Một Ánh Nhìn, Vạn Năm - Cô Hải Thốn Quang

Chương 74

Ánh chiều tà dần buông, ngọn gió biển tháng Tư thổi qua vẫn còn se se lạnh.

 

Kỷ Tú Niên lấy chiếc khăn tắm lớn màu trắng, choàng kín lấy người Chu Lang, rồi dùng một chiếc khăn lông khác lau tóc cho cô: "Em mau đi thay quần áo đi, kẻo cảm lạnh."

 

Vạt váy của nàng cũng ướt sũng, dính nước còn chưa khô, dán chặt vào mắt cá chân mảnh khảnh, trắng ngần. Ấy thế mà nàng chẳng hề để tâm đến mình, ánh mắt vẫn dịu dàng như nước, chỉ có hình bóng người trước mặt.

 

Chu Lang để mặc cho nàng lau tóc mình: "Chị cũng vào cùng đi."

 

Trên đường tới đây họ đã đặt sẵn một căn suite hướng ra biển, tổng cộng có ba phòng, một phòng gia đình và hai phòng giường lớn.

 

Giang Uý lười về khách sạn: "Hai đứa về thay quần áo đi, anh đi xem bữa tối ăn ở nhà hàng nào."

 

Nhan Dĩ Sanh nhìn anh, rồi lại nhìn hai người họ: "Vậy mình ở lại đây trông hai đứa nhỏ."

 

Chu Lang trêu chọc nhìn về phía cô bạn: "Không đi tìm nhà hàng cùng à?"

 

Nhan Dĩ Sanh lườm cô: "Không đi! Cậu về mà thay quần áo của cậu đi."

 

Chu Lang chẳng những không giận mà ý cười càng sâu hơn, kéo tay Kỷ Tú Niên đi về.

 

Kỷ Tú Niên vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Giang Uý và Nhan Dĩ Sanh vẫn đứng trên bãi cát, không biết đang nói gì với nhau: "Lạ thật... Dĩ Sanh thân với anh trai từ khi nào vậy..."

 

Nàng trước nay vẫn luôn chậm chạp trong những chuyện này, Chu Lang cũng vui vẻ khi thấy nàng không nhận ra, không chịu nói thêm.

 

Về đến khách sạn, Chu Lang đẩy nàng vào phòng tắm trước: "Chị tắm trước đi, xong rồi em vào sau."

 

Kỷ Tú Niên đứng yên không nhúc nhích: "Em tắm trước đi?"

 

Chu Lang đang lau phần đuôi tóc còn nhỏ nước, quay đầu lại liếc nàng một cái: "Chị có muốn tắm cùng không?"

 

Kỷ Tú Niên khựng lại, gò má trắng ngần tú mỹ thoáng ửng hồng. Ánh mắt lướt qua người cô rồi lại thu về, khẽ mím môi dưới, cuối cùng vẫn là đóng cửa phòng tắm lại.

 

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào.

 

Rất nhanh sau đó lại ngừng.

 

Kỷ Tú Niên sợ cô bị cảm lạnh nên chỉ tắm qua loa một chút rồi bước ra.

 

Chu Lang thì mất nhiều thời gian hơn, mái tóc dài ướt sũng xõa trên vai. Kỷ Tú Niên vẫy tay với cô: "Lại đây, chị sấy tóc cho em."

 

Nàng một tay cầm máy sấy, một tay v**t v* mái tóc dài của cô.

 

Vẻ mặt chuyên chú, động tác mềm mại.

 

Nhưng tóc của Chu Lang rất nhiều, sấy một lúc lâu mà vẫn chưa khô hẳn. Cô bất đắc dĩ quay đầu lại: "Để em tự làm cho, chị cầm máy sấy lâu mỏi tay."

 

Kỷ Tú Niên dịu dàng liếc cô một cái: "Không sao đâu."

