Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 46

Cuối cùng tôi rúc trên sofa ngủ, đến tột cùng ngủ khi nào tôi cũng không biết, chỉ biết ngày hôm sau lúc dậy cánh tay đau nhức, còn bị cảm.

Buổi sáng lúc ra ngoài, tôi mới vừa xì nước mũi xong, chóp mũi đỏ bừng, bạn cùng phòng vừa lúc cũng ra cửa đi làm, nhìn tôi một cái nói: “Đây là lại bị cảm?”

Tôi gật gật đầu, thật muốn cảm khái một câu vận mệnh!

Bạn cùng phòng cười: “Cậu thật đúng là đóa hoa yếu ớt.”

Cậu ta đi rồi, để lại tôi đứng tại chỗ cân nhắc ý những lời này.

Tôi thật sự là đóa hoa yếu ớt, nhưng không ai đến thương tiếc tôi.

Tôi vác ba lô đi làm, lúc xuống lầu phát hiện bình điện của tôi thế nhưng bị trộm rồi!

Cái này gọi là đã nghèo còn mắc cái eo ư?

Nhưng chuyện này tôi cảm thấy cũng trách tôi, tôi không nên để bình điện của tôi qua đêm ở bên ngoài.

Tôi “hao tài” tâm trạng hậm hực, tới công ty rồi cũng mang một khuôn mặt rầu rĩ, tổ trưởng hỏi tôi: “Bút ký đâu?”

Tôi hừ hừ một tiếng, nộp “bài tập” lên.

Tổ trưởng liếc nhìn tôi: “Ai chọc cậu? Gặp được biến thái tàu điện?”

“Bình điện bị trộm rồi.” Tôi giương mắt nhìn tổ trưởng, nhân cơ hội hỏi: “Tổ trưởng, khi nào tôi có thể chuyển chính thức vậy? Chuyển chính thức thì tôi có tiền mua một bình điện mới rồi.”

Tổ trưởng nhướng mày: “Nhanh thôi.”

Nhanh thôi.

Tôi thấy là còn khuya lắm.

Tôi giao bút ký, tiếp tục sửa sang lại hồ sơ của Chu Hàm Chương, đang sửa sang lại đến chóng mặt nhức đầu thì nhận được một email, đến từ thầy Chu kính yêu của tôi.

Thầy Chu có lẽ động kinh, cũng có thể gửi lộn rồi, anh nói với tôi: Giữa trưa cùng nhau ăn cơm.

Tôi nhìn chằm chằm email đó nửa ngày, cuối cùng xác định anh nhất định là gửi nhầm rồi, vì thế nên không trả lời.

Tổ trưởng gọi tôi đến phòng họp nhỏ, sắc mặt không phải rất đẹp.

Tôi người này tuy rằng tự tại như gió, nhưng đó cũng chỉ là trạng thái thời học sinh, sau khi bắt đầu làm việc tôi đã quá rõ ràng sắc mặt của lãnh đạo đại biểu tất thảy, tổ trưởng sầm mặt gọi tôi, tôi đã cảm thấy không có chuyện tốt.

Tôi đi theo ông vào phòng họp nhỏ, chỉ hai chúng tôi, không khí có chút căng thẳng.

Tôi nói: “Tổ trưởng, sao vậy ạ?”

Ông chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh bảo tôi ngồi xuống, dường như có chút lo âu, ngón tay khẽ gõ gõ bàn.

Lòng tôi nói: Xong rồi, phỏng chừng chuyện chuyển chính thức này không có hy vọng rồi.

Tôi chính là sức lao động giá rẻ dùng trong thời gian thử việc, lúc trước công ty sắp xếp cho tôi việc về sách mới này của Chu Hàm Chương nói trắng ra là vì ép tôi đi, lại không nghĩ rằng tôi thật sự làm được, phỏng chừng công ty cũng cực kì kinh ngạc.

Tổ trưởng nhìn tôi, ánh mắt cũng có chút không đúng.

Ông làm như vậy, lòng tôi càng thấp thỏm.

“Tổ trưởng, có chuyện gì ngài cứ nói thẳng đi, tôi chấp nhận được.” Chàng trai sắp thất nghiệp đã bắt đầu rầu.

