Thẩm Tầm vươn tay vuốt ve nửa gương mặt lộ ra, nhẹ lẩm bẩm: "Nếu ta không đi mà bị kẻ khác phát hiện, vậy trước đó... Chẳng phải nơi này đã chịu nỗi đau vô ích?"
Nàng đặt tay kia trên ngực, giữa mày hơi ngưng tụ, giọng điệu chua xót.
Tạ Cẩn sửng sốt, buông eo nàng ra, cầm tay nàng dời đến ngực mình, chậm rãi chuyển qua vị trí trái tim, giọng hơi khàn khàn: "Ta cũng rất đau... Đến bây giờ còn không dám nghĩ tới."
Nơi được lòng bàn tay nàng bao phủ đang đập vô cùng dồn dập, cách lớp áo đen vẫn có thể cảm nhận trái tim nhảy loạn. Nàng nhìn mặt chàng, môi chàng mím chặt, ánh mắt sầm xuống, thân hình căng chặt, mặt nạ quỷ đã không còn đôi mắt như hai viên đá quý phụ trợ nên càng thêm yên lặng u ám, khiến cả người chàng thoát ra vẻ cô độc lạnh lùng như một con dã thú.
"Tạ Cẩn," nàng an ủi, "Chuyện đã đến nước này, chúng ta đều phải ẩn nhẫn, chờ khi -- --"
"Ta mặc kệ, cũng không muốn ẩn nhẫn," Tạ Cẩn tháo tung đai lưng nàng. Sự lý trí và bình tĩnh của nàng làm lòng hắn dâng lên một cỗ mất mát. Phần mất mát này lại hóa thành uất ức và cố chấp: "Không ai biết ta từ quân doanh lại đây, vừa khéo nàng cũng tới, đêm nay không cần rời đi."
Hắn mau chóng giựt ra đai lưng nàng, bàn tay ấm áp mò mẫm vào trong lớp áo, lòng bàn tay bao phủ bầu ngực trái của nàng, dán lên nơi trái tim đang đập loạn nhịp.
Thân thể Thẩm Tầm run rẩy, giãy giụa kéo tay chàng ta, "Không nên như vậy, chàng nghe ta nói -- --"
Hắn rút tay ra, nhưng sau đó lại man dã kéo xuống quần ngoài và quần trong của nàng, ngón tay mò vào giữa hai chân nàng, từng chút đẩy ra hai cánh bướm mềm mại, chỉ chốc lát đã vuốt ra vài giọt xuân.
Hắn vùi mặt vào ngực nàng, ngậm lấy đầu v* nhô lên cách lớp yếm rồi cứ thế dùng răng mà cắn. Mặt nạ lạnh băng dán vào da thịt lõa lồ khiến da gà nổi lên, từng hạt nhỏ li ti hiện ra rồi lại lặn xuống, chỉ chốc lát màu da khắp nơi đã ửng hồng.
Lòng hắn tràn đầy vui sướng khi thấy nàng nhảy xuống khỏi đầu tường, vốn tưởng rằng có thể chờ nàng đến thân cận, nếu không thì cũng có thể ôm nàng vào lòng, thế mà nàng lại cự tuyệt. Mặc kệ là lý do gì đều làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vào lúc này hắn giống như chiếc mặt nạ thú hung dữ, mang theo uất khí và bất cần, muốn hoàn toàn chiếm lấy con mồi dưới thân làm của riêng.
Hắn biết nàng đau, nhưng hắn cảm thấy nỗi đau của mình tuyệt đối không ít hơn nàng. Cứ mỗi lần nghĩ đến thời điểm nàng ký vào thư phóng thê, loại cảm giác vô lực và tuyệt vọng ngập đầu lại ập tới một cách che trời lấp đất. Trên đường bị áp giải hồi kinh, bị nhốt trong nhà lao không thấy ánh mặt trời, hắn không lúc nào không bị ngọn lửa hối hận thiêu đốt. Nhất là vẻ mặt quyết liệt của nàng lúc ấy càng như thanh kiếm chĩa trước tim hắn, mỗi lần trong đầu hắn chợt lóe lên hình ảnh khi đó thì thanh kiếm kia sẽ đâm hắn một nhát trí mạng.
Hắn hận bản thân xử sự không đủ thận trọng, suy xét không đủ chu toàn, vì thế mới bị người bên cạnh nàng chui chỗ trống. Hắn cũng hận chính mình không đủ tàn nhẫn, không thể sớm xử lý gã thân vệ của nàng. Gã thân vệ kia hắn vẫn luôn nhìn không thuận mắt, nhưng đó là người theo nàng mười năm, hắn cảm thấy chính mình không có lý do chính đáng, cũng không có lập trường thích hợp để yêu cầu nàng đổi đi gã ta.