 

Vẻ mặt nàng thanh tao và điềm đạm, con ngươi trong veo và sáng ngời, không hề biểu lộ nửa phần cảm xúc sốt ruột hay mất kiên nhẫn. Gương mặt vừa tắm xong trong trẻo như đóa hoa sen sau mưa. Chờ đến khi đuôi tóc đã khô được tám chín phần, Chu Lang mới nghiêng người, vén tóc ra sau tai: "Được rồi chị."

 

"Không sấy thêm chút nữa à?"

 

Chu Lang lắc đầu, nhìn nàng chăm chú, mơ hồ cảm khái: "Niên Niên, tại sao chị lúc nào cũng kiên nhẫn như vậy, đối với ai cũng tốt như thế."

 

Kỷ Tú Niên mím môi cười, đầu ngón tay khẽ điểm lên trán cô, dường như cảm thấy đây là một câu hỏi ngốc nghếch. Trong ánh mắt trong trẻo ẩn chứa tình ý sâu đậm: "Chị không phải với ai cũng có tính kiên nhẫn như vậy, cũng không hay lo chuyện người khác. Chị chỉ kiên nhẫn với em thôi."

 

Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thản, lại khiến đáy lòng Chu Lang xao xuyến.

 

Chu Lang nắm lấy đầu ngón tay nàng. Mái tóc đen nhánh, dày dặn xõa trên vai cô, khuôn mặt không trang điểm trông thật sạch sẽ, đôi mắt đen láy. Ánh nắng chiều dừng lại trên gương mặt cô, khẽ nhảy nhót.

 

Hoàng hôn buông xuống thật đúng lúc, vầng sáng màu cam ấm áp lọt vào phòng, như một chùm đèn sân khấu dịu dàng, dần dần hội tụ vào ánh mắt của hai người.

 

Không khí trong khoảnh khắc đối mặt ngắn ngủi này dường như cũng trở nên đặc quánh, dính chặt.

 

Ánh mắt Chu Lang dừng lại trên đôi môi căng mọng đầy mê người của nàng.

 

Họ từ từ tiến lại gần nhau, ánh mắt giao nhau, khoảng cách dần thu hẹp.

 

Một nụ hôn nhẹ nhàng.

 

Khoảnh khắc môi chạm môi, nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc.

 

Gần đây không phải chưa từng thân mật, nhưng mỗi lần hôn nhau vẫn rung động đến thế.

 

Chỉ cần môi lưỡi chạm nhau là không muốn tách rời.

 

Ban đầu vẫn còn dịu dàng, sau đó chuyển thành mãnh liệt.

 

Rõ ràng vẫn còn vương hơi nước sau khi tắm, nhưng rất nhanh đã như tan chảy, bốc hơi hết, hòa quyện vào hơi thở đan xen của cả hai.

 

Kỷ Tú Niên bị cô hôn đến toàn thân mềm nhũn, bàn tay nhẹ đẩy cô một cái, nhưng lại không có chút ý tứ kháng cự nào, chỉ còn lại sự ngập ngừng đầy tình tứ.

 

Chu Lang hôn từ gáy nàng trở lên, nuốt trọn hết những âm thanh vụn vặt của nàng.

 

Hơi thở của người bị hôn ngày một nặng nề, thỉnh thoảng bên môi lại bật ra vài thanh âm khe khẽ, nghe đến mức khiến lòng cô tê dại.

 

Cô một tay bế bổng Kỷ Tú Niên lên. Nàng giật mình ôm chặt lấy cổ cô, cô lại cúi đầu hôn nàng, cứ thế bế nàng một mạch đến tận giường.

 

Chăn bị kéo qua, tiếng quần áo và vải vóc sột soạt.

 

Rất nhanh sau đó lại vang lên một tràng âm thanh xào xạc, Kỷ Tú Niên không biết phải làm sao, chỉ biết cắn nhẹ môi mình.

 

Thời gian trong khoảnh khắc này trôi qua thật nhanh, mà cũng thật chậm.

