Một Ánh Nhìn, Vạn Năm - Cô Hải Thốn Quang

Chương 73

Ngủ một giấc dậy, cơn sốt nhẹ đã lui.

 

Vừa hay đúng dịp nghỉ lễ Thanh minh, không cần phải đi làm, Kỷ Tú Niên quyết định đến nhà họ Giang đón An Dương về.

 

Trong sân nhà cũ của họ Giang vọng ra tiếng bao cát được nhấc lên rồi lại hạ xuống. Nàng đẩy cửa bước vào, không hề bất ngờ khi thấy Giang Uý đang giám sát hai cậu nhóc tập thể lực.

 

Nghe thấy tiếng động, Giang Uý quay lại: "Niên Niên, sao em đến sớm thế?"

 

Kỷ Tú Niên nhìn bóng lưng của An Dương: "Sợ thằng bé lại nghĩ ngợi lung tung, em đến đón nó về."

 

Giang Uý cười toe toét: "Thằng nhóc này đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, cứ để anh đánh cho một trận là ngoan ngay."

 

Kỷ An Dương nghe thấy tiếng họ nói chuyện, đợi làm xong các bài tập thể lực theo quy định mới đi tới. Trước đây sức khỏe cậu không tốt, cũng rất ít khi rèn luyện, khí chất có phần yếu đuối, văn nhã. Bây giờ được Giang Uý rèn luyện một thời gian, cái vẻ u uất ấy bỗng chốc tan biến hết.

 

"Sao mẹ lại đến đây?"

 

"Đến xem con, xem rốt cuộc khi nào mới chịu về nhà."

 

Kỷ An Dương cúi đầu: "Cái đó... Con thấy mẹ cần có không gian sống riêng."

 

"Con không phải là gánh nặng của mẹ, An Dương, điều này mẹ đã nói với con rồi."

 

"Con biết ạ," thiếu niên nhìn nàng, trong ánh mắt cuối cùng cũng tan đi những cảm xúc phức tạp, trở nên trong sáng và bình thản, "Đây là lựa chọn của con. Con đã nói chuyện với ba con rồi, ông ấy không có lỗi với mẹ, cho nên con muốn quay về."

 

Giang Uý nhướng mày, tức thì muốn xắn tay áo lên dạy dỗ cậu một trận.

 

Kỷ Tú Niên đưa tay ngăn anh lại: "Anh, cứ nghe An Dương nói lý do đi đã."

 

Kỷ An Dương hít một hơi thật sâu, đem những lời đã suy nghĩ kỹ trong khoảng thời gian này nói ra một mạch.

 

Đó là một ngày cuối tuần, cũng là sinh nhật của mẹ cậu. Đoạn Gia Diệc đến tìm cậu, hai người như thể đang chạy trốn, tự lái xe từ Minh Xuyên đến một thành phố nhỏ phía nam. Đó là nơi Đoạn Gia Diệc lần đầu tiên gặp mẹ cậu.

 

Kỷ An Dương nhìn người cha xa lạ của mình say rượu khóc lớn, nói rằng ông chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì có lỗi với vợ. Chỉ là khi đó họ đều còn quá trẻ, cũng quá kiêu ngạo, không ai chịu giải thích, không ai chịu cúi đầu.

 

Vốn tưởng rằng sẽ còn có cơ hội, nhưng ai ngờ, gặp lại đã là ở bệnh viện, đã quá muộn rồi.

 

Trên bãi sông yên tĩnh, cậu vỗ về người đàn ông đang khóc nức nở. Vị công tử luôn phong độ nho nhã, ăn mặc chải chuốt, giờ đây lại khóc như một chú chó lớn không nhà.

 

Cuối cùng cậu cũng hỏi ra câu hỏi đó: Tại sao ông không thích tôi?

 

Đoạn Gia Diệc nói, đó là lời ông nói trong lúc tức giận khi cãi nhau với mẹ con. Lúc ấy bà không chịu nghe ông giải thích, thế là ông cũng lười giải thích. Cho đến khi vợ cũ qua đời, trong nỗi bi thương và hối hận, ông không thể nào quan tâm đến cậu được nữa. Về sau này, ông không dám đối mặt với đứa con trai này, vì ông thấy hổ thẹn với lương tâm.

