Một Ánh Nhìn, Vạn Năm - Cô Hải Thốn Quang

Chương 85

Khi học kỳ mùa thu sắp kết thúc, Ninh Đại đã cùng với Đại học Vĩnh Châu, Đại học Minh Xuyên và nhiều trường khác liên kết tổ chức một buổi triển lãm tranh. Nhận lời mời của Hách Thư Du, Chu Lang đã vẽ một tác phẩm và tham gia buổi đấu giá sau đó.

 

Hách Thư Du mặc vest đi giày da, tinh thần phơi phới, vừa thấy cô đã lập tức tiến lại đón: "Cuối cùng em cũng tới rồi, sao lại đến muộn thế?"

 

Chu Lang vừa cởi áo khoác, bên trong là một chiếc váy dài màu hồng sẫm, trang điểm tinh xảo, nét mày sinh động, nhưng sự chú ý có vẻ không được tập trung cho lắm: "Niên Niên bỗng dưng không vui, em ở nhà dỗ chị ấy một lúc, cũng không biết chị ấy làm sao nữa."

 

Hách Thư Du bất đắc dĩ lắc đầu: "Thôi được rồi, em mau vào ngồi đi, nhiều nhất là một tiếng nữa là kết thúc."

 

Chu Lang "ừm" một tiếng.

 

Tối nay, tác phẩm của cô sẽ được bán đấu giá. Mấy trường đại học này và hai tổ chức từ thiện đã ký kết thỏa thuận hợp tác, một phần tiền thu được từ việc bán đấu giá các tác phẩm sẽ được quyên góp cho các trường học ở vùng núi nghèo khó, một phần sẽ được quyên góp cho một trường dạy múa dành cho người khiếm thị, để hỗ trợ các học sinh trẻ tuổi học tập khiêu vũ.

 

Hách Thư Du dẫn cô đến chỗ ngồi trước: "Lát nữa em giới thiệu qua về bức tranh của mình nhé, không cần lâu đâu, ba phút là được."

 

"Em biết rồi, sư huynh cứ đi bận việc đi."

 

Chu Lang ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía.

 

Cô nhắn tin cho Kỷ Tú Niên, hỏi nàng đang ở đâu.

 

Vốn dĩ đã hẹn cùng nhau đến, nhưng Kỷ Tú Niên đột nhiên nói có việc, hỏi lý do cũng không có một lý do cụ thể nào. Kỷ Tú Niên trước nay không biết nói dối, cũng không giỏi bịa cớ, chỉ đẩy cô ra cửa, ngoài ra không hề nhắc đến chuyện gì khác.

 

Tin nhắn gửi đi, hồi lâu vẫn không có hồi âm.

 

Trên sân khấu, người dẫn chương trình đã bắt đầu giới thiệu các tác phẩm được bán đấu giá.

 

Trong khoảng thời gian này, triển lãm tranh liên hợp đã mở cửa miễn phí cho công chúng tham quan trong vài ngày, thu hút không ít người có hứng thú với các tác phẩm được bán đấu giá, giờ phút này họ đang túm năm tụm ba trò chuyện với nhau.

 

Dưới danh tiếng của mấy trường đại học danh giá, cộng thêm việc tuyên truyền hợp tác công ích, buổi đấu giá diễn ra vô cùng thuận lợi.

 

"Tiếp theo là tác phẩm của phó viện trưởng học viện nghệ thuật Ninh Đại, Chu Lang lão sư. Chúng tôi xin mời viện phó Chu giới thiệu một chút về bức tranh của mình."

 

Ánh đèn đột nhiên chiếu xuống, sự chú ý của toàn trường đều đổ dồn về phía cô.

 

Tiếng máy ảnh vang lên liên tục.

 

Chu Lang đứng dậy, cười nói: "Cảm ơn. Tôi cũng không có quá nhiều điều để giới thiệu. Thật ra bức tranh này, chỉ là ghi lại những mùa xuân, hạ, thu, đông mà tôi đã đi qua trong khuôn viên Ninh Đại."

 

Bức tranh này có tên là "Một Cái Nhìn, Vạn Năm."

 

Từ lứa tuổi ngây ngô nhất mười bảy, mười tám tuổi bước vào nơi này, cho đến bây giờ, lặng lẽ trôi qua, bao nhiêu năm tháng.

