Thẩm Tầm nghiến răng kẹp chặt bảo bối, muốn mau chóng kết thúc. Tạ Cẩn cảm giác được ý đồ của nàng, bàn tay phủ trên bầu ngực siết mạnh hơn, nhéo núm vú nàng mà day, đầu thương dưới thân chuẩn xác đâm trúng chỗ mẫn cảm, thúc cho nàng trời đất quay cuồng. Chỉ chốc lát hai chân nàng co giật rồi tiết ra, Tạ Cẩn vẫn không buông tha, tiếp tục cọ xát không ngừng.
Khoái cảm kéo đến chồng chất, nàng không kịp lấy hơi, nước mắt ứa ra không thể kiềm chế. Nàng bị hắn kéo lên cao trào liên tục, hoan ái biến thành trận chiến giằng co, hắn không chịu thua, cũng không muốn kết thúc, để mặc bản thân sa vào loại thể nghiệm cực hạn.
Kích thích tột đỉnh khiến thân thể nàng như bị xé nhỏ rồi lại dung hợp, cho đến khi một cơn gió thổi tung tấm rèm, ánh trăng lọt qua khe hở chiếu lên những giọt lệ lấp lánh xẹt vào mắt mới khiến Tạ Cẩn đột nhiên bừng tỉnh, rút ra khỏi thân thể nàng, kéo nàng ôm vào lòng.
"Xin lỗi..." Tạ Cẩn lẩm bẩm: "Ta hơi..."
Thẩm Tầm ôm chặt thắt lưng Tạ Cẩn hôn lên môi chàng: "Không sao đâu, chỉ là chàng hãy để ta thở cái đã."
Tạ Cẩn hít một hơi thật sâu, ôm sát nàng không nói lời nào. Sâu trong đáy lòng, bởi vì biến cố xảy ra quá thình lình đã tạo thành vô số cảm xúc đan xen -- Nỗi thống khổ và hoảng loạn không thể áp chế, cảm giác thất bại và tự trách, sự phẫn nộ và ghen tuông, tất cả ảnh hưởng tiêu cực dần dần bị cuốn trôi ngay tại khoảng khắc này. Tạ Cẩn bình tĩnh lại, nằm nghiêng trên sập khép vạt áo bao lấy nàng, thân hình căng thẳng hoàn toàn thả lỏng.
Hành lang sũng ánh trăng lúc này chìm vào yên tĩnh, bóng của những cây cột trụ đổ xuống đất, chia khoảnh ánh sáng rực rỡ thành nhiều mảnh, hoa văn của lan can chạm khắc cũng in trên mặt đất, nằm giữa cái bóng của hai cây cột.
Chậu than bạc trong góc lặng lẽ cháy mang đến vài phần ấm áp cho hành lang trống trải rét lạnh. Sau bức rèm là hai người đang ôm nhau thật chặt, cằm chàng tựa trên vai nàng, sau một lúc lâu, Thẩm Tầm vuốt ve chiếc mặt nạ quỷ.
Nàng có thể cảm giác được chiếc mặt nạ đã ảnh hưởng rất lớn đến Tạ Cẩn. Ngoại trừ bất tiện trong sinh hoạt thì điều quan trọng hơn là sự tác động thật sâu vào tâm lý, khiến đáy lòng chàng trào dâng từng tí cảm xúc âm u mà bình thường chàng không bao giờ để lộ, thậm chí có cả một tia bạo ngược cùng nóng nảy và thiếu kiên nhẫn mà chính chàng cũng chưa thể ý thức được.
Nàng thoáng toát mồ hôi lạnh, lúc này mới hoàn toàn cảm nhận được chỗ ác độc trong chiêu thức của vị Hoàng đế trẻ tuổi.
Âm Sí Quân không được triều đình tán thành, cũng là đội ngũ Thẩm Thái hậu muốn cố công bóp chết. Để có thể ổn định gót chân trong nghịch cảnh như vậy, cách duy nhất là lập quân công trong thời gian cực ngắn, hơn nữa phải là quân công thật lớn đến mức hoàn toàn không thể bị mạt sát mới có thể giữ được bọn họ.
