Một Bước Lên Tiên

Chương 325

“Xin ông chủ Vương cứ nói”, Bạch Diệc Phi nói. Vương Hải nói thẳng vào vấn đề luôn: “Tôi cần sự giúp đỡ của anh”.

“Ông chủ Vương đề cao tôi quá rồi”, Bạch Diệc Phi đáp. Vương Hải là chủ tịch hiệp hội thương mại tỉnh Bắc Hải, vậy mà còn cần sự giúp đỡ của Hầu Tước sao?

Vương Hải thở dài, nói: “Những chuyện trước đây mong anh đừng để bụng. Tôi chỉ là muốn có một đối tác chắc chắn thôi, vì vậy muốn xem thực lực của anh được không thôi?”

Lúc này Bạch Diệc Phi đã hiểu được ý của ông ta nhưng anh vẫn hỏi với vẻ nghi ngờ: “Tại sao ông chủ Vương lại chọn tôi?”

“Chọn anh tất nhiên vì anh trong sạch rồi”, Vương Hải nói thẳng: “Tạm thời anh vẫn chưa phải dựa vào bất cứ thế lực nào. Tiểu Bạch à! Có lẽ anh không biết, mặc dù tôi là chủ tịch hiệp hội thương mại của tỉnh, bề ngoài thì có vẻ oai hùng đấy nhưng thực tế thì có không biết bao nhiêu kẻ lăm le vị trí này của tôi, bất cứ lúc nào cũng muốn kéo tôi xuống”.

“Cuộc tranh đấu trong đó không khác gì với việc tranh giành ngai vàng ở thời cổ đại. Anh nói xem, một hoàng đế thì sao có thể để người khác nhòm ngó ngai vàng của mình như thế được?”

“Ý của ông chủ Vương là muốn tôi giúp ông giữ vững ngai vàng này?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Vương Hải gật đầu, nói tiếp: “Tôi đã thể hiện thành ý của mình rồi, giúp anh giữ được Hầu Tước. Sau này chúng ta bắt tay nhau, Hầu Tước cũng có thể gia nhập vào top 10 của tỉnh rồi”.

Bạch Diệc Phi nhìn Vương Hải, nói: “Vậy ông chủ Vương muốn đối phó với ai?”

“Hai nhà! Đó là cốt thép Ngân Hoa của tập đoàn Diệp Thị và Phạm Chu Nhu”, Vương Hải nói tiếp: “Chỉ có hai nhà này thôi. Nhưng trước tiên phải đối phó với nhà họ Diệp”.

“Vừa hay, chẳng phải Diệp Ngải của tập đoàn Diệp Thị luôn đối đầu với Hầu Tước sao? Anh có thể nhân cơ hội này đối phó cả với cô ta, còn cả Diệp Hoan của nhà họ Diệp nữa”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì nhớ lại trước đây Diệp Hoan từng đến thành phố Thiên Bắc tìm Hầu Tước đầu tư. Nhưng vì gã có ý đồ với Long Linh Linh nên Bạch Diệc Phi đã cương quyết từ chối việc đầu tư này. Có lẽ chính vì chuyện này nên mới khiến Diệp Ngải muốn nhắm vào mình đến vậy.

“Diệp Ngải là…”, Bạch Diệc Phi hỏi với ý thăm dò.

“Là em gái của Diệp Hoan”.

Quả nhiên là như vậy. Bạch Diệc Phi như bừng tỉnh nhưng trong lòng vẫn lo lắng, nói: “Tập đoàn Diệp Thị là tập đoàn đứng thứ sáu của tỉnh, còn tôi còn chưa vào được top 10, vậy thì đấu với nhà họ Diệp kiểu gì?”

“Chẳng phải vẫn còn tôi sao?”, Vương Hải cười đáp: “Chúng ta bắt tay nhau thì tất nhiên có thể đối phó rồi”.