 

Câu trả lời này khiến người ta dở khóc dở cười.

 

Nhưng Kỷ An Dương nghĩ lại, đó là sự thật.

 

Cuối cùng cậu cũng đã làm hòa với người cha ruột của mình.

 

Và cũng lựa chọn làm hòa với chính mình.

 

Thì ra cậu không phải được sinh ra trong sự ghét bỏ, thì ra ba mẹ cậu yêu thương nhau, thì ra tất cả chỉ là trò đùa của sự nông nổi và kiêu ngạo thời trẻ, thì ra cậu cũng được sống trong tình yêu thương.

 

Kỷ Tú Niên nghe cậu nói xong, nâng tay lên xoa đầu cậu, rồi vuốt theo đường nét gương mặt xuống đến bờ vai rắn rỏi, vỗ nhẹ, nụ cười đầy ý vị: "Con đã trưởng thành rồi. An Dương, mẹ rất vui, không phụ lòng ủy thác của mẹ con."

 

Vành mắt Kỷ An Dương ửng đỏ: "Con cũng rất vui..."

 

"Con thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng để về nhà họ Đoạn rồi sao?"

 

"Cũng không hẳn là trở về... Ba con muốn đưa con ra ngoài ở riêng. Hơn nữa con đã học lớp mười một rồi, hai năm nữa là sẽ đi thành phố khác học đại học, có thể học cách sống một mình. Mẹ có đồng ý không?"

 

Lúc An Dương nói chuyện, cuối cùng cũng đã có được sự hoạt bát và tinh thần phấn chấn của lứa tuổi này, trong mắt viết đầy sự mong đợi vào tương lai.

 

Kỷ Tú Niên giúp cậu sửa lại cổ áo sơ mi cho ngay ngắn: "Hôm nay vừa hay có thời gian rảnh, mẹ đi gặp ba con một chuyến."

 

Nàng muốn nói chuyện rõ ràng với Đoạn Gia Diệc rồi mới có thể đưa ra quyết định.

 

Hai lần trước đưa Kỷ An Dương tới, Kỷ Tú Niên đều không bước vào cổng nhà họ Đoạn. Đoạn Gia Diệc nhận được điện thoại liền ra chờ sẵn, mời nàng vào trong: "Giáo sư Kỷ thật sự không vào ngồi một lát sao?"

 

Kỷ Tú Niên e dè lắc đầu: "Ở đây được rồi."

 

Hai người đang nói chuyện ở cửa thì không ngờ cổng mở ra, một người phụ nữ bị đẩy ra ngoài, theo sau là một túi hành lý bị ném nặng nề xuống đất. Người phụ nữ khác khinh bỉ nói: "Phì, con của tiểu tam, cút đi."

 

Kỷ Tú Niên sững người.

 

Lại là người quen.

 

Đoạn Gia Như bị đẩy ngã xuống đất, la lớn: "Các người! Đoạn Thành, ông già này cứ thế nhìn vợ ông đuổi tôi đi sao! Lúc Đoạn thị thiếu hụt hỗ trợ kỹ thuật, không xem xem là ai đã nghĩ cách... Bây giờ lại vứt bỏ tôi ư?!"

 

Cô ta gào thét nhào tới đập cửa, tóc tai rối bù, dáng vẻ điên cuồng.

 

Đoạn Gia Diệc lắc đầu: "Thật đáng xấu hổ. Cô ta là con gái riêng của bác cả tôi, vất vả lắm mới tìm mọi cách đuổi được con gái của bác tôi đi, bây giờ thì bị đuổi ra khỏi nhà."

 

Kỷ Tú Niên có chút nghi hoặc: "Cảm xúc của cô ta có vẻ hơi quá khích..."

 

"Không ai làm gì cô ta cả. Chỉ là đóng băng tài sản của cô ta thôi. Cô ta đã từng dùng thủ đoạn không chính đáng để một bước lên mây, luôn muốn cướp đi những thứ của người khác, hư vinh, khắc nghiệt lại độc ác... Bây giờ mọi thứ trở về con số không, tự gánh lấy hậu quả, tâm lý không chịu nổi, đầu óc có chút không bình thường thôi."

