Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 47

Hợp đồng trong tay nóng hầm hập, không biết là do được in ra cách đây không lâu hay là vì tổ trưởng vừa mới đặt nó trên bộ tản nhiệt của máy sưởi.

Nhưng còn có một loại khả năng, nóng vì được tôi nắm chặt.

Một trái tim nóng bỏng này của tôi có lẽ có thể đốt cháy bản hợp đồng trong mùa đông này.

Cảm ơn công ty, cảm ơn tổ trưởng, cảm ơn nhất nên cảm ơn Chu Hàm Chương.

Tôi chờ ở cửa văn phòng lãnh đạo, lén nhìn vào trong từ chỗ không mờ của cửa kính mờ, tôi thấy Chu Hàm Chương ngồi trên ghế, đưa lưng về phía tôi, trong tầm tay là ly nước còn bốc hơi nóng, e là lãnh đạo của chúng tôi lại đang ép người ta uống trà ông mới mua.

Tôi là người không kiên nhẫn, ghét nhất chờ đợi, nhưng mà lần chờ đợi này tôi lại không hề cảm thấy khó khăn chút nào, thậm chí có thể nói một câu: Không sao không sao hai người nói chuyện đi, tôi cũng không sốt ruột tẹo nào.

Tôi không hề sốt ruột tẹo nào, dù sao còn chưa tới thời gian nghỉ trưa, không chậm trễ ăn cơm.

Nhưng Chu Hàm Chương cũng không để tôi chờ lâu lắm, khi tôi cân nhắc nếu không hay là đi WC trước đi, tôi nghe thấy văn phòng truyền đến tiếng ghế dựa di chuyển, bọn họ nói chuyện xong rồi.

Tôi nhanh chóng đứng ngay, ở cửa nghênh đón thầy Chu ra ngoài.

Chu Hàm Chương được lãnh đạo của chúng tôi đưa đến cửa, vừa nhìn thấy tôi thì cười.

“Vậy được rồi, các cậu nói chuyện đi.” Lãnh đạo chuyển tầm mắt từ Chu Hàm Chương sang tôi: “Tiểu Bạch, hôm nay giúp thầy Chu ký xong hợp đồng nhé, chúng ta mau chóng thanh toán.”

Bốn chữ “mau chóng thanh toán” hoàn toàn bại lộ tâm tư nhỏ của lãnh đạo chúng tôi, ông sợ bị người nẫng tay trên.

“Được được, ngài yên tâm!”

Lãnh đạo viết gấp khó dằn nổi trên mặt, tôi thì viết chân chó ở trên mặt.

Người làm công vô cùng không có tiết tháo, chính là tôi.

Lúc tôi và lãnh đạo nói chuyện, Chu Hàm Chương vẫn luôn nhìn tôi, nhìn đến độ tôi lạnh sống lưng.

“Thầy Chu, vậy chúng ta đến phòng họp nhỏ đi, hợp đồng làm một phần mới rồi, ngài xem xem.”

Ở công ty, tôi vô cùng ngoan ngoãn, một chút cũng không giống người từng chọi cầu tuyết với Chu Hàm Chương.

Chu Hàm Chương gật gật đầu, đi theo tôi vào phòng họp nhỏ.

Anh rất bình tĩnh, ngồi trên ghế sau khi tiến vào, nhưng tôi không bình tĩnh, tôi đóng cửa, chỉ suýt thì quỳ với anh.

“Thầy Chu! Ngài thật sự là anh trai ruột của tôi!”

Chu Hàm Chương nhìn tôi nhíu mi một chút: “Không cần.”

Tôi kéo ghế dựa qua ngồi xuống bên cạnh anh, hai tay dâng hợp đồng lên: “Không ngờ ngài hài lòng với tôi như vậy.”

Anh nhận lấy hợp đồng không nói một lời mà cúi đầu lật xem, mười mấy trang thật dày, anh chỉ nhìn một tờ nào đó ở giữa, như thể đang cố ý xác nhận điều gì.

Tôi thò lại gần xem, thấy bên trên tờ đó đánh dấu “Biên tập viên phụ trách – Bạch Vị”.

“Cậu nhìn gì?” Lúc anh nói chuyện đôi mắt còn nhìn chằm chằm hợp đồng, ngữ điệu cũng lạnh lùng giống như ngày thường.

