Sáng sớm hôm sau.
Kỷ Tú Niên vừa thức dậy đã nhận được điện thoại của Chu Lang: "Chiều nay là ngày hội cựu sinh viên, em phải đến trường một chuyến, chị có qua không?"
Tối qua vì ba mẹ Chu Lang đã về, Kỷ Tú Niên không ở lại lâu. Nàng cũng không để cô đưa về mà tự mình gọi xe.
"Chị đến trường trước, lát nữa xong việc sẽ qua tìm em."
"Chị nhất định phải đến đấy, không là em giận đó."
"Hả? Tại sao thế?"
"Không tại sao cả, em chờ chị."
Kỷ Tú Niên đồng ý rồi cúp máy.
Xe của nàng đã mang đi bảo dưỡng, mấy ngày nay đều phải bắt xe. Trên đường đi, nàng lấy máy đọc sách ra đọc, phát hiện trên kệ sách có thêm hai cuốn sách mới.
Nàng không nén được mà mỉm cười.
Chẳng cần hỏi cũng biết là Chu Lang đã mua cho nàng. Cô luôn để tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, cứ vài ngày lại mua thêm sách mới vào kệ sách của nàng, từng phút từng giây đều khiến nàng cảm nhận được, có một người đang nhớ mong và yêu thương mình.
Và còn xa hơn thế nữa...
Những bó hoa tươi luôn được gửi đến tận cửa, những cái ôm nồng ấm, và ánh mắt lúc nào cũng chan chứa tình ý nồng nhiệt không hề che giấu. Vô số những chi tiết lặng thầm như vậy đã âm thầm xóa nhòa khoảng cách mà thời gian đã tạo ra giữa hai người.
Tan học, Kỷ Tú Niên đến tìm Chu Lang.
Hội trường đã có rất đông người, nhìn sơ qua cũng phải đến sáu, bảy trăm người. Ninh Đại rất chú trọng việc xây dựng hội cựu sinh viên, các chi hội có mặt ở khắp nơi trên thế giới. Mấy năm gần đây, việc hợp tác giữa nhà trường và doanh nghiệp được thúc đẩy mạnh mẽ hơn, tạo ra rất nhiều cơ hội cho các sinh viên mới tốt nghiệp.
Khu vực ghế ngồi của cán bộ giảng viên và của các cựu sinh viên được tách riêng.
Lúc đầu Kỷ Tú Niên không thấy cô đâu, nàng nhắn tin hỏi nhưng không nhận được hồi âm.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình đang mời các cựu sinh viên ưu tú lên nhận giấy chứng nhận. Nàng nghe thấy tên của người đại diện phát biểu, thì ra là Chu Lang.
Kỷ Tú Niên không hề biết cô sẽ phát biểu, thấy cô bước lên sân khấu thì có chút bất ngờ. Thảo nào hôm nay cô cứ nằng nặc đòi mình phải đến.
Chu Lang mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng áo khoác vest màu xám nhạt, một sự kết hợp vừa vặn giữa trang trọng và thoải mái.
Cô đứng dưới ánh đèn sân khấu, giọng nói trong trẻo, phong thái tự nhiên và phóng khoáng, tự tin và ung dung. Đó là sức mạnh mà thời gian đã khắc ghi lên người cô.
Kỷ Tú Niên ngồi dưới khán đài vỗ tay cho người yêu.
Kể từ những năm tháng thiếu thời đã lỡ mất, nàng đã luôn thích ngắm nhìn dáng vẻ rực rỡ và tỏa sáng của Chu Lang giữa đám đông.
Chỉ cần nhìn thấy cô, dường như mọi nỗi cô đơn đều có thể được lấp đầy.
Nàng đã từng vô số lần dõi theo cô từ xa, cho dù vầng hào quang ấy không thuộc về mình cũng chẳng sao cả.
Chu Lang liếc mắt một cái đã tìm thấy nàng giữa đám đông.
Ánh mắt ấy, vĩnh viễn dịu dàng mỉm cười, vĩnh viễn dõi theo và canh giữ cô.
"Thưa các vị cựu sinh viên thân mến, chào mọi người, tôi là Chu Lang."
"Hai mươi năm trước, khi tôi vừa nhập học, tôi còn nhớ thầy hiệu trưởng đã nói trong buổi lễ khai giảng rằng, đại học là mùa hạ của cuộc đời."
