Một Ánh Nhìn, Vạn Năm - Cô Hải Thốn Quang

Chương 86

Đêm tháng Tư, gió lành lạnh mà dịu dàng.

 

"Chu Lang, nhanh lên nhanh lên, ở bên này!"

 

Trên sân thể dục, từng nhóm người ngồi túm tụm. Nhan Dĩ Sanh tham gia hoạt động của câu lạc bộ văn học, cứ nằng nặc đòi kéo cả đám ra ngâm thơ dưới trăng. Cô nàng xếp Chu Lang đọc đầu tiên, nhưng Chu Lang lại đến muộn.

 

Cả đám người ồn ào, bắt cô gái đến muộn phải hát.

 

Ai mà không biết cô nương này là hoa khôi được cả trường công nhận, chẳng qua nghe đồn tính tình không được tốt lắm, là một tiểu thư kiêu căng. Nhưng hôm nay, có lẽ là nhờ trời tối và ánh trăng đẹp, thái độ cũng có phần tùy ý hơn.

 

Không ngờ cô gái này lại chẳng hề khó gần như lời đồn.

 

Cô mặc một chiếc váy trắng, tự nhiên và phóng khoáng bước lên phía trước, đôi mày cong cong như một chú nai con buổi sớm, giọng nói cũng rất dễ nghe: "Xin lỗi mọi người mình đến muộn, vậy mình xin hát một bài tặng mọi người."

 

Đôi mắt cô vừa đen vừa sáng, cười rất vui vẻ. Hát xong, cô vén tà váy lên, hơi cúi người: "Thôi, chỉ hát một bài tạ lỗi với mọi người thôi nhé."

 

"Hát thêm bài nữa đi!"

 

"Nhảy một điệu đi!"

 

Những người trẻ tuổi tùy tiện nói đùa, thật ra cũng chẳng có mấy phần ác ý.

 

Chu Lang nghiêng đầu, cũng cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân: "Nhưng mình không biết nhảy đâu."

 

Những người khác vẫn đang ồn ào, cô cũng có chút khó xử. Khiêu vũ cô chưa học bao giờ, thật sự không biết.

 

Đúng lúc này, cô nghe thấy một giọng nói trong trẻo và thanh bình: "Không được đâu, váy của bạn ấy ngắn quá."

 

Sự quan tâm này thật chu đáo, đêm nay gió rất lớn, tà váy rất dễ bị gió thổi tung lên.

 

Chu Lang còn chưa nghĩ nhiều đến thế, đã bị những lời này làm cho rung động. Cô nhìn theo hướng giọng nói, vừa hay bắt gặp một đôi mắt dịu dàng và trong veo.

 

Người khác đều đang cười đùa, chỉ có nàng là nét mày trầm tĩnh, dịu dàng nói không được.

 

"Thôi thôi, vậy cậu mau ngồi xuống đi!"

 

Người bên cạnh kéo Chu Lang ngồi xuống, không cho cô có thời gian để nói lời cảm ơn.

 

Đợi đến khi hoạt động kết thúc, cô vừa định đi đến nói với cô gái kia một câu cảm ơn thì lại bị vây quanh.

 

"Chu Lang, cậu hát hay thế, trước đây chưa từng nghe cậu hát bao giờ!"

 

"À đúng rồi, tuần sau sinh nhật mình, cậu có muốn đến không?"

 

"..."

 

Vì lịch sự, Chu Lang trả lời xong câu hỏi của các bạn, nói thêm một câu xin lỗi rồi lại nhìn ra xa.

 

Nhưng cô gái nói chuyện lúc nãy đã sớm đi mất rồi.

 

Cô chưa kịp nói lời cảm ơn với nàng, thậm chí còn chưa kịp hỏi tên nàng.

 

Cô không hiểu sao lại cảm thấy có chút tiếc nuối.

 

Nhưng rồi lại thấy buồn cười, có gì mà phải tiếc nuối chứ.

 

Nhưng không ngờ, lần gặp mặt thứ hai lại đến nhanh như vậy.

 

Chu Lang đã đăng ký một lớp học vẽ.

 

Từ nhỏ trong nhà đã mời thầy giáo đến dạy, cô vẫn luôn học vẽ, vốn không định đăng ký lớp học ở trường, nhưng lại được người ta giới thiệu, nói rằng giáo viên này rất có trình độ. Cô mang tâm lý thử xem sao, đăng ký môn học này.

 

Tiết học đầu tiên, cô vô tình đến muộn.

