Một Bước Lên Tiên

Chương 906

Trịnh Tùng hừ một tiếng: “Không phải là thô lỗ quen rồi à? Chắc hẳn cũng sẽ không để tâm đến những chi tiết này đâu”.

Sau khi nói xong bèn quay người bảo nhóm vệ sĩ: “Đều xuống cả đi”.

Nhóm vệ sĩ liền xoay người rời khỏi văn phòng, Bạch Diệc Phi cũng muốn đi ra theo nhưng Trịnh Tùng gọi anh lại: “Từ Lãng, anh đợi một chút”.

Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày, nhưng vẫn ở lại.

Trịnh Ngữ Yên thấy vậy cũng ở lại.

Cả căn phòng chỉ còn lại gia đình bọn họ.

Trịnh Tùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Từ Lãng, anh cũng thấy rồi, việc này rất nguy hiểm, cực kỳ có khả năng sẽ lấy đi tính mạng của anh, bây giờ anh vẫn còn một cơ hội cuối cùng”.

“Nếu anh muốn rút lui, có thể rời đi ngay lập tức”.

Lúc nãy đám người kia cũng nói rồi, ở Nam Môn, nếu như hai người đàn ông cùng thích một người phụ nữ, phải dùng cách thức quyết đấu để giải quyết.

Nhưng Bạch Diệc Phi lại thờ ơ nói: “Ở đây không phải là Nam Môn”.

Đây là địa bàn của bọn họ, dựa vào cái gì mà phải làm theo quy tắc của Nam Môn?

Trịnh Tùng nghe thấy câu này thì tức khắc vui hẳn, nhưng mà rất nhanh lại khôi phục vẻ nghiêm túc hàng ngày, ông ta đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, vỗ vỗ lên vai anh nói: “Nhưng có những việc, cần phải có sức mạnh mới được”.

Kỳ thực Bạch Diệc Phi vẫn rất hy vọng quyết đấu với bọn họ, như vậy có lẽ còn có thể bắt được cậu chủ của Nam Môn, dùng gã để đổi lại tên hung thủ kia.

“Kỳ thực muốn quyết đấu cũng không có gì, từ nhỏ tôi cũng được học một chút võ nghệ”, Bạch Diệc Phi cười nói.

Bà Trịnh nghe thấy câu này liền cười lạnh lùng nói: “Chỉ với mấy ngón võ mèo cào của anh à, đến tôi còn không đánh lại được bọn họ, anh còn mặt dày nói ra?”

Chị dâu của Trịnh Ngữ Yên cũng châm chọc thêm một câu: “Còn không à, có người còn thực sự cho rằng mình có thể thay đổi cục diện à? Bố mẹ, hay là bố mẹ cứ giải thích với anh ta đi, sự khác biệt giữa cao thủ với cao thủ là thế nào?”

“Đừng để đến lúc đó bị người ta đấm cho một cú chết ngắc, lại còn mất hết cả mặt mũi của nhà họ Trịnh chúng ta”.

Trịnh Ngữ Yên nghe thấy lời này, trừng mắt lườm chị dâu, nhưng lại không phản bác, chỉ là có chút lo lắng nói với Bạch Diệc Phi: “Chú à, đây không phải trò chơi đâu”.

Bọn họ không biết thực lực thật sự của Bạch Diệc Phi, mà Bạch Diệc Phi cũng không hẳn buộc phải quyết đấu với người ta, chỉ là vì điều này có liên quan đến người ngược đãi giết chết Ngô Cường, cho nên anh mới kiên trì nhúng tay vào.

“Tôi cũng không phải là loại bị nghe doạ dẫm từ bé cho đến lớn được thế này”, Bạch Diệc Phi nói.

Nói xong anh lại như có ý khác liếc mắt nhìn Trịnh Tùng: “Kiên trì nguyên tắc và giới hạn của mình là đúng, nhưng có đôi lúc, luôn nhân nhượng sẽ chỉ khiến cho đối phương được nước lấn tới!”

Nói xong, anh cũng mặc kệ phản ứng của bọn họ, xoay người bèn rời khỏi văn phòng.

Chị dâu của Trịnh Ngữ Yên lạnh lùng hừ một tiếng, giọng nói quái gở: “Nhìn xem đây là cái trò gì, thực sự cho mình là một nhân vật lớn hay sao?”