...
Bài phát biểu của cô cũng gần đến hồi kết: "Tôi muốn cảm ơn mái trường xưa rất nhiều, và tôi cũng muốn cảm ơn người tôi yêu."
"Vì chị, em đã đặt ra cho mình một mục tiêu thật cao trong đời. Cũng vì có chị, em đã luôn tiến về phía trước, luôn nỗ lực vươn lên. Em phấn đấu để tỏa sáng, chỉ để chị có thể nhìn thấy em."
"Cảm ơn chị đã xuất hiện."
Kỷ Tú Niên chăm chú nhìn cô, trong mắt dần long lanh ánh lệ.
Thì ra cô muốn nói với nàng rằng, những năm tháng tươi đẹp nhất mà họ đã bỏ lỡ, có lẽ không cần phải nuối tiếc nữa.
Trong tiếng vỗ tay, Chu Lang khẽ cúi người, nhận lấy huy hiệu vàng từ một vị khách quý.
Đợi cô xuống sân khấu, Kỷ Tú Niên thấy tin nhắn trên điện thoại, cô bảo nàng ra phía sau hậu trường.
Nàng thường xuyên qua đây chỉ đạo các tiết mục biểu diễn của sinh viên nên rất quen thuộc đường đi. Nàng đứng dậy, nói vài tiếng xin lỗi để lách qua, đi ra hậu trường tìm Chu Lang.
Chu Lang vừa tháo micro và tai nghe xuống, mỉm cười với nàng rồi ra hiệu cho nhân viên công tác rời đi trước.
Đợi những người khác đi hết, Kỷ Tú Niên mới nói: "Em lại giấu chị, chị không hề biết là em phải phát biểu."
Chu Lang cười, đóng cửa lại rồi ôm chầm lấy nàng.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình vẫn đang nói, tiếng vỗ tay vang lên từng đợt.
Chu Lang lại tháo tấm huy hiệu vàng của mình xuống, cài lên người nàng: "Chị đeo đẹp hơn."
"Sao lại để chị đeo?"
"Vì đẹp mà."
"Đây là của em."
"Nhưng..."
"Tất cả đều là của chị, vợ ngốc."
Kỷ Tú Niên lại khựng lại: "Sao em lại gọi chị..."
Nói sao bây giờ, vừa gọi mình là đồ ngốc... lại còn gọi là vợ?
Sao vẫn y như ngày xưa thế... Có những lúc thấy nàng lẻ loi đứng một mình, cô sẽ nhào tới, luôn miệng gọi nàng là Niên Niên ngốc, thích gọi nàng là bạn gái ngốc nghếch.
Nhiều năm như vậy, cô và nàng, thật ra chưa bao giờ thay đổi.
Chu Lang cười rộ lên, cong cong đôi mắt nhìn nàng.
Phải rồi... cô còn chưa cầu hôn nàng, sao có thể gọi là vợ được chứ.
Cô nhìn gò má Kỷ Tú Niên đỏ lên từng chút một, rồi rướn người hôn lên môi nàng.
Bên ngoài tiếng người ồn ào, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Chỉ cách một bức tường, họ dịu dàng trao nhau nụ hôn trong những tràng pháo tay lúc vang lên, lúc lắng xuống.
Từ hội trường đi ra, Kỷ Tú Niên nhận một cuộc điện thoại, nói vài câu rồi cúp máy.
"Chị phải đến phòng tập vũ đạo, động tác của sinh viên cần chị qua xem lại bố cục."
"Em đi cùng chị."
Đến bên ngoài phòng tập, các sinh viên vẫn đang luyện tập.
Kỷ Tú Niên đứng ở hành lang, lặng lẽ nhìn qua tấm kính. Ánh mắt nàng thỉnh thoảng lại sáng lên, đầu ngón tay khẽ múa theo, suy tư về điểm phát lực của từng động tác.
Chu Lang để ý đến ánh mắt của nàng: "Niên Niên, tại sao chị không khiêu vũ nữa?"
Kỷ Tú Niên sững người.
Đôi môi mím chặt lại.
Nếu là trước đây... nàng có thể viện ra vài lý do để cho qua chuyện. Nhưng bây giờ thì không thể, điều quan trọng nhất giữa những người yêu nhau chính là sự chân thành.
