Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh

Chương 106

Tô Tinh Dã nằm trong chăn, cách cửa nhà tắm nghe thấy tiếng nước chảy róc rách truyền ra từ bên trong. Trong đầu cô hiện lên mấy hình ảnh không thích hợp, cơ bụng cường tráng, động tác có lực, thở gấp...

Qua một lúc, Tô Tinh Dã mới ý thức được trong đầu mình đang nghĩ đến cái gì, cô than một tiếng sau đó kéo chăn lên che đầu mình.

Thẩm Vọng Tân bước ra nhìn thấy người trong chăn co lại thành một đoàn. Anh vô thanh cười lên, bước nhanh đến.

Tô Tinh Dã đang ảo não trong chăn cũng nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra và tiếng bước chân lại gần, nhưng có lẽ vì vừa nãy đã nghĩ đến chuyện không nên nghĩ nên có chút chột dạ và ngại ngùng, vậy nên khi anh sát lại gần cô cũng không nhúc nhích gì. Qua một lúc, cô nghe thấy “cạch” một tiếng, đèn ngủ trên đầu giường đã bị tắt, mà chiếc chăn vốn chỉ thuộc về cô bị vạch lên, tiếp đó là giường cạnh cô hơi trùng xuống.

“Ngủ rồi sao?” Anh giọng trầm thấp từ phía sau cô vang lên.

Tô Tinh Dã mím mím môi trong phút chốc không trả lời, chỉ cần ba giây không có tiếng đáp lại ấy sẽ khiến anh nghĩ là cô đang ngủ, nghĩ vậy cô liền mím chặt môi hơn không nói gì.

Khi cô đang trầm mặc, một cánh tay đột nhiên bắt ngang qua eo cô. Lúc đầu cô quay lưng về phía anh, mà giây tiếp theo cả người cô được lật nhẹ nhàng lại úp mặt nguc anh, má chạm vào da anh. Cô phát hiện anh không mặc áo sơ mi, cơ thể vốn m3m mại đột nhiên cứng lại.

Giọng nói dễ nghe của Thẩm Vọng Tân vang lên trên đầu: “Không giả vờ ngủ nữa à?”

Tô Tinh Dã c4n môi, nhỏ tiếng phản bác, “...vốn dĩ cũng không giả vờ ngủ mà.”

“Vậy anh nói chuyện với em sao em lại không để ý đến anh.”

“Lúc đó em vẫn chưa phản ứng lại kịp.” Mặc dù một chút thuyết phục cũng không có nhưng nói ra hết sức ý ngay thế thẳng.

Thẩm Vọng Tân cúi đầu cười một tiếng, “Được, em nói gì thì chính là cái đó. Đúng rồi, còn đau không?”

Tô Tinh Dã vô thức chớp chớp mắt, có chút ngại ngùng, “Vẫn... vẫn còn.”

Thẩm Vọng Tân cúi đầu hôn lên sống mũi của cô, “Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Vành tai trắng nõn nà của Tô Tinh Dã đỏ dữ dội, lúng túng hai tiếng cũng không đáp lại vấn đề này, qua một lúc cô nhớ tới điều gì lại nói, “Sinh nhật vui vẻ!”

“Lúc trước không phải đã chúc rồi sao?”

“Muốn chúc anh lại lần nữa.”

“Thẩm Vọng Tân sinh nhật 27 tuổi vui vẻ.”

Thẩm Vọng Tân ôm chặt Tô Tinh Dã hơn, “Bởi vì có em mà Thẩm Vọng Tân năm 27 tuổi càng vui vẻ hơn.”

Tô Tinh Dã vùi hai má vào hõm vai anh, khóe miệng giương lên, “Em cũng vậy.”

Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng vuốt sau gáy cô, “Mai còn phải trở về Bắc Kinh, ngủ đi.”

Tô Tinh Dã cũng có chút mệt rồi. Cô ngáp một cái rồi cũng tìm vị trí thoải mái nhất trong lòng anh, nhỏ giọng “Vâng” một tiếng, “Ngủ ngon.”

Thẩm Vọng Tân tiến lại gần hôn lên trán cô, “Ngủ ngon.”