 

Cô giáo lại là người hiền lành, không trách mắng cô: "Bạn học này, em mau tìm một chỗ ngồi xuống đi. Đừng làm ồn các bạn khác, các bạn đã bắt đầu vẽ rồi."

 

Chu Lang mang giá vẽ ngồi xuống, tùy tiện tìm một chỗ trống.

 

Lúc làm việc, cô luôn chuyên tâm, cầm lấy bút vẽ, suy nghĩ một lát rồi bắt đầu hạ bút.

 

Đợi đến khi cô dừng bút, những người khác vẫn chưa vẽ xong. Chu Lang chán muốn chết, nhân lúc cô giáo không có ở đó, ngồi ngẩn người trong phòng học.

 

Nắng chiều xiên xiên, đậu trên đuôi mày của cô.

 

Chu Lang nhíu mày, lặng lẽ dịch ghế đi một chút, rồi lại nhìn về phía cửa sổ, giây tiếp theo liền thấy cô gái kia.

 

Cô gái có đôi mắt trong veo, dịu dàng ấy đang ngồi bên cửa sổ.

 

Vầng sáng hoàng hôn đậu trên gò má nàng. Lúc nàng vẽ tranh rất chuyên chú, góc nghiêng sạch sẽ và xinh đẹp.

 

Chu Lang bất giác nhìn nàng thêm một lúc.

 

Vừa hay cô giáo bước vào: "Bạn học này, em đã vẽ xong rồi à?"

 

"À... vâng ạ."

 

Ánh mắt cả lớp đều đổ dồn về phía cô, chỉ có cô gái ngồi bên cửa sổ là vẫn chuyên chú, ngòi bút nhẹ nhàng di chuyển, dường như hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

 

"Vẽ xong rồi thì nộp lên trước đi."

 

"Vâng."

 

Có lẽ là cô giáo coi cô như một học sinh khó bảo, định cho cô một bài học. Nhưng may là tay nghề của cô rất vững, dù cho cô giáo có trợn mắt lên xem cũng không thể tìm ra được một lỗi sai nào.

 

Đợi đến giờ nghỉ giải lao, những người khác lục tục nộp bài tập trên lớp của ngày hôm nay lên.

 

Cô gái bên cửa sổ vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

 

Đuôi mày thanh tú hơi nhíu lại, như thể không hài lòng lắm với tác phẩm của mình.

 

Chu Lang cất bút vẽ, đi đến bên cửa sổ, kéo một chiếc ghế trống ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn nàng: "Chào, bạn tên gì thế?"

 

Giọng điệu cô nhẹ nhàng và hoạt bát, giống như một sợi dây đàn nhẹ gảy, làm cho cô gái đang cúi đầu suy tư phải ngẩng lên. Thấy cô, nàng sững người một chút.

 

À... là cô gái trông rất giống búp bê Tây phương.

 

Nét gợn sóng trong ánh mắt nàng làm Chu Lang vui vẻ: "Bạn còn nhớ mình à?"

 

Kỷ Tú Niên gật đầu: "Ừm... nhớ."

 

"Mình tên là Chu Lang, bạn tên gì?"

 

"Kỷ Tú Niên."

 

"Hả? Là những chữ nào thế?"

 

"Để mình viết ra..."

 

Cô gái thanh tú, nội tâm có chút không chống đỡ nổi sự nhiệt tình của Chu Lang, cầm bút lên, viết tên mình lên giấy vẽ.

 

Nàng từ nhỏ đã luyện chữ, nét chữ tung bay, mềm mại tựa mây trôi nước chảy.

 

Kỷ - Tú - Niên.

 

"Chữ bạn đẹp thật, tên cũng hay nữa."

 

"...Cảm ơn."

 

Kỷ Tú Niên mỉm cười với cô, thái độ lịch sự và khách sáo, vẫn duy trì một khoảng cách vừa phải.

 

"Tan học rồi, bạn vẫn chưa đi à?"

 

"Mình ở lại một lát nữa, bài tập của tiết này có chút vấn đề, mình chưa nghĩ thông được hai chỗ về cấu tạo ánh sáng và bóng tối."

 

"Để mình xem giúp bạn."

 

"Cái này... không cần đâu..."

 

Kỷ Tú Niên rất ít khi từ chối người khác, đặc biệt là không biết nên từ chối ý tốt của người khác như thế nào.

 

"Không sao đâu."

 

Chu Lang lại thoải mái và phóng khoáng mà ghé sát lại xem tranh của nàng, nói chuyện với nàng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên mỉm cười với nàng.