Quá khứ nàng đã do dự không dám nói cho cô biết, nhưng bây giờ nàng không thể lừa dối cô thêm nữa.
Sau một khoảng lặng ngắn, nàng mở lời: "Để chị nghĩ... nên nói thế nào."
Chu Lang chăm chú nhìn nàng: "Vâng."
Không một chút thúc ép.
Lúc từ phòng tập đi ra, Chu Lang giữ nàng lại, sờ lên má nàng: "Sao mặt chị đỏ thế?"
"Hả? Cũng bình thường mà, chắc là hơi nóng thôi."
"Đừng nhúc nhích, để em xem."
Chu Lang sờ trán nàng: "Hơi nóng rồi, hình như chị sốt nhẹ, chúng ta đến bệnh viện đi."
Kỷ Tú Niên nhất quyết không đi, thái độ phản kháng vô cùng kiên định: "Đến phòng y tế của trường lấy ít thuốc là được rồi, chị không muốn đến bệnh viện bên ngoài đâu."
Chu Lang nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt có chút do dự, nhưng không lay chuyển được sự bướng bỉnh của nàng. Cuối cùng, họ đến phòng y tế của trường, kiểm tra chỉ là sốt nhẹ, lấy một ít thuốc hạ sốt.
Kể từ khi hai người làm lành, Kỷ An Dương vẫn ở lại nhà cũ của họ Giang, không chịu về. Giang Uý trông một đứa cũng là trông, trông hai đứa cũng là trông, anh cũng cố ý tạo không gian riêng cho hai người họ.
Chu Lang đưa nàng về nhà. Đứng ở huyền quan, Kỷ Tú Niên đưa đôi dép lê của mình cho cô đi, không hiểu sao lại có chút gượng gạo, không chịu ngồi xuống nghỉ ngơi: "À... em ngồi một lát nhé, chị đi lấy ít trái cây cho em."
Chu Lang bất ngờ ôm chầm lấy nàng từ phía sau, vòng tay qua eo nàng: "Chị làm gì vậy, coi em là khách sao? Chị đang không khỏe, phải nghỉ ngơi cho tốt chứ?"
"Không sao đâu... chỉ là sốt nhẹ thôi mà."
"Nếu thật sự không muốn nghỉ, vậy dẫn em đi xem nhà của chị được không?"
Đây là nhà của Kỷ Tú Niên.
Từ thuở niên thiếu, Kỷ Tú Niên đã từng đến nhà cô chơi, nhưng cô chưa bao giờ được đến nhà Kỷ Tú Niên, càng đừng nói là vào phòng của nàng.
Giống như trái tim đã đóng cửa từ lâu của con người này, trong một khoảng thời gian rất dài chỉ có nắng và gió có thể lọt vào, đến bây giờ mới bắt đầu từ từ, hé mở một góc cho cô.
Kỷ Tú Niên dẫn cô đi một vòng quanh nhà: "Cũng không có gì đẹp đâu... Con người chị, em biết mà, khá là nhàm chán."
Chu Lang lắc đầu: "Em rất thích nơi này."
Ngôi nhà không lớn, phong cách trang trí trong trẻo và phóng khoáng. Chỉ có ban công là nơi những đóa hoa cỏ mặc sức sinh trưởng, rực rỡ và tươi tắn.
Mỗi một góc đều toát lên đặc điểm tính cách của chủ nhân, dịu dàng, ôn hòa, trầm tĩnh và sâu sắc.
"Được rồi, cũng xem một vòng rồi, chị hình như... hơi choáng."
"Chị nằm xuống nghỉ một lát đi, em ở lại với chị."
Kỷ Tú Niên bị cô đẩy về phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên Chu Lang bước vào phòng ngủ của nàng, lãnh địa riêng tư của nàng.
Cô đứng lại ngoài cửa, ngập ngừng.
Kỷ Tú Niên kéo tay cô: "Em vào đi."
Nàng ngồi xuống mép giường, cởi dép ra, có vẻ rất bất đắc dĩ: "Chị không có thói quen ngủ giờ này, chắc là không ngủ được đâu..."
"Vậy chị cứ nằm một lát đi, em đi tìm cuốn sách để đọc."
"Phòng sách không khóa, có cần chị đi cùng em không?"
