Tôi biết, tôi hẳn nên sửa lại tật xấu nói đùa không lựa lời mọi thời mọi chỗ này của mình, nhưng… về sau rồi nói sau.
Tôi chọc xong bạn cùng phòng chạy về phòng ngủ, không chút do dự ôm giường và chăn của tôi.
Nhưng mà không biết có phải đưa Chu Hàm Chương ra cửa lăn lộn một chuyến như vậy khiến cơn buồn ngủ của tôi mất sạch hay không, tôi ôm chăn lăn hơn nửa ngày nhưng lại không ngủ, đầy đầu óc đều là “ba nuôi” “ba nuôi” “ba nuôi”.
Nếu tôi là một tay bút mạng kiểu xúc động, như vậy lúc này tôi sẽ cảm thấy đây là trời cao cho tôi ám chỉ, bảo tôi sáng tác một bài “văn học ba nuôi” vào đêm này, nhưng mà tôi không phải, tôi là một độc giả chỉ thích đọc cùng với thả bay tư duy trong quá trình đọc.
Tôi nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu đã xuất hiện một bài dàn ý truyện người lớn mà tôi tuyệt đối không có khả năng động bút viết, nghĩ nghĩ tôi liền bắt đầu cười ngây ngô, cảm thấy mình ngốc thôi rồi.
Gần hơn 12 giờ, bạn cùng phòng của tôi ăn xong mì ăn liền thơm ngào ngạt quá mức của cậu ta.
Nửa đêm ăn mì ăn liền thật sự quá tội ác, tôi không phải nói cậu ta sẽ béo lên, tôi là nói nó rất tàn nhẫn với tôi.
Tôi đói bụng.
Như cũ không hề buồn ngủ, tôi vùng vẫy dậy, rối rắm có nên ăn chút gì hay không, đột nhiên, bỗng sực tỉnh, hoặc nên nói, đột nhiên tôi rốt cuộc nhớ đến chính sự — bút ký của Chu Hàm Chương.
Chu Hàm Chương vì giúp tôi che giấu việc tôi quên đi làm mà nói dối tổ trưởng của chúng tôi, anh thì hay rồi, vỗ vỗ mông đi mất, tôi còn phải nghĩ cách lấp liếm, dù sao tổ trưởng còn chờ tôi sáng ngày mai mang theo notebook lấp lánh ánh vàng của thầy Chu đi làm đây này!
Xong đời.
Tôi ngã vào trên giường, cảm thấy kiếp sống nghề nghiệp của mình lại lần nữa tràn ngập nguy cơ.
Có lẽ đêm khuya tĩnh lặng thật sự rất dễ khiến người ta suy nghĩ miên man, tôi bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ mình bị đuổi ra khỏi nhà.
Nằm khó chịu quá, tôi sờ qua điện thoại, lại nghĩ đến Chu Hàm Chương không có điện thoại để dùng.
Đây thật sự là người hiện đại hả?
Nếu tôi là cậu ấm ăn chơi trác táng, lúc này nên đặt hàng ngay một chiếc iPhone đời mới nhất chuyển phát nhanh đến nhà Chu Hàm Chương trong đêm, hơn nữa vô cùng khí phách nói: “Anh trai, về sau cứ dùng chiếc điện thoại này liên lạc với tôi.”
Rất đáng tiếc, tôi không phải cậu ấm, cũng không có khả năng xuyên đến văn học tổng tài bá đạo, tôi chỉ là một tên nhóc nghèo tính toán chi li mỗi tháng sống dựa đồng lương ít ỏi, tên nhóc nghèo nào đó muốn hỏi thầy Chu một chút rốt cuộc có thể đưa bút ký cho tôi báo cáo kết quả công việc hay không cũng không thể hỏi.
Rất thảm.
Rất ưu sầu.
Tôi xuống giường, thở ngắn than dài đi đến bên cạnh bàn, kéo khóa kéo ba lô của tôi ra.
Tôi nhớ rõ bên trong có một gói mì gói.
Kết quả, lúc tôi mở ba lô ra tìm mì ăn liền, thấy được một thứ không ngờ.
Ba lô tôi có một quyển notebook không thuộc về tôi, chính là loại notebook dòng kẻ ngang rất mỏng bên ngoài giá hai ba đồng một quyển.