Bạch Diệc Phi đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: “Ông chủ Vương! Nếu ông phải tìm người giúp ông đối phó với nhà họ Diệp, vậy chứng tỏ rằng bản thân ông không đối phó được họ rồi. Đến ông không được thì làm sao Hầu Tước được chứ?”

“Ông chủ Vương, thật sự ông đề cao tôi quá rồi. Hiện giờ đến Hầu Tước của tôi cũng lực bất tòng tâm vậy thì làm gì còn sức làm chuyện khác?”

Vương Hải đột nhiên trầm mặt xuống, nói: “Tiểu Bạch! Anh tưởng tôi không biết gì sao? Cục diện hiện giờ chẳng qua là anh cố ý bày ra thế thôi. Nếu thật sự muốn giãy ra, chẳng phải là quá đơn giản sao?”

Sắc mặt Bạch Diệc Phi nghiêm túc, mắt nheo lại, tên Vương Hải này đúng là tin tức nhạy bén thật, đến điểm này mà ông ta cũng biết. Điều này khiến anh không thể không đề phòng.

“Thật xin lỗi, tôi vẫn chưa thể đồng ý được”, Bạch Diệc Phi trực tiếp từ chối.

Vương Hải trầm giọng nói: “Không thể cân nhắc thêm sao? Phải biết rằng, đây là đối phó với nhà họ Diệp đấy, cũng coi như giải quyết được phiền phức cho anh”.

“Giải quyết được chỗ phiền phức này thì địa vị của Hầu Tước ở tỉnh Bắc Hải cũng tăng thêm một bậc rồi, đến lúc đó thì không có ai dám đấu với anh nữa. Như vậy cũng coi như giúp nhà anh có được cuộc sống tốt hơn, chẳng phải thế sao?”

Lời nói vừa dứt thì Bạch Diệc Phi nheo mắt lại, do dự nói: “Ông chủ Vương muốn tôi làm gì?”

“Ha ha…”, Vương Hải vui vẻ cười nói: “Tôi biết ngay Tiểu Bạch là người biết nắm bắt thời cơ mà. Như vậy đi, mai tôi phải quay về rồi, tối nay Diệp Ngải mở tiệc tiếp đãi tôi, đến lúc đó anh đi cùng đi”.

Bạch Diệc Phi chau mày, nói: “Ông chủ Vương! Ông cũng biết là hiện giờ tôi không tiện lộ diện”.

“Có tôi ở đó, anh còn sợ cái gì?”, Vương Hải nói.

Lúc này Bạch Diệc Phi đành phải gật đầu đồng ý. Vương Hải vui vẻ nói với Bạch Diệc Phi vài câu rồi đưa anh ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, thi thể trong phòng khách cũng được vệ sĩ gầy gò kia xử lý xong xuôi. Còn Bạch Hổ và Từ Lãng vẫn đứng ở đó, người phụ nữ kia thì ngồi trên ghế sofa, khóc thút thít.

Vương Hải nhìn thấy cũng bơ đi, sau đó cười ha hả tiễn ba người ra về.

Lên xe rồi, sắc mặt Bạch Diệc Phi khác hẳn. Vương Hải đúng là lão hồ ly, tin tức nhạy bén đã đành, không ngờ còn muốn nhìn mình và tập đoàn Diệp Thị đấu nhau nữa. Đừng tưởng anh không biết, chẳng qua ông ta chỉ muốn tìm người chắn nguy hiểm cho mình thôi, còn việc ông ta muốn làm là thu lợi.

Đáng hận nhất là ông ta lại uy hiếp Bạch Diệc Phi, dùng Lý Tuyết và em gái ra để uy hiếp anh.

Bạch Hổ và Từ Lãng liếc mắt nhìn nhau, sau đó hỏi Bạch Diệc Phi: “Anh định làm thế nào?”

Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lúc, mới nói: “Cứ xem đã rồi tính”.