Nhưng mà, khiến tôi không ngờ đến là, tổ trưởng hỏi tôi một câu như này: “Bạch Vị, cậu và thầy Chu trước đó đã quen biết?”

Điều này khiến cho tôi sửng sốt, sau đó trả lời rằng: “Tôi biết anh ấy, nhưng anh ấy không biết tôi.”

Tổ trưởng “ồ” một tiếng sâu xa: “Là thế này, trước đó chúng ta không phải đã từng mở họp, biên tập viên là anh Trịnh sao.”

Tôi gật đầu, lúc ấy mở họp tổ trưởng còn nói sẽ để tôi làm biên tập kế hoạch trên danh nghĩa.

Nói thật, tuy rằng cảm thấy không thể làm biên tập viên của Chu Hàm Chương rất tiếc nuối, nhưng tôi cũng có thể hiểu, tôi một nhân viên trong thời gian thử việc chưa chuyển chính thức, có thể treo một cái danh trên sách của Chu Hàm Chương cũng thỏa mãn rồi.

Hiện tại ý tứ này, là muốn lấy tất cả những quyền lợi này của tôi luôn ư?

Vậy tôi thực sự có chút khó chịu.

“Vừa nãy thầy Chu đến.”

Một câu của tổ trưởng, suýt thì làm tôi ngã xuống khỏi ghế.

Thầy Chu? Chu Hàm Chương à?

Tôi sốc đến mức ra bong bóng nước mũi luôn.

Tổ trưởng có chút xấu hổ mà ho khan hai tiếng, sau đó nói: “Chúng tôi mở cuộc họp, sau đó ấy à…”

Ông lại xoa xoa mũi: “Ý của thầy Chu là, bên trong hợp đồng yêu cầu thêm một mục.”

“A?”

“Cậu ấy hy vọng biên tập viên quyển sách này là cậu.” Ánh mắt tổ trưởng nhìn tôi cũng có chút không đúng, ông nói: “Ý của thầy Chu là, quyển sách này là bởi vì cậu nên cậu ấy mới đồng ý ký với chúng ta, nếu thay đổi ai làm biên tập viên, cậu ấy sẽ rút lại.”

Tôi biết rất không phù hợp, nhưng tôi thật sự không nhịn được, trực tiếp cười ra tiếng trong phòng họp nhỏ.

Ngàn tính vạn tính, tôi không tính được Chu Hàm Chương là người có lương tâm.

Tổ trưởng vẻ mặt khó hiểu: “Bạch Vị à, cậu có phải nên… rụt rè chút không?”

Tôi tận lực rụt rè, nhưng vẫn không khỏi hưng phấn.

“Tổ trưởng, ý của ngài là, tôi là biên tập viên?” Tôi cười: “Nhận lấy thì thấy hổ thẹn, nhận lấy thì thấy hổ thẹn.”

Tổ trưởng bĩu môi: “Thôi đi, vẻ mặt của cậu đã bán đứng cậu rồi.”

Tôi mím môi nghẹn cười, nhận lấy hợp đồng từ trong tay tổ trưởng.

“Thầy Chu ở văn phòng lãnh đạo đấy, đợi chút cậu ấy ra cậu nhớ rõ ký hợp đồng với cậu ấy.” Tổ trưởng nói: “Anh Trịnh nói, cậu là tay mới, lần đầu tiên làm biên tập viên, có gì không rõ có thể hỏi hắn, hắn giúp được tuyệt đối không chối từ.”

Nói như thế nào đây? Tuy rằng công ty có đôi khi rất “Chu Lột Da”, nhưng trong công ty một số người có đôi khi cũng vẫn rất có tình người.

Tôi cảm ơn tổ trưởng, cảm ơn anh Trịnh, sau đó cầm hợp đồng đứng dựa chân tường văn phòng lãnh đạo, chờ thầy Chu ra ngoài.

Tôi chợt hiểu hóa ra email trước đó không phải gửi nhầm, anh đang hẹn ăn cơm với tôi.

Không thể hiểu được, tôi đứng ở đó nở nụ cười, đồng nghiệp đi ngang qua hỏi tôi: “Bạch Vị, thăng chức rồi?”

Thăng chức thì thật ra không có, nhưng nhân sinh có chút sáng sủa rồi.
Bình Luận (0)
Comment