 

"Cô ta đã tự hủy hoại cuộc đời mình."

 

Kỷ Tú Niên nhìn Đoạn Gia Như từ xa, nhẹ giọng nói.

 

Trong mắt nàng không có sự chán ghét, chỉ có sự bình tĩnh, thậm chí còn có một chút thương hại.

 

Đoạn Gia Diệc gật đầu: "Đúng vậy."

 

Vừa lúc đó Đoạn Gia Như quay đầu lại, thấy nàng, vẻ mặt lập tức trở nên vặn vẹo đáng sợ: "Họ Kỷ kia, cô đến đây làm gì! Cô đến xem tôi bị chê cười à?!!"

 

Đoạn Gia Diệc nói một tiếng xin lỗi rồi cho bảo an đuổi cô ta đi.

 

Kỷ Tú Niên không có phản ứng gì, đợi anh ta quay lại rồi tiếp tục bàn chuyện của An Dương.

 

Nghe xong ý định của Đoạn Gia Diệc, Kỷ Tú Niên đã đi đến thống nhất với anh ta, đồng ý cho anh ta đưa An Dương ra ngoài ở riêng. Nhưng An Dương tạm thời sẽ không đổi về họ Đoạn. Trước khi cậu nhóc thành niên, quyền nuôi dưỡng vẫn thuộc về Kỷ Tú Niên.

 

Ngoài ra, trong thời gian tới, An Dương vẫn sẽ ở lại nhà Giang Uý, đợi đến khi Đoạn Gia Diệc phân định rõ ràng ranh giới với gia đình, có thể cho Kỷ An Dương một môi trường trưởng thành đơn giản và trong sạch, nàng mới đồng ý cho cậu dọn ra ngoài.

 

Đoạn Gia Diệc cười bất đắc dĩ: "Giáo sư Kỷ, cô rốt cuộc không yên tâm về tôi đến mức nào vậy?"

 

Kỷ Tú Niên cười: "Không phải không yên tâm về anh, mà là không yên tâm về An Dương. Nó từ nhỏ đã không có cha, lại mất đi mẹ. Nó đáng được đối xử tốt."

 

Nụ cười của Đoạn Gia Diệc tắt hẳn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô đã chăm sóc cho An Dương suốt bao nhiêu năm qua."

 

"Không có gì. Đó là điều nên làm. Tôi về trước đây, An Dương vẫn còn ở chỗ anh trai tôi."

 

Kỷ Tú Niên không thích khách sáo, từ chối lời đề nghị đưa về của anh ta rồi gọi một chiếc xe rời đi.

 

Ánh mắt nàng lơ lửng giữa không trung, cảm thấy có chút trống trải khó tả.

 

Đã từng là trách nhiệm níu giữ nàng lại với thế gian này, buộc nàng phải cố tình quên đi chuyện cũ. Bây giờ đột nhiên mất đi phần trách nhiệm này, giống như bỗng chốc mất đi nền tảng sinh tồn, cả người trở nên nhẹ bẫng.

 

Nhưng đúng lúc này điện thoại rung lên.

 

Là cuộc gọi của Chu Lang.

 

Nàng đeo tai nghe vào: "Lang Lang..."

 

Buổi sáng, Chu Lang xác nhận nàng đã hạ sốt liền đến công ty trước, có để lại cho nàng tin nhắn, nói rằng bữa sáng vẫn còn nóng, nhớ ăn.

 

"Niên Niên, chị đang ở đâu thế?"

 

"Chị đang trên xe, vừa mới gặp Đoạn Gia Diệc, nói chuyện của An Dương, nó muốn ở cùng anh ta."

 

"Lát nữa chị về nhà sao?"

 

"Chị qua chỗ anh trai."

 

"Gửi địa chỉ cho em đi, em qua đón chị."

 

Kỷ Tú Niên cười đáp một tiếng "ừm" rồi cúp máy.