Khi bị giam hãm trong nhà tù là lúc hắn tỉ mỉ phân tích mọi khía cạnh, suy đoán hết mọi khả năng, mà kết luận cuối cùng đã khiến hắn đắm chìm trong cơn giận dữ, có hối hận thì đã muộn.
Thẩm Tầm thở hổn hển, túm tóc chàng ta kéo ra: "Từ từ nào..."
Tạ Cẩn ngẩng đầu lên, ngọn lửa thiêu đốt trong lòng vừa là dục vọng và chinh phục, vừa là cầu xin và tìm an ủi.
"Đừng đi, đêm nay ở lại nhé!" Giọng nói của chàng thực trầm, hơi khô khốc, hàm chứa khẩn thiết và một tia yếu ớt: "Hạ nhân đều ở tiền viện, không ai biết nàng đến chỗ này."
Hắn vừa đánh một trận thắng đẹp nhưng lại không có người đến chung vui, lúc này bầu nhiệt huyết vẫn sôi sùng sục trong cơ thể, tinh thần phấn chấn vẫn chưa nguội xuống, nhưng hắn đang mang tội trên thân phải thống lãnh đội quân cũng mang gông xiềng, hắn phải trốn dưới lớp mặt nạ âm u, ngay cả bộ hạ cũ và ấu đệ cũng không dám tiếp xúc để chia sẻ niềm vui chiến thắng.
Nàng đến đây là niềm vui ngoài ý muốn, là phần thưởng trời cao ban cho hắn. Hắn không muốn buông tay, không muốn giống như đêm đó trên cầu của một thành nhỏ xa lạ phải nỗ lực khắc chế sự thôi thúc muốn kéo nàng lại, nhìn nàng đi xa trước mặt mình.
Khoảng khắc nàng thỏa hiệp là hắn cảm giác được liền, cánh hoa không còn kháng cự ngón tay của hắn, chất lỏng thơm ngào ngạt chiều theo sự kích thích vui vẻ trào ra, đầu ngón tay hắn càng lúc càng trơn trượt, hoa châu trồi lên căng cứng cổ vũ hắn tiến thêm một bước.
Tạ Cẩn rên nhẹ, cúi người hôn nàng. Môi anh vừa chạm vào môi nàng thì anh chợt phát hiện nửa chiếc mặt nạ cứng rắn đã cản trở cảm giác mặt áp mặt môi kề môi, sự đụng chạm vốn nên làm lòng người say đắm nhưng đáp lại anh chỉ là sự lạnh lẽo của kim loại, khiến anh khát khô cổ nhưng lại bất lực, bèn do dự rụt lui một chút.
Có lẽ nàng sẽ cảm thấy đau, anh nghĩ.
Ngay khoảng khắc đó Thẩm Tầm lại đưa tay quàng qua cổ anh, rướn người hôn lên chiếc mặt nạ, hôn từ tai hôn đến khóe mắt, đôi môi dừng lại chốc lát trên hàng mi đang run rẩy rồi hôn dọc theo sống mũi cao thẳng đi xuống.
Thân thể Tạ Cẩn rung nhẹ, mặt nạ kim loại ngăn cách đôi môi mềm mại của nàng, nhưng anh vẫn có thể cảm giác được mỗi nơi môi nàng lướt qua đều bùng lên ngọn lửa nung đốt khiến mặt nạ nóng lên. Anh chờ đợi, chờ môi nàng vừa di chuyển đến khóe môi anh bèn lập tức nghiêng đầu ngậm lấy cánh môi thơm ngọt.
Hai người dây dưa kịch liệt với nhau, đau đớn đã không còn quan trọng, thậm chí mang đến càng nhiều kích thích. Tạ Cẩn cuồng loạn giựt tung quần áo nàng, xé rách tấm yếm, vuốt ve nàng hôn cắn nàng, mơn trớn từng tấc da thịt lõa lồ giữa đống quần áo hỗn độn.
Mùi máu tươi trên người Tạ Cẩn đã được tẩy rửa sạch sẽ, y phục và mái tóc tản ra hương bồ kết, nhưng Thẩm Tầm vẫn có thể ngửi được một tia cắn nuốt bạo ngược, khơi dậy dục vọng ập tới mãnh liệt. Nàng gần như chết chìm trong cơn nước lũ cuồn cuộn, không cần quá nhiều màn dạo đầu, động tiên đã ướt đẫm, xuân triều dâng trào.