 

Trên người cô có mùi hương cam quýt, nồng nàn mà tươi mát, có hương vị của nắng và gió.

 

Lúc phân tích vấn đề bút pháp vẽ tranh với Kỷ Tú Niên, cô vô cùng kiên nhẫn, giảng giải rất tinh tế, thậm chí còn rõ ràng hơn cả cô giáo.

 

"Có phải trước đây bạn chưa có nền tảng không?"

 

"Ừm, mình đăng ký môn học này vì hứng thú."

 

"Vậy sau này có gì không hiểu cứ hỏi mình nhé."

 

"...Cảm ơn."

 

Chu Lang cười đứng dậy: "Thôi được rồi không cần khách sáo như vậy đâu. À đúng rồi, bạn học của bạn gọi bạn là gì?"

 

"Hả?"

 

"Mình nên gọi bạn là gì đây?"

 

Thái độ thẳng thắn như vậy của cô làm Kỷ Tú Niên có chút trở tay không kịp: "À... các bạn ấy gọi tên mình."

 

"Vậy à..."

 

Chu Lang dường như nhìn ra sự chậm chạp và kháng cự của nàng, cũng không hỏi nhiều nữa: "Vậy mình đi trước nhé."

 

"Ừm, tạm biệt."

 

Trong phòng học cuối cùng cũng yên tĩnh lại, không còn một ai.

 

Cô gái còn lại trong phòng học đưa tay lên, sờ sờ gương mặt mình... có chút nóng.

 

Thật ra nàng vẫn không quen lắm với việc tiếp xúc với người khác, vừa rồi cũng cảm thấy có chút gượng gạo, chỉ là nàng cũng không cảm thấy cô gái này phiền phức...

 

Ngược lại, lúc bạn ấy cười lên thật là đẹp.

 

Trong mắt... có ánh sáng.

 

. . .

 

Lớp học vẽ này không phải tuần nào cũng có, và cô giáo rất chú trọng việc vẽ thực tế bên ngoài, chia cả lớp hai mươi người thành bốn nhóm nhỏ, mỗi nhóm tự hẹn thời gian nộp bài tập.

 

Hình thức giảng dạy này chưa từng có tiền lệ, rất mới lạ, đến nỗi nửa học kỳ trôi qua, mọi người chỉ quen biết các bạn học trong nhóm mình, còn rất xa lạ với các bạn học khác trong lớp.

 

Mãi đến giữa kỳ mới quay lại phòng học để học.

 

Vừa hay hôm đó trời đổ mưa nhỏ. Cô giáo nói xong về những tiến bộ và khuyết điểm của mỗi học sinh trong nửa học kỳ vừa qua rồi cho tan học sớm.

 

Kỷ Tú Niên không mang ô, cầm cặp sách che lên đầu, chuẩn bị chạy ra ngoài.

 

Mới chạy được vài bước, mưa đã lớn hơn, rất nhanh đã làm ướt sũng cả cặp sách.

 

Vừa hay có người ở phía sau gọi nàng, giọng nói trong trẻo, dường như có thể xuyên thấu cả màn mưa: "Kỷ Tú Niên!"

 

Kỷ Tú Niên đứng lại trong mưa, có người từ phía sau đến, một chiếc ô lớn che qua đỉnh đầu nàng: "Mưa lớn như vậy, sao bạn không nhờ ai mang ô đến, hoặc là đợi người khác một lát."

 

Người tới chạy quá nhanh, đuôi tóc cũng bị nước mưa làm ướt, thở hổn hển: "Lại đây, đứng nép vào bên mình một chút."

 

Vốn dĩ cô định tan học sẽ nói chuyện với Kỷ Tú Niên, nhưng lại bị bạn học gọi lại hỏi một vấn đề, lúc ra ngoài đứng trên hành lang lầu hai đã thấy Kỷ Tú Niên bước vào trong mưa, ướt sũng một nửa.

 

Kỷ Tú Niên không nhúc nhích: "Bạn học..."

 

Chu Lang lau những giọt mưa trên trán: "Bạn quên rồi à? Mình là Chu Lang."

 

"Ừm... bạn học Chu Lang, ô của bạn không đủ lớn, đi cùng mình, bạn cũng sẽ bị ướt."

 

"Cứ gọi tên mình là được rồi," Chu Lang đưa tay ra hứng những giọt mưa, "Ướt một chút cũng chẳng sao. Nhưng bạn chẳng có gì che chắn, ướt sũng về nhà coi chừng cảm lạnh đấy."