Tôi mím môi, đè nén nội tâm mừng như điên của mình: “Thầy Chu, tôi nghe tổ trưởng nói, ngài chủ động yêu cầu tôi làm biên tập viên của ngài, là thật vậy chăng?”

“Cậu cảm thấy sao?” Anh quay qua nhìn tôi.

Tôi cười: “Thật sự nhỉ, tôi cảm thấy anh còn rất thích tôi.”

Ánh mắt anh loé một chút, lại cúi đầu tiếp tục xem hợp đồng.

Giờ phút này, chúng ta đã bay, từ Trung Quốc bay tới nước Pháp, lại từ nước Pháp bay tới Uruguay.

Tôi là quả bóng được thổi phồng kia, Chu Hàm Chương chính là người thổi phồng cho tôi.

“Thầy Chu, giữa trưa cùng ăn cơm?”

“Vì sao?”

Tôi không nhịn được, vẫn cười ra tiếng, người này lớn tuổi như vậy rồi còn ra vẻ ngoài lạnh trong nóng đó, học ai vậy chứ?

“Không phải anh đã gửi email cho tôi à?” Tôi nói: “Vậy có lẽ tôi nhìn lầm rồi, tôi đi hỏi xem có phải người khác hẹn tôi đi không.”

Nói rồi tôi bèn định đứng dậy, kết quả bị anh nắm lấy cổ tay.

Tiếp xúc tay chân, đây cũng không phải lần đầu tiên tôi và Chu Hàm Chương có tiếp xúc tứ chi, nhưng không biết vì sao, trong nháy mắt này hình như có ý nghĩa không bình thường.

Tay anh rất lạnh, giống như trái tim lạnh lùng đó của anh, quả nhiên người đàn ông này đều lạnh từ trong ra ngoài.

Anh trực tiếp túm tôi trở về: “Bút đâu?”

Tôi biết anh đây là muốn ký hợp đồng, nhanh chóng đưa bút cắm trong túi áo sơmi tới.

Chu Hàm Chương nhận lấy bút trực tiếp ký tên trên hợp đồng luôn, tôi hỏi anh: “Thầy Chu, ngài không xác nhận một chút ạ? Lỡ đâu chúng tôi lừa dối…”

“Các cậu lừa dối à?”

Tôi nhanh chóng lắc đầu: “Đó chắc chắn không có.”

Anh không nói chuyện, đưa hợp đồng cho tôi sau khi ký xong, hỏi: “Còn cần thủ tục gì không?”

“Ờm… bản sao căn cước của ngài.”

Anh lấy căn cước từ trong túi ra đưa cho tôi: “Photo xong trở về tìm tôi.”

Đó là chắc chắn, tôi cũng sẽ không mang theo thẻ căn cước của anh chạy trốn, hơn nữa tôi muốn căn cước của anh cũng vô dụng, cầm căn cước có thể đăng ký kết hôn với anh kế thừa gia nghiệp của anh luôn hay là như thế nào?

Tôi chạy chậm đi ra ngoài photo, đồng nghiệp gặp mặt đều nói tôi đầy mặt xuân phong đắc ý, hỏi tôi có phải chuyển chính thức rồi không.

Chuyển chính thức chậm chạp không có, nhưng tôi là biên tập viên của Chu Hàm Chương rồi.

Photo xong căn cước của Chu Hàm Chương, trên đường trở về tôi cố ý nhìn thoáng qua, phát hiện sinh nhật người này thế nhưng là ngày 31 tháng 12, một ngày cuối cùng của một năm, là một “em trai”, thật đúng là cực kì không hợp với khí chất của anh.

Nhưng nói trở lại…

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện tuyết lại rơi rồi.

Một ngày cuối cùng của năm, nói như vậy, Chu Hàm Chương sắp đến sinh nhật rồi.

Qua sinh nhật anh chính là trai già chưa vợ 36 tuổi, ngẫm lại còn rất chua xót đáng thương ấy chứ.

Tôi trở lại phòng họp nhỏ, anh rất ngoan mà ngồi ngay ngắn ở đó chờ tôi.

“Đi ăn cơm được chưa?” Anh hỏi.

Tôi cười: “Anh gấp cái gì? Tôi còn chưa tới thời gian nghỉ trưa đâu!”

Tôi trả căn cước cho anh: “Thầy Chu, sinh nhật ngài có sắp xếp gì không? Nếu không đến lúc đó tôi tổ chức cho anh.”
Bình Luận (0)
Comment