Một Bước Lên Tiên

Chương 905

Sau khi bà Trịnh bật cười lạnh lùng, cũng không muốn so đo quá nhiều, bèn nói: “Cho một cái giá, muốn bao nhiêu tiền mới rời khỏi con gái tôi?”

Bạch Diệc Phi không khỏi có chút kỳ lạ, tối hôm qua phái người đến giết mình, hôm nay lại đi bàn điều kiện với anh, chẳng lẽ không phải là nên bàn điều kiện trước rồi mới tìm người giết mình sao?

Bạch Diệc Phi không khỏi bật cười, sau đó hỏi lại bà ta: “Cái này phải xem dì, dì cảm thấy con gái của mình đáng giá bao nhiêu tiền thì đưa bấy nhiêu đi?”

“Anh!”, bà Trịnh đột nhiên phát cáu.

Bạch Diệc Phi lại cười: “Vậy tôi hỏi thế này, dì cảm thấy một nửa nhà họ Trịnh có đáng giá không?”

Bà Trịnh nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi lạnh lùng cười, nói: “Đây chính là mục đích của anh đúng không? Anh quả nhiên là vì tiền của nhà họ Trịnh!”

Bạch Diệc Phi chỉ lắc đầu nói: “Thực sự là không phải như vậy, tôi chẳng có chút hứng thú gì với nhà họ Trịnh của mấy người”.

Bà Trịnh cười lạnh: “Đừng giả bộ nữa, chút ý đồ đó của anh tôi đã nhìn thấu từ lâu rồi!”

Bạch Diệc Phi tỏ vẻ chẳng sao nói: “Tuỳ dì nghĩ thế nào cũng được”.

Bà Trịnh thấy vậy thì trợn mắt lườm Bạch Diệc Phi nói: “Vậy anh nói đi, anh muốn điều kiện gì? Nói đi”.

Bạch Diệc Phi hờ hững đáp: “Dì không đáp ứng được điều kiện của tôi”.

“Đừng có giữ sĩ diện cho anh mà anh lại không cần!”, bà Trịnh quát một câu.

Nhưng Bạch Diệc Phi lại tỏ vẻ rất vô lại nói: “Thế thì đã sao?”

Kỳ thực Bạch Diệc Phi lúc này có chút bực mình, bà Trịnh này tối qua vừa mới phái người đi giết mình, bây giờ lại giả bộ muốn nói chuyện tử tế để đàm phán điều kiện với mình.

Mà bà Trịnh lại vì câu nói này của anh mà nổi điên.

Ánh mắt bà Trịnh lạnh lùng, nhấc tay liền tát về phía Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi giật mình, cái tát này của bà Trịnh nhìn thì có vẻ rất tuỳ ý nhưng thực tế lại có lực rất mạnh, nếu như là một người bình thường mà chịu cái tát này thì chắc chắn không chết cũng bị thương.

Xong, đúng vào lúc anh định phản ứng lại thì bà Trịnh đột nhiên thu lực trên tay lại mà chuyển thành móng vuốt, bóp chặt vào cổ Bạch Diệc Phi.

Khuôn mặt Bạch Diệc Phi lộ vẻ kinh hãi.

Bà Trịnh lại lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: “Tôi mà muốn giết anh, quả thực là dễ như trở bàn tay!”

Tiếp đó bà ta thu tay lại, từ từ nói: Nếu như không phải vì ông nhà tôi, thì anh đã chết từ lâu rồi!”

Lúc này Bạch Diệc Phi mới nhìn ra, bà Trịnh này hoá ra lại là một cao thủ hạng hai cấp cao.

Anh đúng là nhìn lầm người rồi.

Bà Trịnh lạnh lùng nhìn Bạch Diệc Phi: “Hừ, sau này tốt nhất đừng có ý đồ không tốt, người có trình độ như tôi ở nhà họ Trịnh không thiếu đâu”.

“Nếu anh mà dám bắt nạt Ngữ Yên, đến lúc đó, tôi chắc chắn sẽ khiến anh chết rất thê thảm!”

Nghe thấy câu này, trong lòng Bạch Diệc Phi không khỏi ngạc nhiên: “Ý của dì là…”.

Bà Trịnh nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi một lúc, cuối cùng không khỏi thở dài nói: “Ngữ Yên thích anh, ông nhà tôi cũng đã quyết định rồi, tôi không còn gì để nói, để anh đến đây, chỉ là muốn xem nhân cách của con người anh thế nào mà thôi”.