Công ty có từng phát notebook loại này, nhưng gần như không ai dùng, tôi có thể xác định nó không phải tôi bỏ vào.
Tôi lấy notebook đó ra, mới vừa mở ra một tờ đã nhịn không được ngã phịch xuống sofa bên cạnh cười điên cuồng, bởi vì trên trang lót viết ba chữ — Chu Hàm Chương.
Tôi không biết Chu Hàm Chương trước kia có phải cũng vẫn luôn viết tay bản thảo hay không, nhưng mấy ngày nay tôi tiếp xúc với anh, phần lớn thời gian anh viết thứ gì đều toàn viết tay bằng bút máy.
Một bộ tiểu thuyết mấy trăm ngàn chữ.
Một phần lời cuối sách sáng tác mấy ngàn chữ.
Notebook này chính là lời cuối sách sáng tác của quyển sách anh cho tôi đó, hơn nữa xem thời gian ký tên, rõ ràng là mới vừa viết xong ngày hôm qua.
Là anh đã sớm muốn viết, thậm chí đã sớm bắt đầu viết, chỉ là vừa lúc hoàn thành vào ngày hôm qua?
Hay là nói, sau khi anh đưa sách cho tôi mới quyết định viết phần lời cuối sách này?
Tôi ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, vốn đã không có buồn ngủ gì, lúc này càng hưng phấn.
Chữ của Chu Hàm Chương rất đẹp, bút lực mạnh mẽ oai hùng.
Anh dùng bút máy, mực nước là màu xanh đậm rất có cảm giác dày nặng, anh viết trên trang đầu tiên phần tái bút: Sáng tác là cô độc ồn ào náo động.
Lời cuối sách mấy ngàn chữ, tôi đọc rồi đọc trong đầu liền xuất hiện hình ảnh Chu Hàm Chương ngồi trước bàn, anh mặc áo khoác len màu xám, ngậm thuốc lá, cau mày, cúi đầu, cầm bút. Anh viết trong chốc lát, trầm tư một lát, sau đó tiếp tục đặt bút. Trong lòng anh có một thế giới rất lớn, mỗi một đoạn viết ra, sẽ triển lãm một góc nhỏ bé của thế giới trong lòng. Khi tôi đọc xong cả phần lời cuối sách, giống như nhặt mảnh ghép của trò chơi ghép hình nằm rải rác trên mặt đất lên rồi ghép lại một mảnh hoàn chỉnh của cuộc đời anh.
Anh cho tôi cuốn sách viết cách đây hai năm, khi đó “nhà gặp biến cố lớn, số lượng người và sự vật quá đông đảo đã đảo lộn thế giới quan ban đầu của tôi, vì vậy trốn đi viết lách, cố gắng xây dựng lại cuộc đời bằng cách viết lách.”
Tôi không biết thầy Chu khi đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng chữ viết của anh khiến trái tim nóng nảy của tôi trầm tĩnh lại.
Anh viết ở cuối phần tái bút:
Cuộc đời vốn nên bao la bấy lâu nay như một vũng nước đọng, bỗng có một ngày, vũng nước tù đọng này bị một chiếc lá rơi uyển chuyển nhẹ nhàng lay động từng vòng gợn sóng, nước đọng cũng trở nên sống động.Tôi nhìn chằm chằm chữ ký của Chu Hàm Chương hồi lâu, không biết tại sao, cứ cảm thấy một đầm gọi là “nước đọng” đó chính là bản thân anh.
Anh sâu không thấy đáy, đều nói nước không gợn sóng như ở trong gương, khi lần đầu gặp nhau anh giống như một mặt gương, mặc tôi đâm về trước như thế nào cũng chỉ có thể thấy sắc mặt buồn cười của mình song chẳng nhìn thấy anh.
Nhưng hiện giờ, tuy rằng tôi vẫn hai tay trống trơn, nhưng luôn giống như đã chạm được trăng trong nước.
Nói không rõ, tôi không nói rõ được cái cảm giác này.
Notebook của Chu Hàm Chương được tôi mở ra đặt trên đùi, quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên muốn gọi điện thoại cho anh, hỏi anh có muốn cùng đến ngắm trăng với tôi không.
Buổi tối này, tôi biến thành một thanh niên làm ra vẻ văn nghệ, này rất phiền người.