Thái Hậu không đáp, hồi lâu mới nói: "Nếu sớm biết nó không nghe lời như vậy, lúc trước nên trực tiếp nâng đỡ Thẩm Uyên."
Nội thị cười: "Năm đó Thẩm tiểu tướng quân mới mười lăm, sợ là không chống đỡ nổi. Huống chi mặc kệ nói thế nào, Thẩm tiểu tướng quân vẫn kém hơn một bậc so với Thẩm tướng quân."
Thẩm Thái hậu thở dài: "Làm sao ai gia không biết? Nhưng ngươi nhìn xem, với bộ dạng này của Thẩm Tầm, ai gia có thể yên tâm đặt mười vạn Tây Cảnh Quân trong tay nó à? Thẩm Uyên tuy kém hơn nó một ít nhưng thắng ở chỗ biết nghe lời, ra tay tàn nhẫn, nhất là không quật cường như Thẩm Tầm."
Nội thị khuyên giải: "Rốt cuộc sự tình liên lụy tới phụ mẫu của Thẩm tướng quân, cũng coi như về tình có thể hiểu được. Nô tài cả gan khuyên, xin Thái Hậu thông cảm hơn, không nên nảy sinh hiềm khích với Thẩm tướng quân mới tốt."
Thẩm Thái hậu "Ừ" một tiếng, không nói gì nữa.
Mời vào ủng hộ bà còm ở wattpad. Thẩm Tầm ra cửa cung, Chu Trầm vội dẫn ngựa tới đón.
Đã gần đến buổi trưa, mặt trời vốn nên chiếu sáng nhưng hôm nay bầu trời vẫn xám xịt, mây đen giăng đầy không thấy một tia nắng. Hàng dương liễu dọc theo tường cung bị gió lạnh thổi nghiêng ngả, có thể thấy một lớp hơi nước mỏng ngưng tụ trên bề mặt lá cây vàng úa.
Chu Trầm giũ ra tấm áo choàng phủ thêm lên người Thẩm Tầm. Thẩm Tầm xoay người lên ngựa, đi được một quãng chợt xoay ngựa dừng lại, đứng dưới tòa thành lâu trông ra những dãy cung điện nối tiếp nhau gần như thẳng tắp đến tận chân trời.
"Bảy tám vạn người..." Nàng lẩm bẩm, khóe môi nhếch ra một tia cười trào phúng: "Đối với bọn họ thì chỉ là một con số, nhưng đối với chúng ta thì sau con số này đều là những sinh mạng, đang sống sờ sờ lại ngã xuống hết người này đến người khác!"
Nếu chưa trải qua sinh tử trên chiến trường, sẽ không hiểu được tình đồng đội cùng chung chiến hào, kề vai nhau tắm máu chiến đấu hăng hái, tình nghĩa tương trợ mảnh giáp xẻ đôi. Cho dù mỗi người có tâm tư riêng, nhưng khi đối diện với quân địch thì họ đều vứt hết ích kỷ cá nhân, chỉ còn giữ lại một bầu máu nóng chân thành. Huống chi còn toàn bộ người nhà của Ngô Văn Xuân bị phán trọng tội, bọn họ vô tội nhường nào, không những phải lang bạt kỳ hồ mà còn nhận lãnh chỉ trích và phỉ nhổ đến từ bốn phương tám hướng.
Thẩm Tầm nàng đây không thể nào thờ ơ, cũng không thể bảo trì trầm mặc trước những hy sinh và oan khuất như vậy khi đã biết được chân tướng.
"Tướng quân -- --" Chu Trầm khẽ gọi sau lưng nàng.
Thẩm Tầm quay đầu hỏi: "Hầu gia và Tạ tướng quân đâu rồi?"
"Hầu gia trở về Hầu phủ, Tạ tướng quân đi giáo trường. Chúng ta có định hồi phủ hay không?" Chu Trầm hỏi.
"Đi Binh Bộ." Thẩm Tầm vung lên roi ngựa, "Vút" một tiếng phi như bay về hướng nha môn của Binh Bộ. Vừa tới nơi thì trời bắt đầu tí tách đổ mưa.
Tiết Thị lang nghe thông báo, tự mình giương dù ra nghênh đón. Thẩm Tầm xuống ngựa, giũ giũ hạt mưa đọng trên người, cười nói: "Mưa nhẹ như vậy không đáng ngại, Tiết Thị lang khách sáo quá. Triệu Thượng thư có ở trong không?"
"Vừa được người mời đi ăn trưa." Tiết Thị lang cười đáp.
"Nếu biết trước ta đến sớm một chút, bám theo ăn uống một trận." Thẩm Tầm cười ha ha.
Tiết Thị lang sờ sờ mũi: "Nếu Tướng quân không chê, xin tạm chấp nhận ăn bữa cơm xoàng trong nha môn?"
"Nói giỡn thôi, làm gì thiếu một bữa cơm." Thẩm Tầm xua tay, theo Tiết Thị lang vào nha môn, trực tiếp đi đến Cục quân khí.
Vào phòng, trong góc đặt một giá gỗ to rộng, chủ quản Cục quân khí Binh Bộ Thị lang Ngô Thâm đang cúi người, cầm bút chấm mực phác họa bản vẽ cung nỏ vừa trải qua cải tiến.
Tiết Thị lang nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng. Lúc này Ngô Thâm mới thẳng người, không tình nguyện buông bút hành lễ: "Hạ quan bái kiến Thẩm tướng quân."