Buổi tối Bạch Diệc Phi vẫn dẫn theo Bạch Hổ và Từ Lãng, dựa theo địa chỉ mà Vương Hải nói đi đến một khách sạn. Khách sạn này cách với nơi Vương Hải ở rất gần, đi bộ tầm mười phút là tới.

Bạch Diệc Phi gõ cửa một phòng vip ở tầng hai của khách sạn. Sau khi vào, anh lập tức chau mày. Vương Hải nói là Diệp Ngải mở tiệc thiết đãi ông ta, về lý mà nói thì Diệp Ngải liên kết với mấy chục doanh nghiệp, vậy thì cô ta không thể đến một mình được. Nhưng trên thực tế, hiện giờ chỉ có Diệp Ngải và Vương Hải ở đây. Ngoài ra chỉ có vệ sĩ của Diệp Ngải, tên ma ốm và sư đệ của Từ Lãng.

Sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì Diệp Ngải sững người ra, sau đó nghĩ đến gì đó. Lúc này cô ta liền cảnh giác rồi nhìn tên ma ốm phía sau mình.

Tên đó nhìn thấy Từ Lãng thì chớp mắt một cái coi như chào hỏi, nhưng Từ Lãng lại bơ luôn.

Sau khi ngồi xuống, Vương Hải nhìn Diệp Ngải một cái rồi lại nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Chắc mọi người đều biết nhau rồi nên tôi không giới thiệu nữa nha”.

Diệp Ngải vẫn giữ nụ cười trên mặt, gật đầu một cái nhưng ánh mắt nhìn Bạch Diệc Phi thì vẫn có chút phức tạp.

Ban đầu, cô ta thật sự tưởng rằng Bạch Diệc Phi mất trí và còn thành kẻ ngốc nữa. Sau đó khi nhìn thấy Tô Đại Lưu thì có chút nghi ngờ. Tiếp đó nữa, Hầu Tước lại có thể vận hành bình thường khi bị bao nhiêu doanh nghiệp nhằm vào. Điều này đúng là có gì đó bất thường.

Lúc đó cô ta đã đoán được, Bạch Diệc Phi căn bản không thành kẻ ngốc mà đây đều là do Bạch Diệc Phi bày ra mà thôi. Chỉ có điều, không có chứng cứ, không tìm được tung tích của Bạch Diệc Phi nên không chắc chắn được. Giờ đây thì mọi chuyện đã rõ.

Vẻ ngoài thì không có gì nhưng trong lòng Bạch Diệc Phi đã đoán được Vương Hải định làm gì. Buổi sáng mới nói là muốn giúp anh đối phó với tập đoàn Diệp Thị, buổi tối cũng nói là mở tiệc thiết đãi, nhưng giờ đây chỉ có ba người. Lẽ nào cố ý thể hiện với Diệp Ngải để cô ta lơ là cảnh giác?

Vương Hải để ý hai người ở đối diện, lập tức ra vẻ không có chuyện gì, nói với vệ sĩ của mình: “Đi bảo bọn họ mang thức ăn lên”.

Tiếp đó ông ta nói với hai người: “Hôm nay bảo hai người đến cũng không có ý gì khác, chủ yếu là muốn hòa giải hai bên, xin đừng trách tôi tự quyết thế này”.

“Tôi biết là hai nhà có chút hiểu nhầm nhưng mọi người đều muốn phát triển, phát triển tiêu cực kiểu này thì không đúng, nên cùng nhau phát triển, hợp tác cùng có lợi mới phải”.

“Những chuyện trước đây cũng qua rồi, hôm nay ăn bữa cơm này coi như quên hết mọi việc”, nói xong trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Bạch Diệc Phi khóe miệng kèm theo nụ cười lạnh, Diệp Ngải cũng không có phản ứng gì nhưng thái độ thì xem ra cũng không muốn hòa giải.

Nhất thời, không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, ai nấy đều rất gượng gạo.

Bình Luận (0)
Comment