 

Không biết tại sao, cái cảm giác trống trải kia bỗng dưng biến mất, mây tan thấy được trời xanh.

 

Nàng nghĩ đến người yêu, bất giác mỉm cười.

 

Nửa đời trước của nàng dường như luôn sống vì người khác, sự ràng buộc của gia đình, giới hạn của cơ thể, trách nhiệm và gánh vác. Nhưng nửa đời sau, nàng nghĩ... mình có thể sống vì chính mình, không cần bị trói buộc bởi trách nhiệm và những giới hạn nữa. Có tình yêu tràn đầy, lấp đầy con người nàng.

 

Sắp đến nhà họ Giang thì xe dừng lại.

 

Kỷ Tú Niên hạ cửa kính xe xuống: "Dĩ Sanh, sao cậu lại ở đây?"

 

Từ sau Tết Nguyên đán, Nhan Dĩ Sanh đã đi Úc để khảo sát thực địa, hai người đã một thời gian không gặp nhau.

 

Nhan Dĩ Sanh ngẩng đầu lên, thấy nàng thì sững người: "Niên Niên à..."

 

"Cậu đi đâu thế?"

 

"Mình không có việc gì, chỉ đi dạo loanh quanh thôi."

 

"Nhà anh mình ở phía trước, có muốn qua đó ngồi chơi không?"

 

"...Được thôi."

 

Kỷ Tú Niên trả tiền xe, xuống xe đi cùng bạn mình về phía trước. Đi chưa được mấy bước thì có người gọi lại: "Niên Niên!"

 

Ngay sau đó, nàng bị ôm vào một vòng tay ấm áp.

 

Kỷ Tú Niên sững người, ngửi thấy mùi hương quen thuộc: "Sao em đến nhanh vậy..."

 

Chu Lang ôm lấy nàng, rồi đưa tay lên chào Nhan Dĩ Sanh.

 

Nhan Dĩ Sanh: "... Không phải chứ, hai người làm lành rồi à?"

 

Chu Lang nhướng mày: "Sao thế? Không rõ ràng lắm à?"

 

Nhan Dĩ Sanh vẻ mặt kinh ngạc: "Hay lắm Kỷ Tú Niên, cậu còn coi mình là bạn không thế? Chuyện lớn thế này mà không nói với mình một tiếng!"

 

"Không phải mình tưởng cậu vẫn còn ở nước ngoài sao. Trước đây cậu thường xuyên mất tích một hai tháng, lần này về cũng không báo mình một tiếng."

 

"Hừ, viện cớ."

 

Miệng thì nói giận dỗi, nhưng trong lòng Nhan Dĩ Sanh lại mừng cho hai người họ.

 

Ánh mắt cô lúc thì lướt qua Chu Lang, lúc lại dừng trên người Kỷ Tú Niên: "Hai người đúng là có thể đến được với nhau thật nhỉ... Trước đây còn nói với mình là không có quan hệ gì với nhau, phụ nữ à... quả nhiên đều là khẩu thị tâm phi."

 

Nếu là một cặp đôi nào khác xa nhau lâu như vậy rồi lại quay về bên nhau, có lẽ Nhan Dĩ Sanh sẽ cảm thấy kỳ lạ.

 

Nhưng chuyện này xảy ra với hai người họ, cô lại thấy rất bình thường. Hồi Chu Lang theo đuổi Kỷ Tú Niên, Nhan Dĩ Sanh đã được chứng kiến cái sức mạnh nồng nhiệt ấy, tình cảm của họ tốt đẹp đến mức nào cô cũng biết rõ.

 

Kỷ Tú Niên cười, liếc nhìn Chu Lang rồi lại nhìn về phía bạn mình: "Cậu muốn nói thế nào thì nói đi."

 

Nhan Dĩ Sanh: "Thôi thôi, mình là một kẻ độc thân đến đây để xem hai người ngọt ngào đây, được rồi, tiết chế lại một chút đi."

 

Nói chuyện một lúc, họ đã đến bên ngoài sân nhà họ Giang.

 

Lờ mờ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Giang Uý.

 

Mặt Nhan Dĩ Sanh đỏ lên: "Hay là mình không vào nữa?"

