Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 105

Sau khi về khách sạn, Tiểu Thuần nhìn Tô Tinh Dã cùng Thẩm Vọng Tân bước vào một phòng, tâm tình có chút phức tạp. Đường Viên quay đầu thấy Tiểu Thuần vẫn nhìn vào cửa phòng mà sếp mình đã đóng lại thì đi đến, khoác vai của cô ấy, “Haiz, Nhà của cô đều đã sụp lâu rồi mà vẫn chưa quen sao?”

Tiểu Thuần liếc nhìn cô ấy một cái: “Nhà của cô mới sụp ý.”

“Ồ, tôi không chỉ là fan only mà tôi cũng là fan couple. Sụp cái quỷ ý.”

Tiểu Thuần nghe được, “Cô đừng nói chuyện với tôi nữa.”

“Sao thế, sao thế. Nếu không thì cô với tôi trở thành fan CP đi. Như vậy thì phòng của cô mới không bị sập nữa.”

“Tránh xa ra. Có đánh chết tôi cũng không trở thành chó CP.”

“Haiz, Cô thật là độc miệng.”

Tiểu Thuần đẩy tay cô ấy ra, “Cặp đôi chó nhà cô.”

Đường Viên cũng không để tâm tiếp tục vui vẻ khoác vai, “Haiz, thực ra cô chính là đau lòng đi.”

Tiểu Thuần trừng cô ấy một cái, “Con mắt nào của cô thấy tôi đau lòng?”

Đường Viên cũng không để ý tiếp tục khoác vai, hi hi ha ha cười, “Hai con mắt của tôi đều nhìn thấy.”

“Đi đằng này.”

Hai người ở bên ngoài cô một câu tôi một câu đối đáp nhau nhưng cuối cùng vẫn là cùng vào một phòng. Chỉ độc nhất người hâm mộ trung thành như Tiểu Thuần có chút ấm ức nhưng mà Tiểu Thuần không nói.

Ở bên này, sau khi Tô Tinh Dã cùng Thẩm Vọng Tân vào phòng, cô không kịp nói một câu thì đột nhiên eo bị ôm chặt, sau đó cả người bị ép vào tấm cửa đang đóng chặt, giây tiếp theo nụ hôn nồng nặc mùi rượu d3 xuống.

Cả nụ hôn kịch liệt hơn so với trước rất nhiều, hàm răng c4n mut môi, cọ sát. Tô Tinh Dã cảm thấy bản thân sắp tắt thở đến nơi, nhưng dù có như vậy anh cũng không buông ra. Cô vươn tay ôm eo thon của anh, mở miệng tiếp đón động tác của anh, không muốn tách rời. Đột nhiên người cảm thấy nhẹ bẫng đi, cô bị người nào đó bế lên hướng phòng ngủ đi vào. Hai đôi môi m3m mại vẫn như vậy không tách rời.

Hai tay Tô Tinh Dã mới đầu ôm eo anh chuyển thành ôm cổ anh, âm thanh như có như không phát ra từ đôi môi ngậm chặt, “Thẩm Vọng Tân...”

Cô bị đặt lên chiếc giường êm ái, lại bị người đàn ông mang theo cảm giác xâm lược lần nữa d3 xuống. Môi lại lần nữa bị ngậm vào, trong đầu Tô Tinh Dã lúc này đã thành một đống mơ hồ, da thịt trên người như là bị thiêu đốt vậy. Từ eo truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, nóng đến giật mình, cô mở mắt ra thì chạm vào đôi mắt thâm thúy sâu thẳm của anh. Đôi mắt anh đỏ rực như lửa đốt, trong phút chốc tâm tình rơi vào kích động.

Thẩm Vọng Tân nhìn người bên dưới mình, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, sắc mặt nhuộm lớp mỏng màu hồng, đôi mắt như làn nước mùa thu, thân thể m3m mại không xương, có mùi thơm ngọt ngào khiến anh bị mê hoặc. Lý trí kiêu ngạo bốc hơi hết, giọng nói khàn đục vô cùng, “Tinh Tinh, có được không?”

Tô Tinh Dã nhìn anh. Thực chất hôm nay cô đến đây ngoài việc muốn tận mắt chứng kiến anh nhận giải thưởng ra còn muốn tặng anh món quà, quà sinh nhật.

Thẩm Vọng Tân nhìn cô trầm mặc không nói gì, cho rằng cô từ chối hoặc sợ hãi, bàn tay đang ôm cơ thể bên dưới không kiềm chế được nắm chặt lại thành quyền. Anh hơi nhấc người lên, tay chống lên trán, âm thanh có chút khắc chế trầm thấp nói, “Ngoan, anh vào phòng tắm.”

Vào lúc anh chuẩn bị nhấc người lên, sau lưng đột nhiên có một thân thể ấm áp bao phủ, vòng tay của cô ôm chặt lấy eo anh.

“Chờ đã...” Giọng của cô so với anh cũng không tốt hơn là bao, ngoại trừ khàn còn có chút kiều mị.

Thẩm Vọng Tân sau lưng cứng đờ, anh không biết cô muốn anh chờ điều gì.