"Không cần đâu, em tự đi xem được rồi."
Chu Lang vào phòng sách của nàng tìm sách.
Lướt qua một tập văn xuôi đang đọc dở, cô đặt nó lên, rồi chọn lấy một cuốn tiểu thuyết trinh thám Nhật Bản.
Cô nán lại một lúc, cuối cùng cũng tìm được cuốn sách mình muốn đọc. Khi đẩy cửa phòng ngủ ra, cô thấy Kỷ Tú Niên đang nằm nghiêng trên giường, vừa mới cứng đầu không chịu nằm xuống, giờ đã trông mệt mỏi rã rời.
Vì cơn sốt nhẹ nên nàng hơi choáng, nghe thấy tiếng cô liền cố gắng mở mắt ra, níu lấy tay cô không buông: "Em cũng ngủ cùng đi..."
Chu Lang "ừm" một tiếng, cũng nằm xuống ngủ cùng nàng.
Chu Lang nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Có lẽ người bị sốt đều sợ lạnh, Kỷ Tú Niên cứ rúc mãi vào lòng cô, đến mức cúc áo ngủ cũng bị bung ra.
Chu Lang liếc mắt xuống, vừa hay thấy được một vệt trắng ngần.
Cô khẽ hít một hơi, nhưng sự mềm mại ấy cứ áp chặt vào cánh tay cô, cọ tới cọ lui.
Ngoài cửa sổ, gió lặng im, rèm cửa được kéo kín mít, không một tia sáng nào lọt vào, gần như khiến người ta không phân biệt được thời gian, ban ngày mà cứ như đêm tối.
Trong thứ ánh sáng mờ ảo không rõ ngày đêm này, lòng người luôn dễ nảy sinh những ý nghĩ xằng bậy.
Trong lòng cô thoáng qua một ý nghĩ không mấy tốt đẹp, nhưng ngay sau đó lại vội vàng tự ngăn mình lại.
Nhưng rồi cô lại nghĩ, đây là người yêu của mình... Trước đây cũng đã "ăn" rồi, cho dù cô có làm gì... chắc cũng không sao đâu nhỉ.
Gió nhẹ thỉnh thoảng thổi bay một góc rèm, cũng thổi bay tiếng vải vóc sột soạt.
Có hai tia sáng lặng lẽ lọt vào.
Chu Lang khẽ lướt qua, rồi nhẹ nhàng ngậm lấy.
Góc rèm bị gió thổi lên rồi lại hạ xuống, ánh nắng dần tắt, trong phòng dần chỉ còn lại bóng tối.
Bốn giờ chiều, Chu Lang nhận được tin nhắn của thư ký, có một tài liệu khẩn cấp cần xử lý, cô phải tạm thời đến công ty.
Cô ngồi trước bàn làm việc, ngón cái khẽ lướt qua môi, ngón trỏ lại vuốt ngược trở về. Đôi môi bất giác mím lại, vừa cong lên đã vội cố gắng đè xuống.
"Chu tổng, phiền cô ký vào văn kiện này."
Thấy thư ký bước vào, Chu Lang lập tức buông tay xuống: "Được, cứ để đó đi. Còn tài liệu nào khác cho tôi không?"
"Những tài liệu cần cô xem tôi đã để cả trong túi hồ sơ rồi ạ."
"Được rồi, có việc gì thì mai hãy nói với tôi."
Chu Lang gửi đi một tin nhắn: "Niên Niên, chị tỉnh chưa?"
...
"Niên Niên, chị tỉnh chưa?"
Kỷ Tú Niên vừa mở mắt ra đã thấy tin nhắn này.
Toát ra một chút mồ hôi, sau khi tỉnh lại, Kỷ Tú Niên cảm thấy cơn choáng váng đã đỡ hơn nhiều.
Trừ việc... trừ việc trước ngực căng tức đến khó chịu.
Áo ngủ cũng xộc xệch.
Quần áo cũng có cảm giác ẩm ướt và dính dấp, không biết có phải do sốt ra mồ hôi hay không, tóm lại là không được thoải mái cho lắm. Nàng nhìn đồng hồ, sắp đến giờ cơm tối, nên đành nén lại ý muốn đi tắm ngay lập tức.
Nàng ngồi trên mép giường, sửa lại áo ngủ, cảm thấy có gì đó không đúng.