 

"Cái này..."

 

"Thôi nhanh đi đi."

 

Không đợi nàng nói xong, Chu Lang đã đưa tay ra ôm nàng một cái: "Nhanh lên."

 

Kỷ Tú Niên có chút ngượng ngùng: "Vậy... cảm ơn."

 

Mưa lớn như vậy, chiếc ô này cũng không đủ lớn, chỉ có thể dựa sát vào nhau một chút, lại gần một chút.

 

Mùa hè vốn đã mặc ít quần áo, Kỷ Tú Niên thỉnh thoảng lại đụng phải khuỷu tay của Chu Lang, bèn né ra ngoài một chút. Bị Chu Lang thấy, một tay vòng qua vai nàng: "Bạn né ra ngoài làm gì!"

 

"Mình..."

 

Chu Lang ôm lấy nàng, không cho nàng động đậy: "Đều là con gái, lại là bạn học, bạn đừng ngượng ngùng. Có gì to tát đâu."

 

"Ừm... cảm ơn."

 

"Haha, bạn có biết không, chúng ta không gặp nhau mấy lần mà bạn đã nói cảm ơn mình bao nhiêu lần rồi."

 

Kỷ Tú Niên đỏ mặt, mím môi.

 

Chu Lang trêu ghẹo nàng, nhưng lại không nhịn được mà cứ nhìn nàng mãi.

 

Thật kỳ lạ... người khác thích lại gần cô, vây quanh cô, chỉ có bạn học Kỷ này là đối với cô không lạnh không nhạt, mà cô lại không ghét chút nào.

 

Ngược lại, Chu Lang rất thích nói chuyện với nàng, luôn cảm thấy đôi mắt kia trong veo đến mức có thể nhìn thấu đáy, làm cô cảm thấy rất thoải mái.

 

Cứ như vậy suốt một chặng đường, Chu Lang đưa Kỷ Tú Niên đến ký túc xá.

 

Kỷ Tú Niên nhìn cánh tay ướt sũng của cô: "Bạn về nhớ tắm rửa thay quần áo, đừng để bị cảm."

 

"Không sao đâu, hôm nào gặp nhé."

 

"Hôm nào gặp."

 

Cô gái mặc váy trắng, quần áo bị ướt sũng, đôi mắt cũng rất sáng, cười e thẹn, thật dịu dàng.

 

Lúc này trời đã mưa nhỏ hơn.

 

Chu Lang quay đầu lại nhìn nàng một cái.

 

Bỗng nhiên có chút không nỡ đi.

 

Đôi mắt trong veo và trìu mến.

 

Chu Lang lẩm bẩm: "Thật kỳ lạ... giống như tim bị câu đi mất rồi."

 

Nói xong câu đó, chính cô cũng ngẩn người, lắc đầu cười: "Nói bậy gì chứ... đều là con gái mà."

 

. . .

 

Nửa sau học kỳ, hai người chỉ gặp nhau hai lần.

 

Bởi vì vẫn theo phương pháp sắp xếp học tập vẽ thực tế theo nhóm nhỏ như trước, hai người ở hai nhóm khác nhau, không có cơ hội gặp mặt.

 

Chỉ đi cùng đường với nhau hai lần.

 

Lần đầu tiên là tình cờ gặp nhau, Kỷ Tú Niên không phải là người hay nói, Chu Lang lại có việc, hai người nói chuyện đơn giản vài câu rồi tách ra.

 

Lần thứ hai đã là lúc kết thúc môn học này.

 

Chu Lang vừa tan học đã đi tìm Kỷ Tú Niên nói: "Mình có chuyện muốn nói với bạn. Đợi mình nhé."

 

Chào hỏi xong, cô mới quay về thu dọn cặp sách.

 

Nhưng thu dọn xong đã có người đến hỏi cô vấn đề, vì cô có nền tảng hội họa rất vững chắc, thường xuyên sẽ trả lời một số thắc mắc của các bạn học cùng nhóm.

 

"Chu Lang, lần trước cậu nói nhà cậu có cuốn sách giảng về giải phẫu cơ thể người, có thể cho mình mượn xem một chút không?"

 

"Mình cũng có thể mượn một chút không?"

 

"Có thể giảng cho mình một chút không?"

 

Cô bị vây quanh giữa đám đông, không phân biệt được người khác rốt cuộc là thật lòng hỏi vấn đề hay là muốn kết bạn, đành phải ra hiệu từ xa cho Kỷ Tú Niên, ý bảo nàng đi trước, hôm khác hãy nói.