“Hy vọng lời anh nói lúc nãy là thật, không phải là ham hố tiền tài của nhà họ Trịnh chúng tôi, mà là thật lòng muốn ở bên cạnh Ngữ Yên”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này thì trái tim bỗng đập bình bịch: “Vậy tôi…”.

“Hừ!”, bà Trịnh lạnh lùng hừ một tiếng, lúc nói chuyện ánh mắt lộ ra sự ghét bỏ: “Anh yên tâm, tôi sẽ không trách anh lúc nãy tỏ ra bất kính, ngược lại điều này chứng tỏ anh là một người thành thật, không giống một số người…”.

Bạch Diệc Phi lúc này đang siết chặt nắm tay, tâm trí của anh không hề đặt ở chỗ này.

Nếu như bà Trịnh nói chỉ cần Trịnh Tùng quyết định, thì bà ta sẽ không làm trái, như vậy Mạnh Giai tối hôm qua đến giết mình là do ai phái đến?

Mạnh Giai ngay từ đầu đã nói dối.

Nguy rồi!

Trong lòng Bạch Diệc Phi nghe lộp bộp một tiếng, Hiểu Anh gặp nguy hiểm!

Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Bà chủ, khách bên Nam Môn đến rồi”.

“Biết rồi”.

Bạch Diệc Phi đang định xoay người đi, sau khi nghe thấy câu này thì đột nhiên dừng phắt lại.

Bà Trịnh nhìn Bạch Diệc Phi rồi nói: “Tuổi có hơi lớn một chút, nhưng dù gì thì cũng là một người đàn ông, đi theo tôi đi, đưa anh đi gặp khách”.

Câu nói này nói trúng tim đen của Bạch Diệc Phi, cho nên anh gật đầu, đi theo bà Trịnh ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Trịnh Ngữ Yên lập tức chạy đến hỏi nhỏ Bạch Diệc Phi: “Mẹ tôi nói cái gì vậy? Có làm khó chú không?”

Bạch Diệc Phi âm thầm lắc đầu.

Bọn họ cùng nhau vào thang máy đi lên văn phòng trên tầng trên cùng.

Cửa vừa mở ra, Bạch Diệc Phi liền cảm thấy có sự khác biệt so với ngày hôm qua.

Vệ sĩ của ngày hôm nay có đến gấp ba lần hôm qua, mà những người bên cạnh của ngày hôm qua đều đã không thấy đâu, lúc này phía sau Trịnh Tùng cũng có khoảng hơn chục vệ sĩ đang đứng.

Bạch Diệc Phi đại khái nhìn qua một lượt, đám người này cơ bản đều là cao thủ hạng hai hạng ba.

Ngoài bọn họ ra, còn có một nam một nữ đứng ngay bên cạnh Trịnh Tùng.

Người nữ đó chính là chị dâu mà hôm qua Trịnh Ngữ Yên gặp, người đàn ông bên cạnh cô ta, hẳn là anh trai ruột của Trịnh Ngữ Yên.

Trịnh Tùng lúc này đang ngồi trên ghế sô pha, mà phía đối diện ông ta là ba người đàn ông vừa nhìn đã biết là người của cổng Nam.

Mà ba người này đều là cao thủ hạng nhất.

Tên đứng đầu là cái người đeo cặp kính râm, phần tóc trên đỉnh đầu để dài buộc hết ra phía sau.

Gã tóc buộc mỉm cười nói với Trịnh Tùng: “Ông Trịnh, ông phải nghĩ cho kỹ hậu quả đấy, đến lúc đó thái độ của chúng tôi với ông Trịnh đây sẽ không như bây giờ đâu”.

Bạch Diệc Phi lúc này đang cải trang, lại cố ý che giấu bản thân nên bọn họ cũng không nhìn ra được thân phận võ giả của Bạch Diệc Phi, cho nên anh rất khiêm tốn đi theo bà Trịnh đứng phía sau Trịnh Tùng.

Trịnh Tùng chỉ khẽ liếc mắt nhìn Bạch Diệc Phi một cái sau đó không có thêm phản ứng gì nữa.

“Trước đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi, khu số 2 là một nơi rất nhỏ, bất kể là Nam Môn hay là Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô, thì chúng tôi cũng đều không thể đắc tội được”, Trịnh Tùng thờ ơ nói.

