Một Bước Lên Tiên

Chương 324

Thoắt cái, đám vệ sĩ đều lấy ra cây côn dài nửa mét rồi xông lại. Bạch Diệc Phi thấy thế thì trực tiếp nói: “Không cần giơ cao đánh khẽ làm gì cả”.

Vì thế, Bạch Hổ và Từ Lãng đều ăn ý liếc mắt nhìn nhau, lúc này đều nhìn thấy vẻ khát máu trong mắt đối phương.

Đám vệ sĩ vừa bước lên thì dao trong tay Từ Lãng xoẹt một cái, tên vệ sĩ đó chỉ thấy trước mắt mình choáng váng, giống như bị người ta điểm huyệt, cứ đứng bất động tại chỗ.

Một lúc sau, tên đó ngã sấp xuống đất, chết luôn.

Cùng lúc này, Bạch Hổ một cú đấm đánh về cổ tên vệ sĩ, cổ hắn ta bị đánh gãy, tắt thở luôn.

Người phụ nữ nhìn chỉ còn ba tên vệ sĩ, lúc này sợ hãi muôn phần rồi hét lên: “Các người… Các người muốn làm gì…”.

Bạch Diệc Phi chầm chậm bước lại, nói: “Hà tất phải thế? Chẳng phải ban nãy nói rồi thây, nói chuyện hẳn hoi tốt biết mấy”.

“Tôi chỉ muốn tìm ông chủ Vương thôi”.

Người phụ nữ nheo mắt lại hỏi: “Anh là ai?”

“Tôi tên là Bạch Diệc Phi, phiền cô nói cho tôi biết ông chủ Vương có ở đây không?”

Thật ra không cần hỏi thì Bạch Diệc Phi cũng đoán được một chút. Dù sao thì địa chỉ này cũng là ông chủ Vương nói cho anh biết, hơn nữa thời gian cũng là ông ta quyết định. Giờ đây anh đến đúng giờ nhưng lại gặp phải cảnh này. Chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều nghĩ ra được chuyện gì xảy ra.

Người phụ nữ không đáp lại mà hừ lạnh một tiếng, nói: “Phải nói rằng, vệ sĩ của anh lợi hại đấy nhưng cũng chỉ có thế mà thôi”, nói xong cô ta hét một tiếng: “Đi ra đi”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì lập tức có cảnh giác, tiếp đó nhìn thấy một vệ sĩ áo đen thân hình vạm vỡ đi ra từ chỗ cửa sổ phòng khách. Khí thế trên người gã ta hoàn toàn khác với đám vệ sĩ ban nãy. Vừa nhìn đã biết không phải cùng đẳng cấp với nhau.

Người phụ nữ nhìn Đại Đông, đắc ý nói: “Vệ sĩ này của tôi là lính đánh thuê trên chiến trường hơn năm năm đó, từng giết được sát thủ xếp top 10 thế giới nữa”.

“Ai trong các người hôm nay cũng…”, người phụ nữ chưa nói xong thì hai mắt trợn trừng, đứng ngây tại chỗ. Cô ta chỉ thấy Từ Lãng lên trước, nhanh như tia chớp. Sau đó chỉ nghe thấy tiếng ‘phụp’, tên vệ sĩ kia bất động trước mắt mình luôn. Cô ta nhìn thấy cảnh này thì đờ người ra.

Bạch Diệc Phi chỉ dùng một ngón tay khẽ đẩy một cái, tên vệ sĩ kia ngã xuống đất, trên cổ có một vết chém rất rõ, máu chảy đầm đìa, hai mắt trợn trừng, đúng kiểu chết không nhắm mắt.

“Ban nãy cô nói gì ý nhỉ? Tôi không nghe rõ”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Người phụ nữ hoảng loạn, nói: “Sao có thể thế được? Sao có thể…”.

“Không có gì không thể cả, phải biết rằng, núi cao sẽ có núi cao hơn”.

Câu này như nhắc nhở chính bản thân anh. Ban đầu anh cứ tưởng rằng Bạch Hổ là người mạnh nhất rồi, nhưng sau khi biết đến vua của Linh Nam, Bạch Vân Bằng và Tần Hoa thì…

Lúc này, người phụ nữ đột nhiên trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Anh dám đối xử với tôi như vậy, ông Vương sẽ không tha cho anh đâu”.

“Ố?”, Bạch Diệc Phi nghe thấy ‘ông Vương’ thì nói: “Nói như vậy thì cô có quen với ông chủ Vương? Vậy thì chắc chắn ông ta ở đây?”

Người phụ nữ nói với vẻ hống hách: “Ông Vương rất coi trọng tôi, chỉ cần tôi không vui thì ông ấy sẽ giúp tôi xả giận. Hôm nay anh chết chắc rồi”.

Bạch Diệc Phi nhìn người phụ nữ này đột nhiên hiểu ra mối quan hệ giữa cô ta và Vương Hải. Lúc này anh thầm nghĩ ‘Đúng là đồ không biết xấu hổ, lớn tuổi như vậy rồi mà còn đi hại đời cô gái trẻ thế này’.

Người phụ nữ thấy Bạch Diệc Phi không nói gì thì còn tưởng anh sợ, lúc này càng đắc ý nói: “Nếu biết điều thì anh hãy quỳ xuống dập đầu cho tôi. Nếu tâm trạng tốt thì tôi có thể bảo ông Vương tha cho anh”.

“Nếu anh không đồng ý thì anh sẽ chết rất thảm đấy”.

Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Phiền cô hiểu rõ tình hình trước đã. Giờ đây rõ ràng là cô đang ở trong tay tôi chứ không phải ngược lại”.

“Tôi muốn cô chết thì cũng chỉ trong mấy phút thôi”.

Sau khi giết người, Bạch Diệc Phi đã không còn bài xích với chuyện này nữa nhưng anh vẫn rất coi trọng tính mạng con người. Nhưng có những người cứ cố ý xông lên, vậy thì anh cũng không để ý nữa.

Lúc này, cửa bị người ở bên ngoài mở ra.

“Ố, mọi người đang làm gì vậy?”, Vương Hải cười ha ha bước vào.

Người phụ nữ kia nhìn thấy Vương Hải thì như chết đuối vớ được cọc, nhanh bước chạy lại nắm chặt tay ông ta nói: “Anh Vương! Cuối cùng anh cũng về rồi. Tên này bắt nạt em, anh mau giúp em đi”.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy thế thì cạn lời luôn. Sao kiểu nũng nịu này giống kiểu phi tần đang nhờ hoàng thượng làm chủ cho mình vậy?

“Ông chủ Vương”, nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Diệc Phi vẫn cung kính gọi Vương Hải một tiếng.

Vương Hải phớt lờ lời của người phụ nữ kia, sau đó gật đầu với Bạch Diệc Phi, nói với vẻ áy này: “Thật ngại quá! Tôi có việc đột xuất phải ra ngoài, không kịp thông báo với anh, để các anh hiểu nhầm rồi”.

Bạch Diệc Phi quét nhìn vệ sĩ đang nằm trên đất, trong lòng cười lạnh ‘Hiểu nhầm ư? Chỉ e là cố ý thăm dò thì đúng hơn?’

Trên mặt Bạch Diệc Phi vẫn không có thay đổi gì, cười nói: “Ông chủ Vương! Là do tôi đường đột quá”.

“Ấy, quả thật là do tôi không đúng. Tôi đền tội với anh vậy, đi nào, vào trong uống với tôi một chén đi”, Vương Hải vỗ vai Bạch Diệc Phi nói.

Người phụ nữ kia thấy Vương Hải cứ nói chuyện với Bạch Diệc Phi mà không nói đỡ cho cô ta, lập tức không vui mà nũng nịu nói: “Anh Vương! Anh có nghe thấy không? Ban nãy hắn nói là muốn giết em đấy, lại còn định ‘vô lễ’ với em nữa”.

Bạch Diệc Phi khóe miệng co giật vài cái, phụ nữ đúng là cao thủ nói dối.

“Ông chủ Vương, ban nãy tôi…”, Bạch Diệc Phi định biện minh cho mình, dù sao thì người như Vương Hải cũng không thể đắc tội được. Nhưng điều khiến anh không ngờ tới là…

Vương Hải khoát tay rồi nói với Bạch Diệc Phi: “Không sao đâu”.

Tiếp đó ông ta trở mặt với người phụ nữ của mình: “Đồ tiện nhân! Tiểu Bạch là người như nào chẳng lẽ tôi còn không biết sao? Có vô lễ với cô hay không thì trong lòng cô biết rõ. Anh ta là khách quan trọng của tôi, không cho phép cô nói năng lung tung”.

Người phụ nữ bị Vương Hải mắng nên uất ức nói: “Anh Vương, em… Ban nãy hắn thật sự muốn giết em…”.

Vương Hải thấy thế thì tát cho cô ta một cái.

“Bốp”, cái tát vang giòn, người phụ nữ kia đờ người ra.

Vương Hải tức giận nói: “Tôi không muốn nói cái gì hai lần cả, tự kiểm điểm mình đi, hậu quả thế nào thì cô biết rồi đấy”, nói xong Vương Hải nói với Bạch Diệc Phi: “Đi thôi, chúng ta vào trong”.

Cửa phòng đóng lại, Bạch Hổ và Từ Lãng đứng ở bên cửa. Lúc này tên vệ sĩ gầy gò luôn đi theo sau Vương Hải cũng đứng ở đây.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, thầm đánh giá về thực lực của đối phương.

Bạch Hổ nhìn Từ Lãng, Từ Lãng cũng hiểu được ý của anh ta. Mặc dù tên vệ sĩ này thoạt nhìn gầy yếu nhưng trên thực tế lại rất mạnh.



Ở trong phòng ngủ cũng có phòng khách, không hổ danh là xa hoa tráng lệ, quả thật rất đẹp.

Vương Hải bảo Bạch Diệc Phi ngồi xuống, sau đó đun nước chuẩn bị pha trà, tiện nói luôn: “Đàn bà hiểu biết nông cạn, anh đừng chấp nhé”.

Bạch Diệc Phi đáp: “Tôi không để bụng đâu”.

Vương Hải cười một cái rồi dùng nước nóng pha trà Long Tỉnh, có thể thấy ông ta pha trà rất thành thục, xem ra thường tự mình pha trà chăng.

Bạch Diệc Phi cảm thán nói: “Ông chủ Vương thật có nhã hứng”.

“Ôi, toàn giết thời gian ý mà”, Vương Hải đáp, trà cũng pha xong rồi, ông ta rót một cốc rồi đưa cho Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi giơ hai tay nhận lấy, khẽ nhấp một ngụm, nói: “Tay nghề của ông chủ Vương thật tốt”.

Vương Hải đặt chén trà xuống, nghiêm mặt nói: “Có biết tôi tìm anh đến là có việc gì không?”

Bình Luận (0)
Comment