Khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống, mùa đông rét buốt cũng dần tới.
Cuối năm, có tin tức mơ hồ lộ ra, nói rằng năm sau dự luật hôn nhân đồng giới sẽ được thông qua.
Giang Uý nghe được tin này từ một người bạn, bèn cố ý tìm thời gian hẹn vợ chồng Chu Đạt gặp mặt, quyết định cùng nhau bàn bạc chuyện chuẩn bị hôn lễ vào năm sau.
Vốn định ăn ở ngoài, nhưng Thẩm San lại vô cùng nhiệt tình mời anh về nhà làm khách.
Giang Uý suy nghĩ chu đáo, trước khi đến còn cố ý hỏi ý kiến của ông cụ Kỷ. Sau khi được sự đồng ý của ông, anh đã lái xe đến đón ông.
Hai nhà quây quần trước bàn ăn một bữa lẩu bò nóng hổi, hâm nóng hai bình rượu lâu năm, kéo dài mãi cho đến tối.
Ông cụ Kỷ sau khi đi một vòng Quỷ Môn Quan vào năm ngoái, tinh thần lại có phần tốt hơn trước. Tâm trạng ông khoáng đạt, bình thản, nụ cười sảng khoái: "Cứ như vậy đi, hôn sự của hai đứa tốt nhất là tổ chức vào mùa xuân năm sau, để lão già này cũng được hưởng chút không khí vui vẻ. Được không hả, Niên Niên, Tiểu Lang?"
Kỷ Tú Niên mỉm cười nhìn vào mắt Chu Lang, hai người cùng nhau gật đầu.
Vẻ mặt Thẩm San lộ ra chút do dự: "Ba của Niên Niên..."
Lão tiên sinh xua tay: "Không cần để ý đến nó."
Nhắc đến chủ đề này, không khí trên bàn ăn khó tránh khỏi có chút trùng xuống.
Giang Uý đứng dậy: "Thôi, tạm thời không nói chuyện này nữa, thời gian không còn sớm, đưa ông về nhà trước đã."
Chu Đạt đứng dậy quàng khăn: "Tôi đi bảo tài xế chuẩn bị xe, cùng đi luôn, vừa hay tôi cũng muốn ra ngoài."
Xe đưa đến trước cửa nhà cũ của họ Kỷ.
Kỷ Tú Niên đỡ ông nội xuống xe, Chu Lang theo vào, cầm lấy túi và gậy của ông.
Chu Đạt và Giang Uý xuống xe hóng gió.
Chu Đạt thở dài: "Chú nói xem, cái ông Kỷ Trường Hoành này..."
Giang Uý lắc đầu cười: "Thật sự không cần lo lắng, ông ta à, bây giờ đã sớm phế rồi..."
Không ngờ anh vừa dứt lời đã nghe thấy một giọng nói khàn khàn: "Giang Uý! Câm miệng!"
Giang Uý dập điếu thuốc, quay người lại thấy: "Ồ, Kỷ tiên sinh, thật trùng hợp."
Kỷ Trường Hoành ngồi trên xe lăn, được tài xế đẩy, sắc mặt âm u, trĩu nặng như muốn nhỏ ra nước: "Các người đến nhà tôi làm gì? Đặc biệt là ông, họ Chu kia, cút đi cho tôi."
Giang Uý vừa định tiến lên một bước nói chuyện thì bị Chu Đạt ngăn lại: "Không sao đâu Tiểu Giang, cậu yên tâm. Tôi không giận."
Ông cười thật sâu, nhìn Kỷ Trường Hoành nói: "Dù sao có người cũng chỉ là mạnh miệng mà thôi, cũng chẳng làm gì được chúng ta. Ông Kỷ, nghe nói ông bây giờ bị liệt không đi được nữa à? Không phải chứ, ông Kỷ năm đó phong quang biết bao, sao bây giờ người đi trà lạnh thì không nói, lại còn sa sút đến thế này?"
Kỷ Trường Hoành cả đời bảo thủ, khi nào đã phải chịu sự chèn ép thế này, gương mặt vặn vẹo: "Các người cút hết cho tôi!"
Chu Đạt trút được cơn giận, thấy ông ta tức đến nổi cả gân xanh trên trán, oán hận trong lòng cũng bị gió đông thổi tan.
Cần gì chứ, ông cần gì phải chấp nhặt với một người như vậy.
"Cút!"
