Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 58

Có đôi khi con người đều cứ thích tự mình tìm đường chết.

Tôi cho rằng tôi chơi phần tử lừa đảo, nhưng mà trên thực tế, tôi chọc người không nên dây vào.

Vài phút sau tôi nhận được cuộc gọi, vẫn là dãy số của kẻ lừa đảo ban nãy, nhưng phải nói chứ, giọng nói giả rất giống ấy.

Hắn nói: “Bạch Vị, em có bệnh à?”

Lời này vừa nói ra, tôi đã nhận ra khác thường.

“Thầy Chu?” Tôi khiếp sợ đến mức muốn đi tiểu ngay lập tức: “Anh trộm điện thoại ai vậy?”

“…” Chu Hàm Chương cạn lời: “Tôi tự mua.”

Anh mua điện thoại khi nào? Anh vì sao đột nhiên mua điện thoại?

Chẳng lẽ…

Trái tim non nớt của tôi bắt đầu đập bịch bịch, chẳng lẽ, anh vì giữ liên lạc mọi lúc với tôi, cho nên mới mua điện thoại?

Nhưng đại ca à, trên núi kia của anh không tín hiệu méo đâu! Anh mua cũng uổng thôi!

“Thầy Chu,” Tôi xoa xoa mũi: “Vừa rồi là một hiểu lầm, em còn tưởng đâu là kẻ lừa đảo.”

Chu Hàm Chương ném cho tôi một nụ cười không vui, dù sao tôi nói xin lỗi rồi, tiếp thu hay không, tùy anh đi thôi.

“Anh vẫn chưa trở về à?” Nên sẽ không giữa trưa lại muốn cùng nhau ăn cơm? Mỗi ngày mời khách như vậy, tôi không có tiền đâu!

Nhưng mà tôi suy nghĩ nhiều rồi, anh nói: “Sẽ về nhanh thôi.”

Tôi hẳn nên vui vẻ, nhưng lại có hơi mất mát.

Anh phải đi về, về ngọn núi chim không thèm ỉa của anh, không tín hiệu, muốn liên lạc đều chỉ có thể gửi email, một email gửi qua đó cũng không biết khi nào anh có thể thấy.

Lúc ý thức được mình đang oán giận, tôi đột nhiên cảm thấy có lẽ tôi cũng có ý tứ đó với anh, nếu không vì sao lại so đo những việc này chứ?

“Sao không nói lời nào?” Chu Hàm Chương hỏi.

“Vừa mới thất thần.”

Chu Hàm Chương nói: “Thất thần lúc nói chuyện phiếm với tôi?”

Xong đời, lại va họng súng rồi.

“Không phải, lúc em thất thần cũng là nghĩ về anh.”

Một câu như vậy của tôi dỗ Chu Hàm Chương vui vẻ ngay, anh người này thật sự rất dễ dỗ.

Anh nói: “Vậy em tiếp tục nghĩ đi, tôi chuẩn bị trở về rồi, lưu lại số điện thoại của tôi, đừng nói cho người khác.”

“Chờ một chút!” Tôi gọi lại anh, hỏi: “Cho nên, chiếc điện thoại này của anh xác thật là mua vì em?”

Chu Hàm Chương không trả lời, nhưng tôi nghe thấy anh cười.

Sau khi cúp máy tôi có chút hoảng hốt, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời có cảm giác như vậy, lâng lâng, lúc hít thở không khí xung quanh đều hình như là ngọt, này bình thường ư?

Đồng nghiệp chỗ cách vách rót nước trở về hỏi tôi: “Cậu cười đến vẻ mặt phơi phới thế, trúng vé số?”

Tôi gật đầu, còn chẳng phải là trúng vé số ư.

Sau khi ký hợp đồng với Chu Hàm Chương, công việc của tôi bắt đầu trở nên bận rộn, không cần cũng không thể thường thường chạy đến chỗ đó của anh nữa, mỗi ngày bận như con quay ở công ty.