 

Kỷ Tú Niên ngẩn người: "Tại sao?"

 

Chu Lang đăm chiêu nhìn cô, như thể đã nhận ra điều gì đó: "Thôi, vào đi."

 

Nhan Dĩ Sanh không chịu vào: "Cái đó, mình đi trước đây!"

 

Chu Lang phản ứng nhanh nhất, một tay giữ cô lại: "Đừng chạy mà, khó khăn lắm mới được nghỉ, cùng nhau đi chơi đi."

 

"Hả, đi đâu chơi?"

 

"Đi biển."

 

Thành phố Minh Xuyên nằm cạnh một thành phố ven biển, lái xe qua đó cũng chỉ mất hai tiếng.

 

Giang Uý vừa nghe đề nghị của Chu Lang, không nói hai lời đã đồng ý: "Đi cùng đi, xe anh rộng, ngồi được sáu người."

 

Nhan Dĩ Sanh ấp úng: "Mình không mang đồ bơi."

 

Chu Lang nhướng mày: "Mình sắp xếp cho, chỉ cần người đi là được."

 

Xe chạy qua đó vừa đúng giữa trưa, ánh nắng ấm áp chiếu lên bãi cát.

 

Thời gian này thời tiết còn chưa nóng, đứng ở bờ biển hóng gió rất thoải mái. Nhưng Chu Lang lại nằng nặc đòi xuống nước, cho người mang quần áo và thiết bị tới.

 

Kỷ Tú Niên giữ cô lại, không cho cô xuống: "Nhiệt độ nước không cao, cẩn thận cảm lạnh."

 

Chu Lang bảo nàng yên tâm: "Mùa đông em còn bơi được, không sao đâu."

 

Cuối cùng vẫn là Kỷ Tú Niên nhượng bộ đồng ý, nhưng nàng không yên tâm, cứ đứng trên bờ nhìn.

 

Nhưng nàng mãi không thấy Chu Lang ngoi lên, không khỏi lo lắng, liền đứng trên bãi cát gọi tên cô: "Lang Lang? Lang Lang?"

 

Gió biển thổi nhẹ, sóng biển từng đợt vỗ nhẹ vào bờ, nàng không nghe thấy bất kỳ hồi âm nào, lòng không khỏi hoảng hốt, xách vạt váy bước xuống nước: "Lang Lang?"

 

Cách đó không xa, Giang Uý cũng đứng dậy: "Để anh đi xem."

 

Nhan Dĩ Sanh giữ anh lại: "Đừng đi!"

 

Kỷ Tú Niên càng thêm sốt ruột, hai tay chắp lại, vạt váy bị sóng biển làm ướt sũng cũng không màng: "Lang Lang!"

 

Tiếng gọi vừa dứt, có người từ dưới nước đột nhiên trồi lên, như một nàng tiên cá từ đáy biển hiện ra. Nước theo những đường nét tinh xảo trên gương mặt cô chảy xuống, mái tóc ướt đẫm, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đôi mắt cũng sáng rực như vậy, lấp lánh và rạng rỡ.

 

Cô mở lòng bàn tay ra, nụ cười rạng rỡ chói lòa: "Niên Niên, bất ngờ chưa!"

 

Trong lòng bàn tay cô là một chiếc khuyên tai ngọc trai... Ngày xưa cô vẫn thường tặng quà cho nàng như vậy, lặn xuống nước mò ngọc trai làm thành khuyên tai, rồi cứ nhất định phải kéo nàng ra bờ biển, giả vờ như vừa mới vớt được từ đáy biển lên, cười lớn nói muốn cho nàng một bất ngờ.

 

Kỷ Tú Niên như bị nụ cười của cô làm cho tan chảy, vẫn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Vừa rồi em dọa chị sợ chết khiếp... Chị cứ thắc mắc sao tìm không thấy, thì ra là bị em nhặt đi rồi..."

 

Nàng bị Chu Lang lây nhiễm, nụ cười của cô thật rạng rỡ, phóng khoáng, như ánh mặt trời chiếu rọi.