Đêm muộn này chính là đêm vui vẻ của người hâm mộ Thẩm Vọng Tân, bởi vì Anh trai của bọn họ giành được giải Kim Hạng cho nam chính xuất sắc nhất, hơn nữa Thẩm Vọng Tân cũng đăng tin weibo và ảnh selfie. Tối nay người hâm mộ vô cùng mãn nguyện, sau khi nói chuyện sôi nổi, đang lúc bọn họ chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên Thực Tinh Đoàn (Trang cập nhật thông tin, tin tức của Sao) nhắc đến, “Tiểu Bảo Bối của bạn YLQLS – Thẩm Vọng Tân đang online đó!

YLQLS – Thẩm Vọng Tân: Thẩm Vọng Tân năm 27 tuổi thật sự rất vui vẻ.

Người hâm mộ nhìn tin trên weibo ngẩn người trong giây lát. Họ đều biết hôm nay là sinh nhật thần tượng của mình, nhưng thần tượng của họ mấy năm nay chưa bao giờ đăng trạng thái trên weibo vào sáng sớm ngày này. Đây cũng thật là bất ngờ! Dù bất ngờ nhưng người hâm mộ vẫn nhiệt tình như vậy, chúc mừng sinh nhật thần tượng của mình. Dưới khu vực bình luận đều được fans only khống bình, fans CP cũng đi theo những bình luận của fans only đó để chúc mừng Thẩm Vọng Tân.

**

Ngày hôm sau, Tô Tinh Dã tỉnh dậy thấy toàn thân vô cùng đau nhức. Cô vô thức vươn tay sờ bên cạnh, đến khi chạm đến một mảnh lạnh lẽo cô mới từ từ mở mắt. Rèm cửa bị kéo chặt, đầu giường mở một cái đèn nhỏ. Cô vươn người ngồi dậy, lên tiếng, tiếng nói phát ra khàn vô cùng, “Thẩm Vọng Tân...”

Không có ai đáp lại. Tô Tinh Dã bặm môi dưới, đuôi mắt vừa hay nhìn thấy chiếc cúp giải thưởng của Thẩm Vọng Tân trong vali, là chiếc cup tối hôm qua anh giành được giải nam chính xuất sắc nhất. Đôi mắt cô sáng lên, vươn tay nhấc chiếc cúp từ trong vali lên.

Thẩm Vọng Tân vừa tiến vào cửa thì nhìn thấy, người lúc trước còn đang ngủ bây giờ đã ngồi ở trên giường nghịch cúp giải thưởng anh vừa giành được, cẩn thận từng chút một sờ chạm. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế, dù có đeo trang sức hay không thì vẫn xinh đẹp, khuôn mặt này của cô khiến cho trái tim anh mềm nhũn. Tô Tinh Dã lúc này cũng trông thấy anh.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt mang theo ý cười, “Cúp giải thưởng này của anh thật là đẹp. Thật là chắc tay.”

Thẩm Vọng Tân vừa nhẹ nhàng vừa có ý cười đi đến bên cô, ngồi xuống bên cạnh cô.

Tô Tinh Dã thuận thế dựa vào lòng anh, hai tay cầm cúp, nghiêm túc nói, “Thầy Thẩm, Anh thật sự rất tuyệt vời. Em rất tự hào về anh.”

Thẩm Vọng Tân đặt cằm l3n đỉnh đầu cô, “Rồi sẽ có một ngày Tinh Tinh nhà chúng ta cũng sẽ giỏi như vậy.”

“Vậy em có thể hướng theo thầy Thẩm mà học hỏi rồi.”

Thẩm Vọng Tân đỡ cô ngồi vững dậy, rút đi chiếc cúp trong tay cô đặt lên trên giường, sau đó cúi người bế cô xuống giường. Tô Tinh Dã ôm lấy cổ anh, tựa đầu lên vai anh, nhỏ giọng nói: “Làm gì thế?”

Thẩm Vọng Tân ôm cô đi vào nhà tắm, sau khi đặt cô xuống, đỡ lấy trán cô, vừa bóp kem đánh răng, cho nước vào cốc vừa nói: “Vệ sinh đi rồi ra ăn sáng.”

Tô Tinh Dã dựa vào bồn rửa mặt, vừa đánh răng vừa hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Chắc là sắp tám giờ rồi.”

“Ừm.”

Sau khi vệ sinh xong, Tô Tinh Dã cùng anh đi ra khỏi phòng ngủ. Đường Viên và Tiểu Thuần đều ngồi trên bàn ăn dùng bữa.

Đường Viên nhìn thấy đôi mắt cười gần như sắp không thấy gì của cô, Tiểu Thuần phồng má. Hai người gần như đồng thanh nói: “Chào buổi sáng.”