Kỷ Trường Hoành khàn giọng hét lên, giật lấy ly nước trong tay tài xế ném đi, b*n r* đầy những mảnh thủy tinh vỡ.
"Thôi," ông cụ Kỷ mặc chiếc áo khoác màu xanh đen, đội chiếc mũ cùng màu, trong gió lạnh đẩy gọng kính, vỗ vỗ tay Kỷ Tú Niên, "Niên Niên, các con về trước đi."
Chu Lang đặt túi và gậy xuống, chào tạm biệt trưởng bối, nhàn nhạt liếc Kỷ Trường Hoành một cái rồi nắm tay Kỷ Tú Niên đi ngang qua ông ta.
Ô tô khởi động, phía sau mơ hồ truyền đến tiếng la hét cuồng loạn của người đàn ông, chỉ là theo khoảng cách kéo xa mà dần trở nên yếu ớt.
Yêu cũng được, hận cũng thế, cũng không thắng nổi việc gia đình quây quần bên lò sưởi trong mùa đông, cùng nhau uống một ly rượu ấm.
Kỷ Tú Niên liếc nhìn lại phía sau một cái rồi thu lại ánh mắt.
Trong xe vẫn náo nhiệt, Chu Hưởng đang cãi nhau với Kỷ An Dương, cứ nhất định phải kéo Chu Lang ra làm trọng tài. Cũng không biết đã nói gì, mấy người cười ha ha lên.
Kỷ An Dương cũng đang cười, bỗng nhiên từ trong cặp sách lấy ra một cái túi sưởi ấm tay, đưa cho nàng: "Mẹ cầm sưởi cho ấm ạ."
Lúc cậu cười lên, nét mặt sáng sủa, dường như cuối cùng cũng đã thoát ra khỏi sự u uất trước đây.
Không đợi Kỷ Tú Niên nói chuyện, Chu Hưởng ra vẻ già dặn nói: "Tốt tốt, đứa nhỏ này không tồi, có hiếu tâm."
"Cần cậu lắm chuyện à," Kỷ An Dương thẹn quá hóa giận, một tay bịt miệng Chu Hưởng lại.
Kỷ Tú Niên cười liếc nhìn hai đứa một cái rồi lại nhìn về phía Chu Lang: "Em không quản à?"
Chu Lang lắc đầu: "Quản cái gì? Cứ để chúng nó đánh nhau đi."
Giang Uý vẫn đang bàn về chi tiết hôn lễ: "Vậy cứ quyết định thế nhé, danh sách khách mời bên Niên Niên để anh lo. Chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ở một bờ biển phía nam."
Chu Đạt không đồng ý: "Đi phía nam làm gì, Minh Xuyên không tốt à?"
"Thời tiết Minh Xuyên không tốt, làm sao có khí hậu dễ chịu như phía nam được."
"Tiểu Giang, chú thấy cậu đúng là mất gốc rồi, làm gì có nơi nào tốt bằng Minh Xuyên chứ."
Hai người họ lo lắng đến sốt ruột, nhưng hai nhân vật chính lại hoàn toàn không để tâm, trước sau không đưa ra một câu bình luận nào, hoàn toàn không xen vào.
Đợi xe chạy qua gần Ninh Đại, Chu Lang bỗng nhiên nói: "Dừng lại đi, chúng ta xuống đi dạo một chút."
Chu Lang kéo tay Kỷ Tú Niên nhảy xuống: "Ba, anh, hai người về trước đi, tụi con đi dạo trong trường một lát."
"Muộn thế này rồi, hai đứa còn muốn xuống à? Đi làm gì?"
"Chỉ là đi dạo loanh quanh thôi, không sao đâu, hai người cứ về trước đi."
Đợi xe đi rồi, họ bước vào khuôn viên Ninh Đại.
Sau một trận tuyết lớn, sân trường im ắng.
Những cây tùng bách xanh mướt phủ đầy tuyết, trên con đường mòn dưới tán cây chỉ có dấu chân của hai người để lại.
Chu Lang cúi người nặn một quả cầu tuyết, giả vờ muốn ném nàng, từ vai nàng nhẹ nhàng lướt qua, không ngờ lại ném trúng thật. Cô vội vàng chạy qua phủi tuyết trên vai nàng: "Chị cũng không né một chút."
Kỷ Tú Niên đến nắm lấy tay trái của cô: "Lười né rồi."