 

Cô chỉ giới thiệu đơn giản vài câu rồi ngồi xuống, dành thời gian còn lại cho người khác.

 

Phương thức đấu giá lần này không thể nhìn thấy người ra giá, chỉ có thể nghe được những mức giá liên tục được báo lên.

 

Cuối cùng, bức tranh này đã được bán với giá hai trăm vạn.

 

Chu Lang có chút kinh ngạc.

 

Dù sao triển lãm tranh lần này cũng không có tuyên truyền rầm rộ, hơn nữa hai năm gần đây cô cũng không có tác phẩm mới, vốn dĩ chỉ là một lần quyên góp mang tính công ích, hoàn toàn không kỳ vọng một mức giá quá cao. Hơn nữa, bức tranh này, vốn dĩ cũng chỉ là tác phẩm nhất thời hứng khởi của cô, xét về mặt nghệ thuật, chưa đạt đến mức giá cao như vậy.

 

Cô đi tìm Hách Thư Du: "Sư huynh, người mua này là ai, anh liên lạc với người ta một chút, giá họ đưa ra cao quá rồi."

 

Hách Thư Du lại còn đang cười: "Cũng đúng, anh đã nói với cô ấy mấy lần rồi, nhưng cô ấy không chịu nghe."

 

"Vậy em đi gặp cô ấy."

 

"Ở ngay bên kia thôi, em qua đi."

 

Hách Thư Du không đi cùng cô, chỉ cho một nhân viên công tác dẫn cô qua.

 

Tấm rèm trắng được vén lên, Chu Lang bước vào, nói được nửa câu thì khựng lại: "Xin chào... Niên Niên?"

 

Đến lúc này, còn có gì mà không hiểu được nữa.

 

Thì ra người mua chính là nàng.

 

Kỷ Tú Niên mỉm cười với cô: "Đợi nhân viên làm xong thủ tục, chúng ta ra ngoài rồi hãy nói."

 

Quy trình diễn ra rất nhanh, nhưng dù sao đây cũng là một khoản tiền lớn, mất không ít thời gian.

 

Kỷ Tú Niên điền tài khoản ngân hàng, ký hai bản hợp đồng, cam kết bản thân tự nguyện ra giá mua bức tranh này.

 

Đợi mọi việc xong xuôi, hai người từ cửa sau đi ra, Chu Lang không nhịn được nói: "Hôm nay chị ra giá cao quá, giá trị thực tế của bức tranh này không cao như vậy đâu, bây giờ..."

 

Kỷ Tú Niên mỉm cười nhìn cô, ôm bức tranh vào lòng: "Chị biết mà, hơn nữa chị đã tiêu hết số tiền tiết kiệm có thể dùng ngay được rồi."

 

Mấy năm trước chi phí chữa bệnh cho An Dương rất lớn, hơn nữa nàng rất ít khi chú ý đến việc quản lý tài sản. Còn về bất động sản... nàng cũng không rõ Giang Uý đã mua mấy căn nhà dưới tên mình, tóm lại là không đến mức nghèo rớt mồng tơi, không nhà để về.

 

Vì người thương mà vung tiền như rác, cũng chưa chắc là không thể.

 

Chu Lang nhìn nàng một hồi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được.

 

Cả trái tim tràn ngập, đều là dáng vẻ nàng cẩn thận cầm bức tranh.

 

Chu Lang không nhịn được cười: "Đâu có quý giá đến thế..."

 

Kỷ Tú Niên nghiêm túc gật đầu: "Hai trăm vạn đấy, còn không quý à?"

 

"Chị muốn, em ngày nào cũng vẽ cho chị."

 

"Vậy thì chị mua không nổi đâu."

 

"Chị dùng cả đời để trả nợ là đủ rồi."

 

Chu Lang sợ nàng cầm tranh lâu sẽ mệt, nhưng Kỷ Tú Niên không đưa cho cô: "Không được, đây là thứ mà chị đã dùng cả đời để đổi lấy."

 

Họ đi dạo trong khuôn viên Ninh Đại, thỉnh thoảng lại gặp người quen.

 

Có lúc là đồng nghiệp, có lúc là sinh viên.