Tô Tinh Dã có chút xấu hổ khó giải thích nhưng vẫn chào hai người họ, “Ừ, chào buổi sáng.”

Thẩm Vọng Tân đưa cho cô cốc sữa bò ấm, lúc cô đang uống thì anh kẹp cho cô chiếc bánh sandwich.

Đường Viên và Tiểu Thuần ăn xong bữa sáng trước. Hai người ăn xong thì thu dọn hành lý cho nghệ sĩ của họ, sắp xếp hành lý xong, hai người bên này cũng ăn gần xong.

Lịch trình ở Thượng Hải của Thẩm Vọng Tân vốn dĩ là do công ty sắp xếp. Lúc này ở bên ngoài khách sạn có không ít người hâm mộ, nên hai người không tiện rời đi cùng nhau. Sau khi dùng xong bữa sáng, Tô Tinh Dã đi trước, lúc gần đi, Tô Tinh Dã hôn lên mặt anh một cái, “Em ra sân bay trước đây.”

Thẩm Vọng Tân gật đầu: “Được, Anh cũng đi theo em nhanh thôi.”

Trên đường ra sân bay, Tiểu Thuàn muốn hỏi Tô Tinh Dã, “Chị Tinh Dã, chị đã đọc được dòng trạng thái hôm qua anh Thẩm đăng lên chưa?”

Tối qua sau khi giành giải thưởng, Thẩm Vọng Tân có đăng một dòng trạng thái trên weibo. Cô cũng biết mà nên cô gật đầu:”Ừ, chị biết.”

“Em không phải nói về dòng trạng thái anh Thẩm đăng lúc giành giải.”

“Hả?”

Tiểu Thuần mang điện thoại ra, mở weibo lên đưa cho Tô Tinh Dã xem. Tô Tinh Dã vừa nhìn mới biết đây là tin mà Thẩm Vọng Tân đăng lên lúc nửa đêm. Bức ảnh đi kèm là hình chụp cảnh bên ngoài cửa sổ của khách sạn hôm qua.

YLQLS – Thẩm Vọng Tân: Thẩm Vọng Tân năm 27 tuổi rất vui vẻ.

Tô Tinh Dã nhớ tới lời của bọn họ tối qua, khóe môi không khống chế được giương cao lên. Cô đưa trả điện thoại cho Tiểu Thuần, sau đó lấy điện thoại của mình ra. Tiểu Thuần thấy vậy lập tức hỏi: “Chị, chị muốn làm gì? Chị không phải là muốn đăng trạng thái weibo chứ?”

Tô Tinh Dã vừa đăng nhập weibo vừa trả lời: “Không được sao?”

Tiểu Thuần: “...”

“Dù sao thì chị cũng không phải là người đăng trước, cũng không có vấn đề gì.”

Tiểu Thuần: “...”

Cho nên Tiểu Thuần đành nhìn Tô Tinh Dã chia sẻ trạng thái weibo của Thẩm Vọng Tân ngay trước mắt mình. Sau đó là thông báo, Thực Tinh Đoàn cũng hiện thông báo, cô ấy đọc được weibo của thần tượng của nhà mình đăng.

Tô Tinh Dã chia sẻ trạng thái weibo của Thẩm Vọng Tân: Chúc mừng sinh nhật Thẩm Vọng Tân 27 tuổi @ YLQLS – Thẩm Vọng Tân.

**

Vào cuối tháng 1, Tô Tinh Dã cùng Thẩm Vọng Tân chuẩn bị đóng cảnh quay cuối cùng của “La Phu truyện”. Cảnh quay bù hai người kết hôn cũng là cảnh đóng máy tác phẩm “La Phu truyện”.

Cách đó không xa, Thẩm Vọng Tân toàn thân mặc bộ áo cưới đỏ tươi, bờ vai rộng và eo hẹp, chiếc thắt lưng màu đỏ sậm, càng làm cho dáng người đúng tiêu chuẩn đến đáng kiêu hãnh càng thêm ưu tú hơn. Vào lúc Tô Tinh Dã nhìn anh, ánh mắt của anh rơi trên người cô. Giá y thêu hoa đỏ to, trên đầu đội vương miện cực kỳ tinh xảo, lông mày lá liễu, môi đỏ răng trắng. Rõ ràng đang là tháng 2 trời lạnh mà anh lại căng thẳng đến mức lòng bàn tay ra toàn mồ hôi.