Cô tránh tay nàng: "Đừng, tay em lạnh."
Kỷ Tú Niên cúi người, cũng nặn một quả cầu tuyết: "Vậy chị muốn ném em một cái."
Chu Lang đứng yên tại chỗ không nhúc nhích: "Chị cứ ném đi."
Kỷ Tú Niên cười không nói gì.
Đợi đến khi lòng bàn tay cũng lạnh rồi, mới ném quả cầu tuyết ra xa, nắm chặt tay phải của cô: "Được rồi, bây giờ tay đều lạnh rồi, có thể nắm tay em rồi."
Chu Lang kéo nàng đi về phía trước.
Giống hệt những đêm đông tuyết rơi ngày xưa, họ lén lút ra ngoài đi dạo, nắm tay nhau dưới tán cây, bất tri bất giác đã đi rất xa.
Nàng chưa từng thay đổi, cô cũng vậy.
Sắp đến nhà kính trồng hoa thì họ tình cờ gặp được thầy Phương.
Thầy Phương vẫn đội một mái tóc rối bù, thấy hai người thì dập điếu thuốc trước: "Hai người cũng gan thật, cứ thế mà đi dạo trong trường. Cũng không nghe người khác nói gì à?"
Chu Lang cười: "Nếu đổi lại là giáo sư Phương, thầy có để ý người khác nói gì không?"
Thật ra chuyện này cô đã sớm biết.
Cô và Kỷ Tú Niên cũng không tính là đặc biệt kín đáo. Dù là chiếc nhẫn đã nhận từ lâu, hay là nhóm chat của lớp, hoặc là nắm tay đi dạo trong trường, thế nào cũng sẽ bị người khác nhìn thấy. Hơn nữa, dự luật hôn nhân đồng giới tạm thời chưa được thông qua, có tin đồn nhảm nhí cũng là chuyện bình thường.
Về chuyện này, Hách Thư Du đã sớm nhắc nhở cô hai lần, bảo cô nên tiết chế một chút, đợi đến khi dự luật hôn nhân đồng giới được ban hành. Nhưng cô không muốn.
Cô không cảm thấy tình cảm của họ là không thể gặp ánh sáng, chỉ có thể sống dưới bóng tối.
Hách Thư Du thấy cô không đồng ý, cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao Chu Lang đã quyên góp nhiều tiền như vậy, ai cũng sẽ không tìm đến gây phiền phức cho cô.
Thầy Phương cười lạnh một tiếng: "Chuyện của lão tử, người khác đến khoa tay múa chân, đều cút hết cho ta."
Kỷ Tú Niên bất đắc dĩ: "Thầy à... đều là giáo sư rồi, còn cứ nói như vậy, thế nào cũng bị một số kẻ có ý đồ nghe được, lại muốn tố cáo thầy cho xem."
Thầy Phương cười khinh cuồng: "Thế thì sao, có khó chịu với ta, cũng phải nể mặt tôn kính ta."
Kỷ Tú Niên bất đắc dĩ lắc đầu: "Thầy nói cũng đúng, cứ làm sao mình vui vẻ là được."
Thầy Phương "ừm" một tiếng: "Không nói chuyện này nữa, hai người muộn thế này còn làm gì?"
Chu Lang chỉ vào nhà kính trồng hoa cách đó không xa: "Đến xem hoa, đừng để mùa đông làm chết cóng."
Thầy Phương cười nhạo: "Thôi được, hai người tự xem đi. Ta về nhà uống rượu đây."
Hoa trong nhà kính vẫn luôn được thầy Phương chăm sóc rất tốt, cho dù là những ngày đông giá rét cũng không hề có dấu hiệu khô héo.
Cũng không cần phải chăm sóc thêm gì nữa, dù sao trong suốt mười sáu năm qua đều đã được bảo dưỡng rất tốt.
Chu Lang kéo Kỷ Tú Niên đi về.
Những bông tuyết lành lạnh rơi trên mặt, nhưng lòng cô lại ấm áp vô cùng.
Đó là đóa hồng mà người cô yêu đã trồng cho cô suốt mười sáu năm.
Dưới ánh đèn đường, những bông tuyết nhẹ nhàng bay xuống. Kỷ Tú Niên đứng lại, đưa tay ra hứng lấy một tinh thể băng sáu cạnh.
Chu Lang đứng bên cạnh nhìn nàng, không hề thúc giục.