Đột nhiên, tiếng hò reo từ xa truyền đến, Thẩm Vọng Tân lờ mờ nghe được tên của mình. Anh vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ cách một lớp vải mỏng của khách sạn, từ xa nhìn thấy hình ảnh lờ mờ trên toà tháp đôi, gương mặt quen thuộc và một loạt các chữ hán và số kết hợp với nhau. Đại khái là “Thẩm Vọng Tân 1228 sinh nhật vui vẻ.”

“Sinh nhật vui vẻ.” Giọng cô gái truyền đến từ phía sau.

Thẩm Vọng Tân quay lại. Đôi mắt cô vô cùng sáng ngời, đôi môi đỏ mọng cong thành hình vòng cung vô cùng xinh đẹp.

Tô Tinh Dã hơi điều chỉnh lại thân mình, quỳ trên giường hai tay ôm lấy cổ anh, hai má, vành tai, cổ đều đỏ bừng. Giọng nói cũng run nhè nhẹ nhưng Thẩm Vọng Tân vẫn nghe được rõ ràng, “Hôm nay anh muốn mở quà không?”

Đôi mắt đã đỏ của Thẩm Vọng Tân lại càng thêm đỏ, yết hầu nhô ra bắt đầu lên xuống. Tiếng hoan hô ở nơi xa lại càng lúc càng xa hơn.

Tô Tinh Dã nhìn anh, khóe miệng vẫn giương lên, nhưng ngay giây sau đã thấy anh đột ngột đứng dậy gấp gáp xoay người. Cô đột nhiên bị giật mình, nhất thời không phản ứng lại. Sau đó cô thấy anh bước lớn đến cửa sổ, vươn tay kéo lớp rèm kín lại để che đi ánh sáng từ ngoài cửa sổ vào, tất cả ánh sáng bị ngăn cách bên ngoài.

Chờ cô phản ứng lại thì mọi thứ đã rơi vào trạng thái không thể kiểm soát được. Anh hôn lên môi cô, trầm giọng hỏi: “Em có sợ không?”

Lần đầu tiên làm chuyện như vậy sẽ có sợ hãi chứ, nhưng bởi vì người đó là anh cho nên cô không sợ nữa. Cô chủ động hôn đôi môi nóng bỏng của anh, nói: “Không sợ”

Đúng không sợ nhưng lại rất đau. Tô Tinh Dã đau đến nước mắt chảy hàng dọc theo khóe mắt, run rẩy khóc, “Đau quá...”

Thẩm Vọng Tân không ngừng hôn đôi mắt cô, cảm nhận được nước mắt của cô. Anh biết cô đau. Anh cũng đau. Anh an ủi cô, “Ngoan, Tinh Tinh, thả lỏng một chút, lúc nữa sẽ đỡ hơn.”

Nước mắt Tô Tinh Dã không ngừng rơi, nỗi đau càng thêm lớn. Cô lại nghe thấy giọng nói của Thẩm Vọng Tân.

“Tinh Tinh. Mở mắt ra đi, nhìn anh.”

Tô Tinh Dã không thể không mở đôi mắt mờ sương nhìn anh.

Thẩm Vọng Tân cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói khàn khàn mang theo thành ý, “Anh yêu em.”

Trong giây tiếp theo, tất cả những âm thanh kêu lên đều bị chặn lại, Tô Tinh Dã chỉ cảm thấy trong đầu như có pháo hoa nổ tung nổ, đến mức cô hoàn toàn mất ý thức.

**

Sau khi kết thúc hoàn toàn, Tô Tinh Dã sớm đã không biết đêm nay là ngày nào. Rõ ràng vừa mới thân thiết quấn lấy nhau, nhưng lúc này cô lại như đà điểu co tròn trên giường. Cảm giác được góc chăn bị kéo nhẹ, cô vô thức kéo chặt chăn hơn, giọng nói có chút rụt rè pha lẫn sự xấu hổ, “Đừng kéo mà...”

Thẩm Vọng Tân nghe được giọng nói của cô từ trong chăn truyền đến, cúi thấp đầu cười một tiếng, “Vậy cũng không thể không gặp mọi người luôn chứ?”

Tô Tinh Dã trầm mặc một hồi lâu không lên tiếng.

Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng vỗ chăn, “Ngoan, chúng ta dọn dẹp và đi tắm rửa một chút được không?”

“...Em không muốn anh.”

“Ừ? Không muốn anh cái gì?”

“Em.. em...” Tô Tinh Dã không nói ra được thành lời.

Thẩm Vọng Tân bế cả người cô cùng chăn lên. Tô Tinh Dã “A” một tiếng cách chăn ôm lấy vai anh.

“Đừng sợ, không làm em ngã đâu.”

Sau khi Thẩm Vọng Tân ôm cô vào nhà tắm thì đặt cô ngồi lên bệ bồn rửa mặt, mà lúc này Tô Tinh Dã cũng từ trong chăn chui ra, mặt cô đỏ bừng, đôi môi sưng đỏ diễm lệ, đôi mắt long lanh như sương, lúc nhìn thấy anh có chút ngại ngùng, hờn dỗi.