“Đợi đến lúc thực sự bị đánh chết, thì mới biết bản thân mình ngông cuồng đến mức nào!”

“Hừ! Tên nhóc con miệng còn hôi sữa, không biết trời cao đất dày!”, bà Trịnh cũng nói thêm một câu.

Nhưng anh trai của Trịnh Ngữ Yên lại có cách nhìn khác hẳn: “Tuổi tác hơi lớn một chút, nhưng tính cách cũng không tệ, chỉ là có chút tự đại”.

Trịnh Tùng chỉ khẽ nhíu mày như đang suy nghĩ gì đó.

Trịnh Ngữ Yên thì lại lo lắng đuổi theo Bạch Diệc Phi ra ngoài.

Bạch Diệc Phi vừa mới bước vào trong thang máy, Trịnh Ngữ Yên bèn vội vàng chen vào: “Chú, đợi đã!”

Bạch Diệc Phi liếc mắt nhìn một cái, anh hờ hững nói: “Hôm nay tôi còn có việc phải đi trước, ngày mai lại đến tìm cô”.

Trịnh Ngữ Yên tỏ vẻ rất xin lỗi: “Chú, xin lỗi nhé, trước đó tôi không biết chuyện là như vậy, hơn nữa nếu chuyện này mà như thế thật thì hay là thôi đi?”

Bạch Diệc Phi đã hiểu vì sao mà Trịnh Tùng muốn mình diễn kịch thành thật rồi, mà Trịnh Ngữ Yên cũng không ngốc, đương nhiên là có thể nhìn ra được.

Bạch Diệc Phi hờ hững nói: “Yên tâm, không sao”.

“Nhưng mà…”, Trịnh Ngữ Yên muốn nói gì đó, nhưng lại dường như có chút xấu hổ.

Bạch Diệc Phi có chút nghi hoặc nhìn cô ta rồi hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

Trịnh Ngữ Yên cắn răng, cuối cùng mở miệng nói: “Chú, kỳ thực tôi vẫn luôn muốn gả cho một người giỏi giang, một người đàn ông giống như anh hùng vậy”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này, bất giác nhíu mày lại: “Cho nên, kỳ thực cô không hề ngại gả cho cậu chủ của Nam Môn?”

Trịnh Ngữ Yên khẽ gật đầu, sau đó lại xấu hổ cúi đầu.

Bạch Diệc Phi nhíu mày càng sâu hơn.

Anh không chắc chắn Trịnh Ngữ Yên là thực sự muốn gả cho cậu chủ của Nam Môn hay không, hay là vì không muốn để mình quyết đấu với hắn ta, thậm chí liên luỵ đến cả nhà họ Trịnh nên mới cố ý nói như vậy.

Nhưng bất kể ra sao, thái độ cua Bạch Diệc Phi đều rất kiên quyết: “Không được!”

“Hả?”, Trịnh Ngữ Yên ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cùng ngạc nhiên.

Bạch Diệc Phi rất nghiêm túc nói: “Bố của cô chắc chắn sẽ không gả cô cho người của Nam Môn”.

Trịnh Ngữ Yên có chút do dự: “Nhưng…”.

Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu, rất nghiêm túc nói: “Nếu như trước khi hai bên đối đầu với nhau thì cũng không có gì, nhưng bây giờ hai bên đã đứng ở thế đối lập, mà bố của cô cũng không hề có ý định đầu quân cho giặc, điều này là đúng đắn”.

“Nhưng mà cô lại muốn gả qua đó, cho dù bố của cô không đầu quân cho giặc, sợ là cũng khó có thể giải thích rõ ràng được”.

Trịnh Ngữ yên rất không phục, lớn giọng phản bác: “Điều này thì liên quan gì đến tôi?”

Bạch Diệc Phi sa sầm mặt: “Sao lại không liên quan, việc này có quan hệ đến mỗi một cá nhân, quan hệ đến cả quốc gia của chúng ta!”

Bạch Diệc Phi đột nhiên trở nên nghiêm túc giáo huấn, khiến cho Trịnh Ngữ Yên có chút sửng sốt.

Bạch Diệc Phi cũng tự ý thức được mình có chút hung dữ, thở dài một hơi nói: “Chúng ta mặc dù ở tại đảo Lam, nhưng mà dù sao thì chúng ta cũng thuộc về lục địa phương Bắc, bất kể là cô có thể hiểu được hay không, từ trước đến giờ, việc thông đồng với địch là việc không được phép làm”.