Kỷ Tú Niên mỉm cười với cô, vén tà váy lên, hơi cúi người.
Dưới ánh đèn đường ấm áp, mờ ảo, giữa những bông tuyết dịu dàng rơi xuống, nàng nhẹ nhàng múa. Ánh sáng đậu trên gương mặt thanh nhã, tú lệ của nàng, dường như cũng làm thời gian ngưng đọng lại.
Xoay tròn, vũ động.
Như mộng, thanh linh, uyển chuyển và nhẹ nhàng.
Chỉ là một điệu múa rất ngắn, rất ngắn.
Múa cùng bóng trăng, nhưng vẫn ở chốn nhân gian.
Đợi đến khi nàng lần nữa vén tà váy lên, dừng lại động tác, Chu Lang vòng qua chiếc eo thon của nàng, bế bổng nàng lên xoay mấy vòng liên tiếp.
"Chậm một chút... cẩn thận!"
Đột nhiên bị cô bế bổng lên, Kỷ Tú Niên tựa vào vai cô, muốn cười, nhưng đôi mắt lại cay xè.
Đến cuối cùng, Chu Lang không đứng vững, quán tính quá lớn, hai người cùng nhau ngã nhào xuống tuyết, lăn một vòng trên nền tuyết.
Kỷ Tú Niên không nhịn được cười: "Em đó."
Chu Lang lại rất cẩn thận, từ trong tay áo rút ra một đóa hoa hồng đỏ tươi, nồng nàn, đưa đến trước mặt nàng: "May mà không bị dập nát!"
Thì ra ống tay áo bên trái của cô đã giấu một đóa hồng, khó trách vừa rồi không chịu cho nàng nắm tay, còn lấy cớ tay lạnh.
Kỷ Tú Niên nhận lấy đóa hồng này.
Môi nhẹ lướt qua cánh hoa.
Tình yêu của nàng là một đóa hồng dại giữa băng thiên tuyết địa.
Dịu dàng, nóng bỏng.
Họ nằm trên nền tuyết, không ai chịu dậy.
Chu Lang bỗng nhiên nói: "Niên Niên, chị còn nhớ không, ngày xưa chúng ta cùng nhau đi ra ngoài... lần đó em đột nhiên nói, rất muốn cưới chị."
Nụ cười của Kỷ Tú Niên thật sâu: "Đương nhiên là nhớ... lúc đó chúng ta còn chưa thân, em đã đột nhiên nói như vậy, còn bị người khác trêu chọc cười lớn, làm chị ngượng chết đi được."
Khi đó họ mới gặp nhau vài lần, cùng nhau tham gia một hoạt động, hiện trường yêu cầu các bạn nữ đều phải mặc váy cưới.
Kỷ Tú Niên thay váy cưới ra, bất an vén tà váy, không ngờ Chu Lang vừa thấy nàng đã ngẩn người, vô cớ nói một câu: "Rất muốn cưới chị."
Những lời này đã khiến các bạn học khác cười ồ lên một trận, làm Kỷ Tú Niên vừa xấu hổ vừa đỏ mặt, cuối cùng Chu Lang đã phải đặc biệt xin lỗi nàng.
Cũng chính từ sau đó, họ bắt đầu có nhiều sự giao thoa hơn.
Dưới màn đêm đen nhánh, tuyết rơi ngày một lớn.
Chu Lang lật người qua, nghiêm túc nhìn nàng: "Bao nhiêu năm như vậy, đến giờ em vẫn rất muốn cưới chị."
Tình cảm ấy, không chỉ là nhất kiến khuynh tâm, mà còn là vòng vòng lẩn quẩn, tựa như số mệnh đã định.
Chỉ một ánh nhìn, trọn cả đời.
Kỷ Tú Niên dùng đầu ngón tay chọc chọc má cô: "Em đó, giống như cây leo quấn quanh, nhất quyết không chịu buông."
Chu Lang bỗng nhiên ôm lấy nàng, lăn một vòng trên nền tuyết, cười lớn nói: "Quấn quanh chị cả đời, em nguyện ý."
Cô cài đóa hồng đó lên tai Kỷ Tú Niên, nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn: "Niên Niên, chị là định mệnh của em."
Không phải không nghĩ đến việc quên đi, không phải không nghĩ đến việc bắt đầu lại.
Nhưng cô không làm được.
Phiêu bạt nửa đời người, cuối cùng cũng thấy được đường về.