 

Nhưng thật ra cũng chưa từng né tránh điều gì, gặp đồng nghiệp thì chào hỏi, gặp những sinh viên có chút tò mò thì chỉ cười không nói gì.

 

Một năm mới sắp bắt đầu, sau Tết Nguyên đán, dự luật hôn nhân đồng giới đã được ban hành. Những lời đồn thổi trong học viện cuối cùng cũng tạm thời lắng xuống.

 

Tình yêu của họ không vi phạm thuần phong mỹ tục của xã hội, lại còn trong tình huống pháp luật cho phép kết hôn, thì dù có nhiều lời ra tiếng vào cũng không thể nói được nữa.

 

Đi tới đi lui lại đến trước tòa nhà gạch đỏ quen thuộc.

 

Dây thường xuân mùa đông đã khô héo, Kỷ Tú Niên lại nhìn thấy dòng chữ kia: "Hy vọng Niên Niên của tôi vĩnh viễn khỏe mạnh, tự do và vui vẻ."

 

Kỷ Tú Niên nhìn dòng chữ đó, rồi lại quay đầu nhìn Chu Lang.

 

Bao nhiêu năm tháng bỗng chốc trôi qua, cả cuộc đời này, nàng chỉ yêu một người.

 

Nàng nhớ lại những vần thơ của Mộc Tâm mà mình đã đọc trước đây.

 

Thuở niên thiếu đã nói cả đời chỉ yêu một người.

 

Khi ấy cho rằng cả đời rất dài, bây giờ mới phát hiện cả đời thật ngắn.

 

Khi ấy cũng không biết thế nào là thiên trường địa cửu, chỉ có thể nguyện ước vĩnh viễn không chia lìa.

 

Cũng đã từng lạc lối trong dòng lũ của thời gian, đến muộn bao nhiêu năm, nhưng cuối cùng vẫn trở về nơi cũ.

 

Lâu dài, không thay đổi, trong năm tháng càng thêm khắc sâu, chính là tình cảm.

 

Đi ngang qua hội trường của trường, Chu Lang bỗng nhiên nói: "Niên Niên, chị còn nhớ không, ngày xưa chúng ta đã từng xem phim ở đây."

 

Kỷ Tú Niên gật đầu: "Đương nhiên là nhớ."

 

Khi đó phim vừa tan, hai người đã bị đám đông tách ra.

 

Thời tiết lạnh như vậy.

 

Chu Lang tưởng nàng đã đi rồi, nên cứ đi về phía trước tìm nàng, nhưng toàn nhận nhầm người. Về đến ký túc xá mới phát hiện nàng vẫn chưa về, thế là lại vội vàng quay lại tìm nàng.

 

Nàng cứ đứng yên tại chỗ, nhìn Chu Lang chạy về trong đêm đông, trán đầy mồ hôi.

 

Mà nàng đứng trong gió lạnh nói, nàng đã nói là nàng sẽ đợi cô mà.

 

Chu Lang nắm lấy tay nàng: "Cảm ơn chị đã ở nguyên ý đợi chờ em."

 

Đã đợi nhiều năm như vậy.

 

Trên bầu trời không biết từ lúc nào đã lất phất những bông tuyết.

 

Trong khoảnh khắc thời gian sắp kết thúc một năm, lại đón chào một trận tuyết.

 

Họ đi dưới trời tuyết bay.

 

Không ai muốn bung ô, cũng không muốn đứng dưới mái hiên trú một lát, để tuyết rơi đầy người.

 

Kỷ Tú Niên dừng lại, đưa tay lên chạm vào những bông tuyết trên mái tóc rối của Chu Lang: "Trông cứ như tóc chúng ta đều đã bạc trắng... Có thể cùng em đến khi bạc đầu không?"

 

Chu Lang mày mắt cong cong, dịu dàng đáp: "Đương nhiên rồi. Em muốn cùng chị từ từ già đi."

 

Bông tuyết phủ trắng mái đầu, giống như đã bắt đầu già đi rồi.

 

Chỉ là ở bên cạnh chị, già đi cũng sẽ không cảm thấy đáng sợ.

 

Lướt qua mười sáu năm như dòng nước chảy, cuối cùng cũng có thể hẹn ước bạc đầu.

 

. . .

 

[Hoàn chính văn]

 

[Phiên ngoại vườn trường + hôn lễ]

Bình Luận (0)
Comment