Trịnh Ngữ Yên nghe thấy câu này xong thì ngẩn ra, sau đó có chút tò mò hỏi: “Chú, cảm giác chú hình như biết rất nhiều thứ?”

Bạch Diệc Phi vừa nghe thấy câu này liền hiểu được, Trịnh Ngữ Yên hầu như không biết được cuộc chiến giữa Nam Môn và Bắc Môn.

Mà Trịnh Ngữ Yên lại như đã hiểu được điều gì đó, nên cứ quấn lấy anh để hỏi: “Chú, thân phận của chú không đơn giản đúng không?”

Bạch Diệc Phi không trả lời, anh không biết phải trả lời cô ta thế nào.

Vừa đúng lúc cửa thang máy mở ra, Bạch Diệc Phi nhấc chân bước đi, đi ra một bên rồi nói: “Cô về trước đi, yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không có ai ép buộc được cô”.

Trịnh Ngữ Yên nhìn anh rồi gật đầu, sau đó cứ nhìn theo bóng dáng của anh mãi đến khi biến mất khỏi tầm nhìn của cô ta.



Sau khi Bạch Diệc Phi rời khỏi, lập tức đi đến một con ngõ tương đối hẻo lánh, sau đó nhanh chóng nhảy qua nóc nhà của các căn nhà san sát nhau.

Tốc độ của cao thủ hạng nhất rất nhanh, nhanh đến mức người bình thường hầu như không thể nhìn rõ được.

Động tác của Bạch Diệc Phi thoăn thoắt, anh muốn tranh thủ thời gian trở về thật nhanh.

Lúc đứng chung với bà Trịnh thì anh đã phát hiện ra Lưu Hiểu Anh gặp nguy hiểm rồi, sau lại lỡ mất thời gian, không biết bây giờ Lưu Hiểu Anh thế nào.

Khi anh quay về đến khu thu gom phế liệu, phát hiện ra Lưu Hiểu Anh đã không thấy đâu nữa, đến cả thi thể của Ngô Cường cũng vậy.

Mà ông chủ của khu thu gom phế liệu cũng đã chết trong một căn phòng khác.

Bạch Diệc Phi siết chặt nắm tay, sau khi hít sâu một hơi liền xoay người trở về căn phòng của mình để xem có thể tìm ra được chút manh mối nào không.

Bạch Diệc Phi đi đến bên giường, lật chăn ra nhưng không phát hiện có gì ở đó, sau lại đi đến bên cạnh bàn, nhìn kỹ một lượt mới phát hiện ra có ba cây châm bạc rất nhỏ và một cái lỗ nhỏ dễ khiến người ta bỏ qua.

Sau khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy cái lỗ liền lập tức nhớ đến cảnh tối hôm qua bị Mạnh Giai phi châm.

Bạch Diệc Phi đấm mạnh tay lên mặt bàn, chiếc bàn ầm một tiếng bèn vỡ nát.

“Mẹ nó!”

Bạch Diệc Phi lập tức đi ra khỏi khu thu gom phế liệu.



Bạch Diệc Phi không đi tìm bọn họ một cách không có mục đích mà lại đi đến nhà họ Trịnh lần nữa.

“Chú! Sao chú lại quay lại rồi?”, Trịnh Ngữ Yên vẫn còn đứng ở trước cửa toà nhà của nhà họ Trịnh, sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi, có chút nghi hoặc cũng lại có chút vui vẻ.

Nhưng sắc mặt của Bạch Diệc Phi lúc này quá mức âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, khí thế toàn thân khác hẳn với lúc trước, Trịnh Ngữ Yên nhìn thấy xong liền lui lại một bước theo phản xạ tự nhiên: “Chú, chú làm sao vậy?”

Nhưng Bạch Diệc Phi lại lạnh lùng hỏi: “Mạnh Giai đang ở đâu? Cô ta đã về chưa?”

“Hả?”, Trịnh Ngữ Yên ngây ra, sau đó giọng nói vẫn rất khó hiểu hỏi: “Mạnh Giai là ai?”

Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại: “Vệ sĩ bên cạnh cô không có người nào tên là Mạnh Giai à?”

“Không có”, Trịnh Ngữ Yên lắc lắc đầu.
Bình Luận (0)
Comment