Phó đạo diễn thấy hai người họ đều đang nhìn đối phương nhưng lại không nói lời nào, không kìm được trêu trọc, “Có phải đều bị đối phương làm cho kinh ngạc rồi không. Nhưng cũng đúng, đúng ra phải nói là là bộ đồ cưới của hai người thật sự rất đắt giá, thuần thủ công chế tác mà thành, lúc còn chưa bắt đầu quay đã bắt đầu làm rồi, tốn mấy tháng mới hoàn thành được đó.”

Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân ăn ý cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo của mình. Hai người đều bật cười.

Những người xung quanh đi đi lại lại bận rộn. Một lúc sau, Quách Trung Minh nói lớn qua loa: “Bắt đầu quay thôi.”

“Vọng Tân, Tinh Dã, cảnh này quay một lần ăn ngay được không?” Quách Trung Minh hỏi.

Nếu nói cảnh quay yêu cầu quay trong một lần vẫn là có chút khó. Nhưng Quách Trung Minh là một trong số ít người có thể nhìn ra được dù không thể nói rõ được, có thể đối với những người khác là khó, nhưng hai người bọn họ nói không chừng có thể làm được trong một lần quay!

Hai người nhìn vào nhau, không rõ tại sao đều ăn ý gật đầu.

“Tốt! Chuẩn bị nào! Chuẩn bị nào!”

“Diễn!”

Trên đầu của Tô Tinh Dã được đội lên chiếc khăn thêu tay màu đỏ, dải dây màu đỏ nối cô và Thẩm Vọng Tân mỗi người cầm một đầu, bước qua chậu lửa tiến vào phòng, quỳ xuống.

“Nhất bái thiên địa, Nhị bái cao đường –”

Tô Tinh Dã nghe được lời nói của người diễn viên chứng nhận hôn lễ. Bởi vì có khăn trùm trên đầu nên không thấy biểu cảm của cô, vậy nên khóe miệng cô giương lên rất cao, trái tim đập rộn ràng. Ở mỗi lần quỳ bái, cô mơ hồ có cảm giác, lúc này bái thiên địa không phải là La Phu và Ngô Việt mà là Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân.

“Phu thê giao bái. Xong lễ bái –”

Cảnh quay này quay một lần đến cuối. Sau đó bắt đầu quay luôn từ động phòng.

Thẩm Vọng Tân cầm cây gậy trong tay, nhẹ nhàng gỡ khăn trùm đầu màu đỏ trên đầu Tô Tinh Dã xuống. Mặc dù đã nhìn thấy dung nhan của cô trước đó, nhưng lúc này vẫn làm cho trái tim của Thẩm Vọng Tân lỡ mất nửa nhịp y như lần trước.

Tô Tinh Dã nhận thấy Thẩm Vọng Tân hơi xuất thần, lập tức nhu mì nói một câu không hề có trong kích bản: “Chàng nhìn gì vậy?”

Thẩm Vọng Tân cũng chợt tỉnh táo lại, khóe môi của anh mang ý cười nhàn nhạt, trong đôi mắt sâu thẳm là sự kinh diễm và vui sướng, “Ngắm phu nhân của ta. Thật là xinh đẹp.”

Tô Tinh Dã nâng mắt nhìn anh, sau đó hạ ánh mắt xuống. Cảnh nâng mắt lên rồi lại hạ xuống thật là vô cùng phong tình.

Quách Trung Minh và cả phó đạo diễn đều chăm chú theo dõi máy quay, họ phải cố gắng khống chế cảm xúc hưng phấn của bản thân lúc này. Cảnh này đóng rất tốt! Đóng vô cùng tốt!

Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng ôm Tô Tinh Dã vào lòng, “A Phu, gả cho ta nàng có thấy hối hận không?”

Tô Tinh Dã rời khỏi vòng ôm của anh một chút, nhìn vào mắt anh nghiêm túc nói: “Đương nhiên là không. Thiếp La Phu chưa từng bao giờ hối hận. Cho dù là việc quen biết chàng, yêu thương nhau, cho đến lúc gả cho chàng, đều chưa từng hối hận.”

Đôi mắt của Thẩm Vọng Tân trong phút chốc vô cùng sáng trong. Anh giữ vai cô tiến lại gần hôn lên đôi môi kiều diễm của cô.

.........
Bình Luận (0)
Comment