Cúc áo ngủ bị cài lệch, chiếc cúc thứ hai lại xỏ vào lỗ cúc thứ ba...
Nàng sửa sang lại ga giường một chút, trên chăn cũng có một mảng nhỏ bị ướt, ngay chỗ nàng nằm... Thật kỳ lạ.
Chu Lang sợ làm phiền nàng nên không gọi điện, chỉ nhắn tin hỏi nàng tỉnh chưa.
Kỷ Tú Niên không trả lời tin nhắn mà gọi thẳng cho cô, giọng vẫn còn hơi khàn: "Chị tỉnh rồi."
Đầu dây bên kia đang lái xe: "Chờ em một lát, em mang cháo qua."
Kỷ Tú Niên "ừm" một tiếng.
Toàn thân vẫn còn chút rã rời, nàng xuống lầu, uể oải tựa vào ghế sô pha trong phòng khách. Đợi nửa tiếng sau mới thấy Chu Lang trở về.
Chu Lang nhờ dì giúp việc ở nhà nấu cháo, đựng trong cặp lồng mang qua.
Cô cũng ngồi ăn cháo cùng nàng.
Cô cúi đầu.
Nghĩ lại vẫn thấy có chút chột dạ... Trong đầu toàn là hình ảnh hai hạt đậu đỏ ấy, có lẽ vẫn nên thẳng thắn thì hơn.
Kỷ Tú Niên ăn được nửa bát cháo, không hiểu sao lại thấy áo ngủ cọ vào người khó chịu, bèn kéo kéo áo, ngẩng đầu lên nhìn Chu Lang một cái.
Chu Lang khựng lại: "Chị... chị nhìn em làm gì?"
Trong giọng nói là sự căng thẳng cố tỏ ra bình tĩnh.
Kỷ Tú Niên: "Hả?"
Sao thế này, nhìn em ấy một cái cũng không được à...
Sau bữa tối nàng đi tắm, lúc lau khô người, nàng nhìn qua gương thấy xương quai xanh như bị thứ gì đó đốt qua, nhìn kỹ mới thấy... là dấu hôn.
Thảo nào...
Vừa lúc Chu Lang lên lầu, thấy nàng đã thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ bước ra, vừa mới từ phòng tắm, ánh mắt nàng như mặt hồ thu phủ sương, muốn nói lại thôi nhìn cô.
Bị nàng nhìn như vậy, Chu Lang như bị mê hoặc mà bước tới.
Nụ hôn này cũng như nhuốm phải hơi nước trong phòng tắm, mông lung và ái muội.
Lòng Kỷ Tú Niên lâng lâng, cảm thấy tim đập ngày một nhanh hơn, lại bất giác nghĩ... nên đến bệnh viện xem thử, xác nhận một chút cơ thể không có vấn đề gì, sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt... Quan trọng hơn là, phải thẳng thắn với em ấy, chuyện đã giấu Chu Lang bao nhiêu năm nay.
Lang Lang sẽ giận không...
Nhưng đầu óc nàng rối bời, không thể nghĩ tiếp được nữa.
Cảm giác choáng váng vì cơn sốt nhẹ càng nặng hơn, bàn tay kia từ trên xuống dưới mà x** n*n... Vốn dĩ là muốn trấn an nàng, nhưng càng lúc lại càng khiến nàng cảm thấy... trống rỗng.
Không bao lâu sau, bàn tay ấy hoàn toàn dừng lại.
Chỉ còn lại vòng tay ghì chặt lấy nàng.
Kỷ Tú Niên cảm thấy một sự trống trải khó tả, cũng không nói được là cảm giác gì. Hồi lâu sau, nàng mới có chút do dự hỏi: "Này, phụ nữ ở tuổi này... cũng sẽ có lúc 'không được' sao?"
Hay là lần sau mình nên tự thử xem...
Chu Lang: "......"
Cô một tay ôm nàng, cuộn vào trong chăn, vội vàng nhắm tịt mắt lại, không dám để nàng nói thêm câu nào nữa.
Rõ ràng là vì lo cho chị ấy đang sốt... chị ấy đang nói bậy bạ gì thế không biết!
. . . . .
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký hôm nay:
Lang Lang ăn vụng.
Lang Lang hình như "không được".