 

Trên đường trở về, Chu Lang vừa đi vừa nói chuyện với bạn học, một mạch đi đến dưới ký túc xá. Đợi người khác đều đi hết rồi, cô mới nghe thấy có người gọi mình: "Chu... Chu Lang, ly của bạn."

 

Chu Lang quay người lại, mới thấy Kỷ Tú Niên đứng dưới bóng cây cách đó không xa, trong tay cầm ly của cô.

 

Kỷ Tú Niên đi về phía cô: "Ly của bạn để quên ở phòng học."

 

Chu Lang nhận lấy, ngơ ngác, không hỏi nàng làm sao biết ly của mình, đột nhiên hỏi một câu: "Bạn đi theo mình suốt một chặng đường à?"

 

Người này... thế mà lại lặng lẽ nhặt lấy ly của cô, rồi đi theo suốt cả chặng đường dài, chỉ để kịp trả lại cho cô.

 

Dù sao thì ký túc xá của hai người cũng không ở cùng một chỗ.

 

Kỷ Tú Niên cười: "Ừm, không sao đâu, tiện đường thôi."

 

Chu Lang cũng không biết trong lòng là cảm giác gì, buột miệng thốt ra: "Mình mời bạn một ly nước nhé, vừa hay chuyện lần trước chưa nói với bạn."

 

"Nước thì không cần đâu, có chuyện gì thì cứ nói."

 

"Tụi mình sắp tổ chức một hoạt động, cần các bạn nữ mặc váy cưới, bạn có muốn đến giúp không?"

 

"Váy cưới?"

 

"Đúng vậy, vấn đề trang phục đã giải quyết rồi, nhưng bây giờ rất thiếu người."

 

"Mình... mình không được đâu."

 

"Bạn mặc váy cưới chắc chắn rất đẹp, mình rất muốn xem!"

 

"Hả?"

 

Một câu nói đột ngột như vậy thốt ra, Kỷ Tú Niên kinh ngạc, Chu Lang cũng hiếm khi đỏ mặt: "Cái đó... mình..."

 

Thật kỳ lạ.

 

Sao lại có thể buột miệng thốt ra một câu như vậy.

 

Vẻ lúng túng của cô, Kỷ Tú Niên nhìn thấy hết, cũng cười: "Vậy được rồi. Lần trước trời mưa to bạn còn đưa mình về, bạn cần mình giúp, mình chắc chắn sẽ giúp."

 

Chu Lang phất tay: "Chuyện nhỏ như vậy, bạn nhớ làm gì."

 

Kỷ Tú Niên hai tay nắm chặt túi xách: "Chỉ là, số đo của mình... váy cưới chắc là khác với số đo quần áo thường ngày nhỉ?"

 

Chu Lang nghĩ một lát: "Chắc là khác, chủ yếu vẫn là vòng ngực, vòng eo và vai."

 

"Vậy thì mình không biết..."

 

"Bạn đến ký túc xá của mình đi, mình đo cho."

 

"Hả?"

 

"Không sao đâu, ký túc xá của mình bây giờ không có ai."

 

"...À."

 

"Đừng ngượng ngùng nữa, đều là con gái, có gì to tát đâu."

 

Nói chuyện một lúc, Chu Lang một tay kéo lấy tay nàng.

 

Kỷ Tú Niên cúi đầu, nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình.

 

Lòng bàn tay Chu Lang ấm áp và khô ráo, thật sự rất khó để chống cự.

 

Thật kỳ lạ... thật ra hai người một chút cũng không quen thuộc.

 

Chỉ là một lần tình cờ gặp nhau trong hoạt động của câu lạc bộ văn học, cộng thêm vài lần đi cùng nhau sau giờ học ngắn ngủi, nhưng cảm giác gần gũi vô cớ này thật là kỳ lạ.

 

Ký túc xá của Chu Lang ở lầu ba, cô chạy lên hấp tấp, một mạch kéo tay Kỷ Tú Niên, đến ngoài cửa ký túc xá mới buông tay ra tìm chìa khóa.

 

Cửa vừa mở ra, cô đứng ở cửa, từ trên bàn tìm ra thước dây: "Mau vào đi, mình đo cho bạn."

 

Đo vai rộng trước, rồi lại đo vòng ngực và vòng eo.

 

Vai đo rất nhanh, đến vòng ngực thì lại dừng lại.