Binh lính không mặc áo giáp, không mang mũ giáp là do Tuyên Chiêu Đế thỏa hiệp và nhượng bộ với Thái Hậu, nhưng đeo lên mặt nạ lại là chủ ý của chính Hoàng đế.
Nửa gương mặt bị trói buộc dưới lớp mặt nạ, có lẽ sự bất tiện trong sinh hoạt chỉ là một phần, điểm chính yếu vẫn là cảm giác lo âu và cô độc. Thân thể tóc da đến từ phụ mẫu mà không thể trực diện ánh mặt trời, dần dà sẽ hình thành cảm giác tự bế táo bạo không cách gì phát tiết, chỉ còn lại dục vọng phải cấp bách tháo xuống mặt nạ. Dục vọng này sẽ hình thành tính bạo ngược khát máu, có thể thúc đẩy Âm Sí Quân tung hoành tàn sát tứ phương đoạt lấy quân công, đồng nghĩa với việc có thể đạt được biên chế chính thức và địa vị trong xã hội.
Thế nhưng phương thức như vậy cũng rất nguy hiểm, thậm chí có khả năng huỷ hoại đội quân này.
Hoàng đế nói đội ngũ này là chiêu kiếm lệch, thế nhưng phương thức Hoàng đế sử dụng chẳng phải cũng là chiêu kiếm lệch?
Sự mất khống chế vừa nãy của Tạ Cẩn, khả năng rất lớn là do áp lực chồng chất trong khoảng thời gian ngắn, nhưng chưa chắc không có bóng ma tâm lý do chiếc mặt nạ đem tới.
Đối với Âm Sí binh bình thường, bọn họ sống trường kỳ trong hoàn cảnh âm u, có lẽ sẽ không ảnh hưởng rõ ràng, nhưng đối với một Tạ Cẩn xuất thân danh môn vọng tộc, thời thiếu niên hùng dũng oai vệ đứng trên toàn bộ con cháu quý tộc Trường An, sự chênh lệch này đích xác rất lớn. Đặc biệt chàng vừa trải qua một phen biến động, đang trong giai đoạn trầm cảm thiếu tự tin.
Thẩm Tầm đau lòng ôm chặt anh chàng, lần thứ hai hôn lên tấm mặt nạ: "Đeo khó chịu lắm không?"
"Không đến nỗi," Tạ Cẩn đáp, "Quen rồi là ổn, hơn nữa sẽ không phải mang lâu lắm đâu."
"Đều do ta," Ánh mắt Thẩm Tầm ngấn lệ, "Nếu ta sớm..."
"Không phải lỗi của nàng," Anh cầm tay nàng đưa lên môi hôn nhẹ, lặp lại: "Không phải lỗi của nàng, thật ra giải quyết như vậy đã là phương thức tốt nhất. Vào lúc ta thành lập đội ám quân, ta đã từng nghĩ tới kết quả tệ hơn nhiều."
"A Tầm," Anh vuốt ve gương mặt nàng, "Chờ ta, chờ ta lấy lại gương mặt chính mình, một lần nữa đứng dưới ánh mặt trời, chúng ta..."
"Được." Thẩm Tầm không chờ chàng ta nói xong, dứt khoát đáp ứng. Kế tiếp liền bịt kín môi chàng, hôn chàng thật sâu, đôi tay xoa ngực chàng, dán tay lên vị trí con tim đang đập mạnh mẽ.
Tạ Cẩn rụt lui một ít: "Mặt nạ sẽ cấn mặt nàng, có đau hay không?"
Thẩm Tầm đuổi theo, "Không đau, ta thích."
Tạ Cẩn ngẩn người: "Nàng thích?"
Nàng cười: "Thật sự thích lắm, tuy mặt nạ này có thể làm chàng không thoải mái, nhưng đeo trên mặt chàng trông rất đẹp."
Tạ Cẩn nhìn kỹ nàng, dường như muốn phân rõ rốt cuộc nàng nói thật hay chỉ muốn an ủi anh.
Bàn tay Thẩm Tầm vuốt ve ngực chàng đã trượt xuống, mò đến tiểu Cẩn giữa hai chân chàng ta đang lặng lẽ ngóc dậy, dùng hành động an ủi chàng.