Gã tóc buộc vẫn giữ nụ cười mỉm: “Vậy vì sao ông Trịnh không đánh cược một lần? Nếu như cược đúng thì thứ mà ông có được còn nhiều hơn bây giờ nhiều”.

“Thực xin lỗi, tôi không có khả năng cược”, Trịnh Tùng hờ hững đáp.

Gã tóc buộc cũng không nổi giận, thậm chí còn cười tươi hơn nói: “Cuộc đời con người vốn là những ván cược, mỗi một lần lựa chọn không phải là một lần đánh cược hay sao? Ông Trịnh vì sao không thoải mái cược một lần?”

Nhưng mà Trịnh Tùng lại từ chối: “Phía sau ván cược này là tính mạng của mấy triệu người dân, Trịnh mỗ không dám lấy ra đặt cược”.

Thấy Trịnh Tùng vẫn giữ thái độ từ chối, gã tóc buộc bèn thở dài một cái rồi nói: “Nếu đã như vậy, thế thì chúng ta không cần nói nhiều nữa”.

“Nhưng mà đề nghị trước đó của thủ lĩnh chúng tôi, ông Trịnh tại sao lại chưa trả lời? Có phải là ông không vừa mắt cậu chủ nhà chúng tôi không?”

Trịnh Tùng nghe vậy lập tức đáp lời: “Đương nhiên không phải, kỳ thực con gái của tôi đã có hôn ước, hai ngày sau sẽ tổ chức hôn lễ rồi, việc này chỉ có thể tính là nhà họ Trịnh chúng tôi không có cái phúc đó thôi”.

“Rầm!”

Trịnh Tùng vừa mới nói hết câu, gã tóc buộc còn chưa kịp có phản ứng gì, gã tóc vàng ngồi bên cạnh đã đập mạnh xuống bàn chửi: “Trịnh Tùng, ông đừng có không biết điều, cậu chủ nhà chúng tôi cần ngoại hình có ngoại hình, cần tiền có tiền, cảnh giới cũng đạt đến hạng nhất, chịu liên hôn với nhà họ Trịnh mấy người là coi trọng mấy người rồi!”

Trịnh Tùng nghe vậy lập tức sa sầm mặt lại, nói: “Vậy thì phải cảm ơn cậu chủ nhà anh đã coi trọng rồi, nhà họ Trịnh chúng tôi không dám trèo cao”.

“Láo xược!”

Gã đàn ông tóc vàng lập tức đứng bật dậy, gương mặt cực kỳ giận dữ.

Mà đám vệ sĩ sau lưng Trịnh Tùng cũng tiến lên một bước, bày ra tư thế đề phòng, đồng thời cũng bảo vệ Trịnh Tùng ở phía sau lưng.

Người của hai bên lập tức giương cung bạt kiếm với nhau.

Đúng vào lúc này, gã tóc buộc mới mỉm cười nói: “Mọi người đừng nóng nảy như vậy”.

Dứt lời lại quay ra nói với gã đàn ông tóc vàng: “Lam Càn, ông Trịnh dù gì cũng là một thương nhân nho nhã, đừng hành động thô lỗ với ông Trịnh”.

Sau đó lại quay ra nói với Trịnh Tùng: “Ông Trịnh chê cười rồi, Lam Càn là một người thô lỗ, quen thói thô lỗ ở phương Nam rồi, mong là ông Trịnh không để ý”.

Nhưng Trịnh Tống lại nhìn chằm chằm bọn họ không nói gì.

Gã tóc buộc thấy vậy không khỏi thở dài nói: “Như vậy đi, tôi sẽ báo cáo lại đúng sự thật cho thủ lĩnh, còn về việc liên hôn, ở Nam Môn chúng tôi có một tục lệ, nếu như đồng thời thích một người phụ nữ thì cách giải quyết tốt nhất chính là quyết đấu”.

“Nhưng mà, nếu như cậu chủ của chúng tôi không có hứng thú thì lại là một lẽ khác”.

“Việc hôm nay đến đây thôi, cáo từ”.

Nói xong bọn họ bèn đứng dậy đi ra ngoài.

Trịnh Tùng cũng không nói tiễn khách, bà Trịnh bèn nhắc nhở một câu: “Có cần tiễn không?”
Bình Luận (0)
Comment