 

Chu Lang mím môi: "Cái đó... quần áo của bạn có phải hơi rộng không?"

 

Kỷ Tú Niên ngơ ngẩn: "Sao vậy?"

 

"Quần áo của bạn rộng quá, như vậy... nếu không ấn thước dây xuống, có lẽ sẽ đo không chính xác."

 

"...À, vậy mình kéo chặt quần áo lại một chút."

 

"Vậy mình đo nhé, bạn ấn phẳng quần áo đi."

 

"...Được."

 

Chu Lang cao hơn Kỷ Tú Niên một hai centimet, hai tay vòng qua sau lưng nàng, rồi lại xuyên qua khuỷu tay nàng, vòng ra phía trước, dừng lại ở đỉnh điểm.

 

Con số trên thước dây khắc không rõ lắm, cô ghé sát lại xem, chóp mũi gần như sắp chạm vào, ngửi thấy một mùi hương trong trẻo, thanh nhã. Hai giây sau cô mới ý thức được hành động của mình vô cùng mạo phạm, lùi lại một bước: "Cái đó... xin lỗi, mình không chú ý."

 

Kỷ Tú Niên cúi đầu, chiếc cổ trắng ngần, mảnh khảnh hơi cong xuống. Nàng vén những lọn tóc buông xõa bên tai lên, giọng nói yếu ớt: "... Không sao đâu."

 

Chu Lang hạ thước dây xuống, đọc ra con số: "Một trăm linh..."

 

Nói được một nửa, cô mím môi dưới.

 

Không nói ra trong lòng... sao một chút cũng nhìn không ra.

 

Kỷ Tú Niên cũng đỏ mặt: "Mau đo vòng eo đi."

 

"Được, bạn giơ tay lên một chút."

 

"Ừm."

 

Vì sự xấu hổ ngắn ngủi vừa rồi, Chu Lang không biết nói gì nữa, chỉ có thể giữ im lặng, vòng thước dây qua eo nàng, ấn phẳng những nếp gấp trên áo, thước dây từng chút từng chút siết lại, cô kinh ngạc: "Eo của bạn gầy quá."

 

Ai có thể ngờ được dưới lớp quần áo rộng thùng thình này lại là b* ng*c đầy đặn và vòng eo thon gọn có thể ôm trọn trong một vòng tay.

 

... Sự va chạm thị giác này không khỏi quá lớn rồi.

 

Kỷ Tú Niên mím môi dưới: "Được chưa?"

 

Chu Lang buông tay ra, lùi lại hai bước: "Được rồi."

 

Cô nhìn chằm chằm vào vành tai đỏ ửng của Kỷ Tú Niên: "Mình có lúc nói chuyện tương đối thẳng... nhưng bạn cũng đừng ngượng ngùng nhé."

 

Kỷ Tú Niên gật đầu: "Ừm."

 

Nàng vẫn lịch sự và khắc chế, duy trì một khoảng cách không gần không xa.

 

Nàng cũng không đến mức tức giận, ngược lại, nàng cảm nhận được sự chân thành và đáng yêu của cô gái trước mắt... Kỷ Tú Niên cũng không phản cảm với cách nói chuyện thẳng thắn của cô, chỉ là nàng không quen đi quá gần gũi với người khác, càng không quen có sự tiếp xúc thân thể.

 

"Số đo bạn nhớ kỹ chưa?"

 

"Nhớ kỹ rồi. Hoạt động này bạn thật sự có thể đến không? Nếu bận quá thì không cần miễn cưỡng đâu."

 

"Không sao đâu, mình sẽ đến."

 

"Cảm ơn, à đúng rồi, có thể tạm thời không nói cho Nhan Dĩ Sanh biết không? Mình có đánh cược với cậu ấy, giấu cậu ấy trước."

 

"Cược gì thế?"

 

"Đến lúc đó bạn sẽ biết."

 

Chu Lang đưa nàng ra cửa, Kỷ Tú Niên quay đầu lại: "Không cần tiễn đâu, hẹn gặp lại."

 

"Ừm, hẹn gặp lại."

 

Cho đến khi bóng dáng nàng biến mất ở cuối hành lang, Chu Lang vẫn còn nhớ rõ vệt đỏ ửng trên vành tai trắng ngọc của nàng, có chút muốn cười: "Sao bạn ấy dễ thẹn thùng như vậy nhỉ..."

 

Không phải đều là con gái sao.

 

Cho dù là sờ một chút cũng không có gì to tát mà.

 

. . . .

Bình Luận (0)
Comment