Thẩm Tầm gật đầu, cũng không đáp lễ, đi thẳng đến trước giá gỗ, cầm cây Phi hỏa thương ướm thử trong lòng bàn tay.
Tiết Thị lang đưa mắt ra hiệu cho Ngô Thâm, Ngô Thâm trừng mắt lườm lại, đi đến bên cạnh Thẩm Tầm tiếp lấy cây Phi hỏa thương thuyết trình: "Phi hỏa thương này có thể phun hỏa dược nhiều hơn một lần, bên trong có chông sắt và sắt vụn, lực sát thương tăng gấp đôi..."
Thẩm Tầm nghiêm mặt: "Nhìn qua cũng không tệ lắm, chỉ không biết sử dụng được không? Đừng có kiểu đốt lên mà hỏa dược không phun ra thì cũng vô ích."
Vẻ mặt Ngô Thâm tức khắc khó coi vài phần, nhẫn nại giải thích: "Lần này tuyệt đối không như vậy. Mời tướng quân xem..."
Y tiến sát lại gần, dùng giọng cực nhỏ nói nhanh: "Công văn của Binh Bộ bị trộm, tôi biết tin tức liền truyền ra, bên chỗ tướng quân..."
Đôi môi Thẩm Tầm động đậy, Ngô Thâm nghe nàng thì thầm: "Ngươi không cần lo, sau này có tin tức gì cũng tạm thời không nên truyền ra, phải án binh bất động."
Ngô Thâm cũng không thắc mắc, giọng nói đề cao vài phần: "... Chính là như vậy đấy ạ. Nếu tướng quân không tin thì có thể thử một lần."
Thẩm Tầm lấy lại cây Phi hỏa thương, gật đầu nói: "Ta mang về để Tạ tướng quân thử xem sao, anh ta mới là người dùng thương thành thạo."
Tiết Thị lang nghe vậy vội cười quảng cáo: "Đúng ạ, Phi hỏa thương còn có mỹ danh là Hoa lê thương, tục truyền tiền triều có vị Lý tướng quân chuyên sử dụng Hoa lê thương đã tuyên bố cái gì mà 'Hai mươi năm dùng Hoa lê thương, thiên hạ vô địch thủ'? Hoa lê thương cải tiến này nếu vào tay Tạ tướng quân, chắc hẳn uy lực càng mạnh."
Thẩm Tầm cười: "Tiết đại nhân nên khen lời này với Tạ tướng quân, tuy anh ta ít khi nói cười nhưng chắc vẫn rất thích nghe." Dứt lời bèn đi xem các loại hỏa khí khác. Cảm ơn nếu vào thăm nhà bà còm ở wattpad.
Chạng vạng Tạ Cẩn trở về phủ, vừa bước vào Tùng Uyên tiểu trúc thì thấy Thẩm Tầm đứng ngoài hành lang ngắm cảnh mưa bay gió thổi sương mù giăng giăng ngoài sân, trong miệng còn lẩm bẩm.
Tạ Cẩn đi đến trước mặt nàng, vừa lúc nghe được nàng đang ngâm: "Gió thu vạn dặm Phù Dung quốc, Mưa muộn ngàn gia Trầu Cổ thôn."
Anh chàng nhìn thoáng qua lá cây tùng bách trong sân rủ xuống trong mưa, mỉm cười trêu: "Đâu thấy hoa phù dung hay dây trầu cổ ở đây? Hay cô bị hoa mắt rồi? Cũng lạ nhe, sao hôm nay Thẩm tướng quân đa sầu đa cảm thế nhỉ, cô mà cũng xưng mình là người có tài nhưng không gặp thời nên không thể gặt hái được những hoài bão của bản thân?"
Thẩm Tầm lườm anh chàng một cái. Tạ Cẩn mặc một thân giáp đen, tay trái ôm mũ giáp bên hông, cả người bắn đầy nước bùn, tóc ướt nhẹp dính vài sợi trên trán, nhưng đôi mắt lại sáng rực có thần, mang chút ý vị sâu xa nhìn nàng chằm chằm.
Thẩm Tầm hừ: "Sao anh biết tôi không có hoài bão chưa gặt hái được?"
"Vậy thì nói nghe một chút." Tạ Cẩn lộ vẻ hứng thú: "Nếu cô không lên tiếng, vậy đúng là 'Gặp người đánh cá không nói được, Mang sáo quay về đảo cô đơn' rồi."
Thẩm Tầm không hé răng. Tiếng mưa đêm đập vào cửa sổ, đèn lồng lay động ngoài hành lang, ánh nến lung linh xuyên qua lớp vải đèn hắt bóng dáng cô độc của nàng xuống đất, đồng thời phản chiếu nỗi buồn không nguôi trong mắt nàng. Sau lưng Tạ Cẩn là màn mưa mênh mang và mái hiên dài hun hút.
"Tôi nói ra thì anh đừng dậm chân tức giận đấy nhé!" Thẩm Tầm bỗng nhiên bật cười, bịa y như thật: "Hoài bão của tôi có một phần là dùng một đường đao đánh Tạ tướng quân xuống ngựa, để Tạ tướng quân phải tâm phục khẩu phục hô một tiếng 'Tạ Vân Ẩn cam bái hạ phong'..."
Tạ Cẩn bĩu môi: "Mơ tưởng -- -- Còn gì khác nữa không?"
"Còn nhiều lắm, anh thật muốn nghe?"