Trái tim Thẩm Vọng Tân đột ngột ngừng đập, yết hầu lại lần nữa chuyển động lên xuống. Cô luôn nói anh đẹp nhưng cô gái nhỏ của anh còn xinh đẹp hơn anh gấp ngàn vạn lần.

Tô Tinh Dã bị ánh mắt quen thuộc của anh nhìn, cô mím môi dưới, vươn đôi chân đang được bọc trong chăn đá anh một cái, “Anh ngẩn người gì thế?”

Thẩm Vọng Tân lấy lại tinh thần. Anh cười đem chăn của cô kéo xuống, tiến đến gần hôn lên môi cô, “Anh mở nước ra trước nhé.”

Tô Tinh Dã gật đầu “Ừ” một tiếng.

Thẩm Vọng Tân rửa sạch bồn tắm mới bắt đầu cho nước vào. Sau khi kiểm tra nhiệt độ nước, anh đứng dậy ôm lấy cô. Sau khi dứng vững Tô Tinh Dã ôm lấy chăn cự tuyệt anh, “Em tự mình tắm, anh ra ngoài đi.”

Thẩm Vọng Tân nhìn mặt cô thể hiện rõ sự cự tuyệt và ngại ngùng, nhưng vẫn có chút lo lắng, “Em có thể chứ?”

Tô Tinh Dã gật đầu, “Em có thể mà.”

Thấy vậy, Thẩm Vọng Tân cũng không miễn cưỡng cô nữa. Anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Anh ở bên ngoài, có việc gì thì gọi anh.”

Tô Tinh Dã lập tức gật đầu “Vâng vâng” hai tiếng.

Sau khi Thẩm Vọng Tân đi ra ngoài, Tô Tinh Dã mới bỏ chăn ra khỏi người. Cô nhìn thấy toàn thân là vết đỏ, nghĩ đến sự cường thế và xâm lược của anh lúc trước, khuôn mặt không dễ gì mới khôi phục được lại lần nữa đỏ bừng lên. Cô cẩn thận bước vào bồn tắm, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Bình thường trông cũng nhẹ nhàng như vậy mà không nghĩ đến...”

Lời vẫn còn chưa nói hết, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa làm cô bị dọa không nhẹ, “Sao... sao thế?”

Giọng nói của Thẩm Vọng Tân vọng vào, “Tinh Tinh, Anh ra ngoài một lát, sẽ về nhanh thôi.”

Tô Tinh Dã tâm hoảng ý loạn cũng không hỏi anh ra ngoài làm gì, lập tức trả lời: “Được.”

Sau khi tắm xong, Tô Tinh Dã quấn khăn tắm bước ra ngoài, từ trong vali hành lý của Thẩm Vọng Tân chọn một chiếc áo len mặc vào, áo len của anh có thể che đến bắp chân cô.

Cô vươn tay kéo vạt áo len, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra về sầu não. Cô thật sự chưa có chuẩn bị, đến cả quần áo sạch cũng không mang theo, lại cũng không thể mặc quần áo cũ, cũng không muốn...

Đang sầu não, đuôi mắt quét đến chăn gối bị bọn họ vứt toán loạn đã được anh thu dọn gọn gàng. Chăn ga giường đều được thay bộ mới, nhưng Thẩm Vọng Tân ra ngoài lúc này vẫn chưa trở về.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cô lập tức đi đến, hỏi: “Ai vậy?”

“Là anh.”

Sau khi nghe được giọng nói quen thuộc, Tô Tinh Dã mới mở cửa.

Trong tay Thẩm Vọng Tân xách túi đồ bước vào, trên người anh vẫn còn chút hơi lạnh, ánh mắt rơi trên người cô, con ngươi đột nhiên sâu thẳm.

“Anh đi ra ngoài làm gì thế?” cô hỏi.

Thẩm Vọng Tân giơ tay lên miệng thổi ấm mới nắm tay cô dắt vào trong.

Tô Tinh Dã bị hành động của anh làm cho ấm lòng, không kiềm chế được nắm chặt tay anh.

Lúc nhìn rõ túi đồ trong tay anh mặt cô liền đỏ bừng, “Anh... anh ra ngoài mua sao?”

Thẩm Vọng Tân “Ừ” một tiếng.

“Anh không sợ người khác nhận ra sao?”

Thẩm Vọng Tân cười an ủi nói: “Sẽ không đâu, anh nửa đêm nửa hôm lại còn che chắn kỹ như vậy thì ai mà nhận ra được chứ?”

Tô Tinh Dã lại lần nữa vào phòng tắm, lúc đi ra còn có chút ngại ngùng. Thẩm Vọng Tân đi về phía cô hơi cúi người bế cô lên giường, sau đó đắp chăn cho cô, vuốt má cô rồi đứng dậy.

Tô Tinh Dã lập tức căng thẳng hỏi: “Sao anh lại đi?”

Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng nói: “Ngoan, anh không chạy đâu. Anh đi tắm.

Em ngủ trước đi nhé?” ------oOo------
Bình Luận (0)
Comment