 

Người trước mắt vẫn là người khiến trái tim nàng rung động thuở niên thiếu. Bất kể là khi nào, cho dù thái dương đã nhuốm sương, tóc đã bạc trắng, trái tim nàng vẫn sẽ vì cô mà đập rộn ràng.

 

Cách đó không xa, Nhan Dĩ Sanh bật cười một tiếng: "Thấy chưa, Chu Lang chính là cái tính cách này, em chẳng lo lắng chút nào. Ngày xưa cậu ta đã như vậy rồi, không thì làm sao có thể giữ chặt được Niên Niên chứ."

 

Giang Uý nheo mắt lại, cười lắc đầu: "Trước đây anh cũng không hiểu lắm tại sao Niên Niên lại cứ nhất định phải thích cô ấy, bây giờ, hình như có chút hiểu rồi."

 

Anh chưa bao giờ thấy Kỷ Tú Niên nở nụ cười như vậy. Nàng vốn tính cách nội liễm, lại thêm lý do sức khỏe, quen khống chế cảm xúc, dường như rất khó cảm nhận được hỉ nộ ái ố rõ ràng trên người nàng.

 

Nhưng lúc này, nàng đang cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời, đôi mắt sáng ngời, tiếng cười không chút e dè, phảng phất như những năm tháng bình đạm, vô vị của cuộc đời đều đã được thắp sáng lên.

 

Xa xa, chim biển lượn vòng.

 

Sóng biển vẫn dạt dào.

 

Chu Lang cười, ghé sát lại hôn mạnh lên má nàng một cái. Bàn tay còn lại cũng xòe ra, đầy ắp những vỏ sò ngũ sắc: "Nước biển ở đây nông quá không có ngọc trai đâu. Nên chỉ có vỏ sò thôi, không được không cần, em tặng cho chị thì chị đều phải thích!"

 

Nói xong, cô một tay ôm lấy Kỷ Tú Niên. Sức nổi của nước biển giúp cô dễ dàng bế bổng nàng lên. Kỷ Tú Niên không kịp phản ứng, theo bản năng hét lên một tiếng, một lúc sau mới nhận ra không có chuyện gì.

 

Mặt Kỷ Tú Niên đỏ lên, ôm lấy chiếc cổ thon dài của cô, tựa vào vai cô, cùng cô cười rộ lên: "Em làm chị sợ chết khiếp!"

 

Tiếng cười của họ vang vọng trong gió, trong trẻo và êm tai.

 

Đầu ngón tay Chu Lang ướt sũng, bỗng nhiên sờ lên tai nàng: "Niên Niên, chị có nghe thấy gió biển nói gì không?"

 

"Hả? Nói gì vậy?"

 

"Gió biển nói..."

 

"Chị hình như cũng nghe thấy."

 

Kỷ Tú Niên nắm lấy đầu ngón tay cô, đưa lên môi hôn một cái.

 

Giờ khắc này, nàng cảm nhận được một cách rõ ràng, mình đang chìm đắm trong một tình yêu dịu dàng và nồng nhiệt, chân thành và ngọt ngào.

 

Trong khoảng thời gian quay lại với nhau, họ chưa từng nói thích, càng chưa từng nói yêu.

 

Họ đều cần thời gian để cho nhau những trải nghiệm rõ ràng, để chứng minh rằng tình yêu đó không phải là sự tưởng tượng của bản thân trong suốt thời gian dài, cũng không chỉ là chấp niệm không cam lòng khi bị buộc phải xa cách.

 

Trong làn gió biển dịu nhẹ, họ dần cùng chung nhịp thở, chung nhịp đập, và cùng một khoảnh khắc nghe thấy tiếng lòng của nhau: "Em yêu chị." / "Chị yêu em."

 

Nhiều năm tháng trôi qua, thế giới phát triển, xã hội đổi thay.

 

Nhưng tình yêu vĩnh viễn không thể ngụy tạo, khó có thể che giấu, không thể sửa đổi.

 

Tôi trước sau, vẫn yêu người tha thiết.

 

. . . .

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Nhật ký hôm nay: Chị yêu em.

Bình Luận (0)
Comment