 

Hoàng hôn trên biển xuyên qua cửa kính sát đất chiếu vào, đẹp vô cùng. Ánh sáng và bóng tối biến ảo, từ vàng kim chuyển sang tím đỏ, lặng lẽ trải khắp bầu trời. Ánh chiều tà dừng trên mặt biển, vầng sáng đẹp đến nao lòng.

 

Gió biển vẫn dịu dàng thổi, lướt qua mặt biển lấp lánh, qua bộ lông trắng muốt của hải âu, qua bờ cát bị sóng vỗ, cuối cùng len qua khe hở của cửa sổ, lặng lẽ thổi vào phòng, mang theo hơi nước trong lành của biển cả, nhưng lại không thể thổi tan đi sự khô nóng của cả căn phòng.

 

Không biết từ lúc nào, một bàn chân trắng ngần lộ ra khỏi chăn, lơ lửng giữa không trung, như thể không biết phải đặt vào đâu, run rẩy một cách bất lực.

 

Nhưng chỉ vài giây sau, lại bị một bàn tay nắm lấy cổ chân kéo ngược vào trong.

 

...

 

Hồi lâu sau, chăn bị ai đó lật lên, một giọng nói tinh tế vang lên: "Em... em có muốn súc miệng không?"

 

Áo ngủ đã sớm rơi trên mặt đất, Chu Lang cúi người nhặt lên. Vài lọn tóc mái trên trán ướt đẫm, ánh mắt sâu thẳm, nghe vậy liền sờ sờ môi mình: "Không cần đâu, có gì mà phải súc miệng chứ."

 

Cô đưa tay sờ lên gương mặt vẫn còn ửng hồng của Kỷ Tú Niên, mỉm cười.

 

"Đừng mạnh quá..."

 

"Biết rồi."

 

Tiếng gõ cửa vẫn vang lên.

 

Chu Lang nén lại sự mất kiên nhẫn, đi ra cửa mở ra: "Ăn cơm à?"

 

Nhan Dĩ Sanh vừa thấy bộ dạng của cô đã biết mình đến không đúng lúc, trong lòng thầm mắng Giang Uý, người đã ép cô tới gọi hai người họ, cả vạn lần: "Ừ... đặt nhà hàng rồi, khi nào hai người xuống?"

 

Chu Lang bất đắc dĩ cười: "Ngay đây."

 

Nhan Dĩ Sanh: "Vậy mình xuống trước nhé!"

 

Chu Lang cười: "Chạy nhanh thế."

 

Sợ gì chứ, sợ cô đánh à?

 

Đợi cửa đóng lại, Kỷ Tú Niên đã mặc xong áo choàng tắm, liếc nhẹ lên má cô rồi cúi đầu: "Chị đi tắm qua một chút."

 

Chu Lang nhìn vành tai đỏ ửng của nàng, mím môi lại.

 

Niên Niên của cô đáng yêu vô cùng.

 

Đợi hai người thay đồ xong đi xuống, Giang Uý đang tựa vào cạnh xe nói chuyện với Nhan Dĩ Sanh. Cũng không biết Nhan Dĩ Sanh đã viện lý do gì mà anh chẳng hề phàn nàn chuyện họ xuống muộn, chỉ kéo cửa xe ra: "Đi thôi, nhà hàng đã đặt không gần, chúng ta lái xe qua đó."

 

Bữa tối có gọi hải sản và một vài món ăn gia đình.

 

Kỷ Tú Niên không thích ăn hải sản lắm, nàng bóc vỏ tôm rồi bỏ vào bát của Chu Lang.

 

Giang Uý đột nhiên hờn dỗi nói một câu: "Chưa bao giờ thấy em chăm sóc cho anh trai em như thế. Bao nhiêu năm qua đúng là thương em vô ích mà."

 

"Phụt..."