Làm biên tập viên của Chu Hàm Chương, tôi cần thường xuyên liên hệ với anh, trước đó tổ trưởng còn lo lắng bởi vì Chu Hàm Chương không có điện thoại không tiện liên lạc, rất nhiều chuyện sẽ tương đối phiền toái lúc giao tiếp, nhưng mà ông không biết rằng, tôi và Chu Hàm Chương có “kỹ xảo” giao tiếp “đặc biệt”.

Chu Hàm Chương bảo tôi giữ bí mật, chuyện anh mua điện thoại này không thể nói cho bất luận kẻ nào.

Tuy rằng nói như vậy có vẻ tôi rất ích kỷ, nhưng anh cho tôi “đặc quyền” như thế, thỏa mãn lòng hư vinh của tôi ở mức cực lớn.

Tín hiệu ở trên núi của Chu Hàm Chương không tốt, nhưng trải qua anh nhiều lần thí nghiệm, phát hiện nơi dựa cửa sổ phòng bếp có thể có ba vạch tín hiệu, vì thế người này liền dọn địa điểm làm việc tới phòng bếp luôn.

Ba ngày, chúng tôi không gặp mặt, nhưng trước sau vẫn duy trì liên lạc.

Lúc tôi có công việc cần anh phối hợp sẽ gửi tin nhắn cho anh, lúc tôi rảnh rỗi không có việc gì muốn tìm người nói chuyện phiếm cũng sẽ gửi tin nhắn cho anh.

Giữa trưa ăn món ngon muốn gửi tin nhắn nói cho Chu Hàm Chương, buổi tối tăng ca cũng muốn gửi tin nhắn nói cho anh.

Đã thời đại này rồi, chúng tôi thế nhưng trở lại cội nguồn ban đầu là gửi SMS.

Tôi cân nhắc lần sau gặp mặt phải đăng ký WeChat cho Chu Hàm Chương, không có việc gì còn có thể video trò chuyện voice nói chuyện phiếm.

Cứ như vậy đến thứ Sáu, thứ Sáu nghỉ trưa vừa kết thúc nhân sự đã chọc tôi trong hệ thống nội bộ.

Ban đầu tôi còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, kết quả không ngờ tới, nhân sự cho tôi biết đi qua đó ký hợp đồng lao động chính thức, anh ơi em rốt cuộc cũng chuyển chính thức rồi!

Tôi quả thật rất không tiền đồ, tốt nghiệp đại học đàng hoàng nghiên cứu sinh đàng hoàng, bởi vì chuyển chính thức một phần công việc chẳng kiếm được nhiều tiền mấy cũng có thể hưng phấn đến độ sắp rơi nước mắt như mưa.

Tôi cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Chu Hàm Chương: Thầy Chu! Em chuyển chính thức rồi!

Không chờ anh trả lời, tôi chạy chậm lên lầu tìm nhân sự ký hợp đồng trước, chờ tôi ký xong hợp đồng mới nhìn thấy Chu Hàm Chương trả lời tôi, anh đáp: Chúc mừng, buổi tối cùng ăn cơm, chúc mừng đàng hoàng nhé.

Tôi đứng trong hành lang công ty, lưng dựa tường, tôi lật xem lịch sử chat của hai chúng tôi mấy ngày nay, càng xem càng không nhịn được vui vẻ.

Rất khó nói tôi đến tột cùng đối với Chu Hàm Chương là kính nhiều hơn hay là yêu nhiều hơn, nhưng không thể phủ nhận là, chuyện tới hiện giờ, tôi dường như thật sự cái gì cũng muốn chia sẻ với anh trước tiên.

Chậc, ba mẹ tôi thua rồi, con trai họ muốn cùng người đàn ông khác không rời không bỏ.

Tôi tỏ vẻ rất xin lỗi đối với điều này.
Bình Luận (0)
Comment