nói thật lòng, đứa trẻ này bất kể là ngoại hình hay phẩm hạnh đều thuộc hàng nhất phẩm. Tuy không hay nói chuyện, lúc cười lên còn có chút e thẹn, nhưng vừa nhìn là thấy được con người trong sáng, cũng khó trách con gái mình lại thích đến vậy.
Bị họ nhìn, Kỷ Tú Niên có chút ngượng ngùng.
Chu Lang: "Ba, mẹ... hai người..."
Cô còn chưa nói hết câu đã bị Kỷ Tú Niên ấn tay lại, không cho nói nữa, thế là cô liền im bặt.
Chu Đạt và Thẩm San nhìn nhau, trong lòng đã có tính toán riêng. Chà... chỉ cần một ánh mắt của con bé này là nó đã ngoan ngoãn nghe lời như vậy rồi.
Thẩm San lên tiếng trước: "Được rồi, chuyện của hai đứa cứ từ từ mà nói, mẹ không phản đối."
Chu Đạt: "Ba không ủng hộ."
Chu Lang không nhịn được cười: "Không ủng hộ cũng không phản đối, tức là chấp nhận rồi đúng không ba?"
Chu Đạt không thèm để ý đến cô, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi: "Ba của con, bây giờ đang ở nhà à?"
Nụ cười của Kỷ Tú Niên hơi tắt, hàng mi rũ xuống: "Dạ vâng, ông ấy đang ở nhà, bây giờ không thể tự do đi lại được."
Chu Đạt thở phào một hơi.
Cũng không biết trong lòng là cảm giác gì... Ông đã ghét Kỷ Trường Hoành không ít năm, bây giờ lại cảm thấy có chút trống trải.
"Thôi được rồi, hỏi cái đó làm gì, thật là..." Thẩm San vô cùng tinh ý, nắm tay Kỷ Tú Niên đứng dậy, "Niên Niên hôm nay ở lại nhà ăn cơm nhé, bác vào xem dì giúp việc nấu món gì."
Bà dùng sự dịu dàng và nhiệt tình của mình để một lần nữa khẳng định thái độ, Kỷ Tú Niên vội vàng nói: "Con cảm ơn bác..."
Chu Đạt không nói gì thêm, đứng dậy, tiếp tục đi vòng lại mấy sợi dây câu của mình.
Ông vẫn còn nén lại nhiều điều chưa hỏi, ví dụ như sau này hai đứa tính toán thế nào, hay như chuyện của thằng bé An Dương phải làm sao. Nhưng bây giờ ông không định hỏi, cố gắng duy trì vẻ ngoài cao lãnh của mình.
Đợi ba mẹ đi rồi, Chu Lang mới ghé sát lại nói: "Ba mẹ em chắc chắn rất thích chị."
"Sao em biết?"
"Không ai là không thích chị cả."
Kỷ Tú Niên đẩy nhẹ cô: "Nói bậy."
Bữa tối hôm đó diễn ra khá vui vẻ.
Tuy Chu Đạt không nói chuyện, nhưng Thẩm San thì dịu dàng, nhiệt tình, còn cậu em trai Chu Hưởng thì cứ gọi "chị dâu" không ngớt, cả buổi không để Kỷ Tú Niên phải khó xử chút nào.
Ăn cơm xong, Chu Đạt và Thẩm San ra ngoài đi dạo.
Chu Lang kéo Kỷ Tú Niên ra ngoài sân.
Trong sân có chiếc xích đu mà ngày xưa cô rất mê chơi: "Ngồi đi chị, em đẩy cho."
Cô thấy rõ sự khao khát trong mắt Kỷ Tú Niên, và cả sự do dự nữa.
Có lẽ là nàng do dự vì mình không còn trẻ, không còn thích hợp để chơi những thứ này nữa.
Kỷ Tú Niên lắc đầu: "Thôi."
Chu Lang kéo nàng cùng ngồi xuống xích đu, tựa vào nhau. Một lúc sau, cô mới ôn tồn nói: "Thật ra không có cái gọi là ở tuổi nào thì nên làm chuyện của tuổi đó đâu. Niên Niên, chúng ta không cần tự mình vạch ra giới hạn cho bản thân, được không?"
Kỷ Tú Niên tựa vào vai cô, khẽ "ừm" một tiếng.
Cô nâng tay lên, tinh tế miêu tả từng đường nét trên gương mặt nàng.
Thật tốt, đây là người mà cô đã yêu từ thuở niên thiếu. Dù cho năm tháng có để lại những nếp nhăn nho nhỏ nơi khóe mắt, trái tim rực lửa và sáng ngời của cô chưa bao giờ thay đổi.
Chu Lang nghiêng người hôn nàng.
Vốn dĩ chỉ là một nụ hôn lướt qua, nhưng chỉ cần chạm vào nàng, cô lại như mất hết kiểm soát.
Môi lưỡi gần như tự nhiên mà tìm đến nhau, quấn quýt không rời.
Hơi thở của cô có chút rối loạn, vòng tay qua ôm lấy nàng: "Niên Niên..."
"Ừm..."
Kỷ Tú Niên gục đầu trên vai cô, bị cô hôn đến không nói nên lời.
Gió đêm hiu hiu, dịu dàng.
Hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, hồi lâu vẫn chưa tách ra.
Chu Lang nhẹ nhàng v**t v*, lại hỏi câu hỏi ban nãy: "Chị còn đau không?"
"Ừm..." Giọng Kỷ Tú Niên đứt quãng, rõ ràng là đang xấu hổ, nhưng có lẽ do hơi choáng váng, lời nói ra lại có phần bạo dạn lạ thường, "Em... làm lâu quá..."
"Lát nữa em xem... em hôn một chút nhé..."
Chu Lang lại ghé qua hôn lên môi nàng... Bảo là phải tuần tự từng bước, nhưng cô không muốn đợi thêm nữa... Tại sao không thành thật đối diện với lòng mình chứ.
Cho đến khi có người "khụ khụ" một tiếng.
Cô mới như bừng tỉnh mà buông tay ra, đứng chắn trước mặt Kỷ Tú Niên, tự nhiên che nàng lại: "Ừm... Ba, mẹ..."
Bị ba mẹ bắt gặp, cô ít nhiều có chút xấu hổ: "Cái đó..."
Chu Đạt nhìn cô với ánh mắt hận sắt không thành thép, ghét bỏ nói: "Đúng là không có chút bản lĩnh kiềm chế nào!"
Chu Lang: "......"
Chu Đạt im lặng không nói gì, bị Thẩm San kéo vào phòng khách. Trước khi vào, ông còn quay đầu lại, giơ ngón tay chỉ chỉ vào đầu cô từ xa, trong ánh mắt toàn là sự ghét bỏ.
Mới có một lát mà đã thấy nó đang bắt nạt con nhà người ta... Không có tiền đồ, thế này mà không sớm cưới về nhà thì còn ra thể thống gì nữa!