 

Nhan Dĩ Sanh là người bật cười đầu tiên. Bị Giang Uý lườm cho một cái, cô vội đứng dậy rót đồ uống cho mọi người, giả vờ như mình vừa rồi không hề cười.

 

Kỷ Tú Niên cũng muốn cười, nhưng vẫn cố nén lại. Nàng lại bóc một đĩa tôm nữa, đẩy sang bên cạnh Giang Uý, không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn anh.

 

Người quân nhân luôn nghiêm túc không hay cười lúc này mới lộ ra một chút ý cười. Trên đường về có Nhan Dĩ Sanh lái xe, anh uống hai ly rượu, lời nói cũng nhiều hơn: "Khi nào hai đứa kết hôn?"

 

Chu Lang khựng lại: "Không phải anh nói muốn từ từ sao ạ?"

 

Giang Uý cười: "Nhanh lên đi."

 

Kỷ Tú Niên cũng không biết có phải anh say rồi không, cười liếc nhìn Chu Lang.

 

Xe chạy về đến bờ biển, gió đêm mát lạnh. Hai cậu thiếu niên đang bị một cô bé gần đó kéo đi đắp lâu đài cát, vừa không muốn chơi lại vừa sợ cô bé khóc, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía họ cầu cứu.

 

Nhan Dĩ Sanh ngồi xuống chơi cùng bọn trẻ, còn Kỷ Tú Niên thì dịu dàng dỗ dành cô bé. Đứa trẻ kéo tay nàng chạy vài bước, rồi lại thấy nàng đứng yên dưới ánh trăng, như đang nói chuyện.

 

Vầng sáng bạc lặng lẽ chiếu xuống, trong khoảng sáng tối giao nhau không thấy rõ gương mặt nàng, chỉ vẫn thấy được bóng dáng thanh tú, mỹ lệ, càng không thấy rõ vẻ mặt, nhưng khoảnh khắc này lại giống như một vị thần đang dịu dàng nhìn xuống nhân gian.

 

Dưới ánh trăng, giữa làn gió biển, nàng xách vạt váy lên, nhẹ nhàng múa.

 

Uyển chuyển như một làn gió, một làn gió tự do tự tại.

 

Nhưng Giang Uý lại đột nhiên thấy thương cảm.

 

Chu Lang cũng đang đứng nhìn từ xa, như muốn dùng ánh mắt để đóng băng khoảnh khắc này.

 

Giang Uý bỗng nhiên mở lời: "Chờ hai đứa kết hôn..."

 

Chu Lang không nhịn được cười: "Đây là bắt đầu giục cưới rồi sao anh?"

 

Giang Uý cũng cười: "Giục cưới không tốt à?"

 

Hôm nay Chu Lang từ dưới nước mang lên một vốc vỏ sò, thấy nàng rõ ràng bị dọa cho giật mình, lại cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời... Cẩn thận nghĩ lại, nhiều năm như vậy, anh chưa từng thấy Kỷ Tú Niên vui vẻ đến thế.

 

"Nhưng mà, anh có vài lời muốn nói với em. Niên Niên từ nhỏ đã không hay biểu đạt tình cảm của mình, cũng rất ít khi nói ra suy nghĩ thật trong lòng. Có những lời nó sẽ không nói, cho nên anh nói thêm vài câu."

 

"Vâng, em sẽ ghi nhớ kỹ."

 

"Nó luôn quen chăm sóc tốt cho những người xung quanh, nhưng lại luôn không để tâm đến bản thân mình."

 

"Em biết."

 

Giang Uý quay đầu đi, nụ cười tắt hẳn, nghiêm túc nhìn cô: "Sức khỏe của nó không được tốt lắm, em hãy chăm sóc nó cho thật tốt. Anh xin em đấy."

 

Chu Lang khựng lại: "Rốt cuộc... là không tốt như thế nào?"

 

Giang Uý chau mày: "Nó không nói với em à?"

 

"Không có ạ."

 

Giang Uý nhìn cô thật sâu: "Lời này vốn không nên do anh nói ra... Nhưng anh nghĩ, em nên biết. Trước đây sức khỏe của Tú Niên rất không tốt, vấn đề về tim. Mấy năm nay tình hình sức khỏe đã khá hơn, nhưng con bé cứ muốn khiêu vũ, em thay anh quản nó nhiều hơn một chút, nhất định phải quản được nó."

 

Chu Lang hoàn toàn đứng hình, cô nghe thấy giọng nói của chính mình, có chút không chân thật: "Tim không tốt... Đã bao lâu rồi?"

 

"Di truyền trong gia đình. Cho nên ba anh mới nhận nuôi anh. Hai năm sau khi chia tay em, tình trạng sức khỏe của nó luôn rất tệ, phải ở bệnh viện một thời gian dài. Bây giờ nhiều năm trôi qua, chỉ cần không quá vui quá buồn, cảm xúc không có biến động đặc biệt lớn, không hay lén lút khiêu vũ, thì sẽ không ảnh hưởng nhiều đến sinh hoạt hằng ngày."

 

Chu Lang không thể tin nổi nhìn Giang Uý: "Nhiều năm như vậy? Nhưng trước đây chị ấy chưa bao giờ nói với em..."

 

"Vì bệnh của mẹ nó, Niên Niên từ nhỏ đã nghe quá nhiều lời ra tiếng vào. Ba nó lại không ra gì, đối xử với dì của anh thật không tốt. Trước đây có lẽ nó không có dũng khí để nói cho em biết, còn bây giờ thì anh không biết."

 

Chu Lang ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng ấn vào khóe mắt cay xè.

 

Trong khoảnh khắc này, cô bỗng nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

 

Nhớ lại gương mặt tái nhợt của nàng sau khi khiêu vũ, nhớ lại nàng luôn yếu ớt tựa vào vai mình, nhớ lại cái đêm đó nàng quay lưng về phía cô, hai tay siết chặt trước ngực, mày hơi nhíu lại... Thì ra lúc đó chị ấy khó chịu đến vậy, cho nên mới không nói một lời.

 

Sao Niên Niên lại không nói cho mình biết chứ?

 

Những ngày tháng một mình chờ đợi, chắc chị ấy đã khó chịu lắm.

 

Sau một khoảng lặng ngắn, Giang Uý xoay người rời đi, để lại tất cả cho một mình cô tiêu hóa.

 

Cách đó không xa, cô bé mặc chiếc váy bồng bềnh màu hồng cuối cùng cũng được ba mẹ dắt đi.

 

Kỷ Tú Niên đi tới tìm cô, nhận lấy tờ khăn giấy cô đưa, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán: "Chờ lâu lắm rồi à?"

 

Chu Lang lắc đầu nói không có, dắt tay nàng, không nói gì thêm.

 

Nhan Dĩ Sanh vốn hay nói, lúc này đang quở trách hai cậu thiếu niên không nghe lời, Kỷ Tú Niên cũng không nhận ra sự khác thường của cô.

 

Trở lại khách sạn, Kỷ Tú Niên tắm trước, lúc ra ngoài mới nhận ra tâm trạng của cô dường như có chút sa sút.

 

"Em sao thế?"

 

Nàng dựa sát lại, sờ lên má cô: "Sao em không nói gì cả?"

 

Chu Lang cười: "Không có gì đâu, em đi tắm đây."

 

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên rất lâu.

 

Kỷ Tú Niên vừa chờ cô, vừa dọn dẹp giường.

 

Ga giường vẫn còn ẩm ướt, lúc nãy ra ngoài vội quá chưa kịp dọn dẹp. Nàng chạm phải một mảng lạnh lẽo, nhớ lại dáng vẻ lúc nãy cô vùi đầu vào g*** h** ch*n mình, gương mặt nóng bừng, trong lòng dấy lên một cảm xúc khó tả.

 

Thậm chí còn có chút không biết đủ mà nghĩ, nếu không phải có tiếng gõ cửa... chắc là còn có thể lâu hơn một chút nữa.

 

Ý nghĩ này vừa nảy ra, nàng đã bị chính mình dọa cho giật mình, đưa tay che mặt.

 

Đối với nàng mà nói, tất cả kinh nghiệm của nàng đều là do Chu Lang mang lại. Trước kia thời niên thiếu từng có hai lần, dịu dàng mà không kịch liệt, tình nồng dục nhạt... Bây giờ tuổi tác đã lớn hơn, dường như có chút thay đổi.

 

Nhưng vừa rồi Chu Lang lại lạnh nhạt quá.

 

Chu Lang tắm rất lâu, lúc ra ngoài thấy nàng đang chăm chú nhìn điện thoại, không hề để ý đến động tĩnh của cô.

 

Cô không làm phiền nàng, từ trong hộp lấy ra một sợi dây, ngồi xổm xuống đeo vào cổ chân trắng ngần của nàng.

 

Cảm giác lành lạnh truyền đến từ cổ chân, Kỷ Tú Niên mới cúi đầu xuống: "Cái gì vậy?"

 

Chu Lang vẫn cúi đầu, vừa nói vừa điều chỉnh kích thước: "Là chiếc vòng tay lần trước, chị không thích nên em đã làm lại thành lắc chân. Cái này phải có chìa khóa, không thì không mở ra được. Bây giờ khóa chị lại, xem sau này chị còn chạy đi đâu được."

 

Kỷ Tú Niên cười nói: "Chị đang yên đang lành chạy đi đâu chứ... Aiya, nhột quá."

 

Nàng từ nhỏ đã sợ nhột, lúc này bị cô nắm lấy cổ chân cù một cái, cười đến ngửa cả ra sau, một chân đá trúng vai cô.

 

"Có đá đau em không?"

 

Nàng hoảng hốt ngồi dậy, quên mất trên tay còn cầm điện thoại, "cạch" một tiếng rơi xuống đất.

 

"Không sao," Chu Lang cúi người nhặt điện thoại của nàng lên, liếc mắt một cái, rồi khựng lại.

 

Lịch sử tìm kiếm trên điện thoại lại là... Phụ nữ sau 30 tuổi có phải sẽ h*m m**n nhiều hơn không?

 

"Cái đó..." Kỷ Tú Niên cũng không ngờ sẽ bị cô nhìn thấy, cố gắng giải thích nhưng lại không nói nên lời, "Cái đó..."

 

Bao nhiêu năm qua đã quen với cuộc sống thanh tâm quả dục, nhưng khát khao của cơ thể một khi được đánh thức... lại khiến nàng có chút xa lạ. Nàng nghĩ, nên giữ thái độ ham học hỏi, thành thật đối diện với h*m m**n của cơ thể.

 

Chỉ là... chỉ là những lời này nàng căn bản không thể nói ra được, không thể giải thích.

 

Ngón tay Chu Lang lướt xuống dưới, những từ khóa liên quan bên dưới càng khiến người ta... chấn động hơn.

 

...Ở tuổi này sẽ càng muốn nhiều hơn sao?

 

...Có đúng là như hổ như sói không?

 

Trong lòng cô vốn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, nghĩ xem khi nào nàng sẽ nói, lại nghĩ đến việc đưa nàng đi khám bác sĩ. Cô còn đang buồn bã đây, nhưng lúc này vẫn không nhịn được mà bật cười.

 

"Niên Niên... Chị, chị sao lại..."

 

Chu Lang không nói nên lời, cười đến mức nước mắt sắp chảy ra.

 

Kỷ Tú Niên không thể giải thích được, đành vùi mặt vào gối.

 

Xấu hổ quá... Vành tai đỏ bừng không thể giấu đi đâu được.

Bình Luận (0)
Comment