Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 59

Đối với mỗi một nô lệ tư bản mà nói, tối thứ sáu đều là đêm vui sướng nhất, mà tôi trong thứ sáu này lại là gấp đôi, không đúng, vui vẻ gấp nhiều lần.

Lúc còn có ba phút là tan làm tôi đã mặc xong áo khoác đóng máy tính lại rồi, vừa đến thời gian tan làm thì chạy ra khỏi văn phòng trước tiên, chấm công sau đó chui vào thang máy.

Tôi gấp không thể chờ lâu nữa, bởi vì năm phút trước Chu Hàm Chương đã gửi tin nhắn đến nói cho tôi anh đến dưới lầu công ty tôi rồi.

Tuy rằng không nên nghĩ như vậy, nhưng thật sự có chút cảm giác bạn trai đón tôi tan làm, chuyện thế này trước đây tôi chỉ trộm ảo tưởng qua lúc ngủ không được, mà khi đó, bạn trai trong tưởng tượng của tôi vẫn chưa có mặt.

Tôi yêu thích công việc, yêu thích ngành này của chúng tôi, nhưng đây cũng không ảnh hưởng tôi trở thành người thứ nhất rời khỏi công ty trong tối nay.

Chu Hàm Chương như gì nhỉ?

Giống như cây thủy sam* cao lớn không được trang trí dễ thấy nhất vào dịp Giáng sinh vậy.

* Thủy sam là một loài thông lớn thuộc chi Thủy sam. Cây này là loại cây gỗ lớn có nguồn gốc ở vùng Hồ Bắc-Tứ Xuyên thuộc Trung Quốc.

Lúc tôi chạy ra office building liếc mắt một cái đã thấy anh, anh mặc áo khoác màu đen, đứng ở ven đường nhìn chăm chú xe cộ qua lại mà ngẩn người.

“Thầy Chu!” Tôi người này bản lĩnh thành thạo nhất chính là quấy nhiễu sự thanh tĩnh của người khác, theo sự xuất hiện của tôi, thời gian nhàn nhã của anh kết thúc, bắt đầu từ giờ phút này, anh không thể ngẩn người nữa, phải đặt hết sự chú ý lên người tôi rồi.

Chu Hàm Chương theo tiếng quay qua nhìn tôi, cười một chút, nụ cười của anh luôn rất nhẹ, tôi nghi ngờ trừ tôi sẽ không có những người khác phát hiện.

“Lạnh không?” Tôi hỏi.

“Còn tốt.” Chu Hàm Chương hỏi tôi: “Đi đâu ăn cơm?”

“Anh mời à?”

“Em mời.”

Tôi học bộ dáng của anh “chậc” một tiếng, kết quả anh cười xoa nhẹ tóc tôi: “Tôi mời.”

Nếu anh mời, vậy tôi sẽ không khách sáo.

“Biết hôm nay ngày gì không nào?” Tôi cố ý hỏi anh như vậy.

Chu Hàm Chương nói: “Ngày em chuyển chính thức.”

“Còn gì nữa?”

Anh nhìn tôi chăm chăm trong chốc lát, sau đó dường như có chút không tự tin hỏi: “Ngày chúng ta ở bên nhau?”

“… Anh nghĩ cái gì đó?” Anh rốt cuộc vì sao đột nhiên nói ra lời như vậy?

Chu Hàm Chương cười: “Vậy là ngày gì?”

“Lễ Giáng Sinh đó lễ Giáng Sinh!” Tôi chỉ chỉ cây thông Noel nghe nói đã dùng 5 năm đặt ở sảnh lớn office building: “Không khí ngày hội đều dày đặc như vậy, anh cũng không chú ý à?”

“Xin lỗi.” Chu Hàm Chương nói: “Tôi không nhạy bén với ngày hội.”

Ngược lại không phải không thể hiểu, trên thế giới này quả thật có một số người như vậy, bọn họ không có cảm giác nghi thức rất mạnh, nhưng cũng không có nghĩa bọn họ không coi trọng người bên cạnh.

Tôi thật quá biết tìm cớ cho Chu Hàm Chương, sẽ không có ai hiểu anh hơn tôi.

“Không sao đâu, em thế này không phải nhắc nhở anh rồi sao.” Tôi nói: “Nếu là lễ Giáng Sinh, vậy phải…”

Tôi vốn muốn nói ăn lẩu, dù sao ngày hội gì đều có thể chúc mừng bằng ăn lẩu, tựa như ở Đông Bắc, ngày mấy cũng có thể ăn sủi cảo.

Nhưng tôi đột nhiên nhớ tới tôi và Chu Hàm Chương mới vừa ăn lẩu xong mấy hôm trước, tôi muốn mang anh nếm thử thứ mới mẻ.

“Ăn KFC?”

Chu Hàm Chương lại chọc tôi cười rồi.

“Chúng ta đi ăn thịt nướng đi, em biết có một nhà đặc biệt ngon.”

Tôi mang theo Chu Hàm Chương lên đường đi ăn cơm, rẽ trái rẽ phải, tới một cửa tiệm.

Thật ra tôi cũng không biết cửa hàng này ăn ngon không, chỉ là lần trước trong lúc vô tình thấy quảng cáo ở trên mạng, hình ảnh và video quay nhưng thật ra vô cùng mê người.

Hai chúng tôi xếp hàng một hồi lâu mới rốt cuộc ngồi xuống, nhưng mà sự thật nói cho chúng ta biết, rất nhiều thời điểm quảng cáo đều là tuyên truyền sai sự thật, cửa hàng này ngoại trừ tên giống với trên quảng cáo thì không có bất kì liên quan nào với hình ảnh như quảng cáo.

Bình thường, vô cùng bình thường, tôi thậm chí cảm thấy để tôi tự mình làm thịt nướng cũng có thể làm tốt ăn ngon hơn nhà hắn.

Tôi ăn mà có chút không vui, Chu Hàm Chương cũng đã nhìn ra.

“Không sao, nếu không thích lát nữa lại đi ăn món khác.”

“Còn không bằng đi ăn quán ven đường,” Tôi nói: “Lát nữa em cần mười phần đậu hủ thúi để bù đắp nội tâm đã chịu tổn thương của em.”

“Đậu hủ thúi?”

Tôi gật đầu.

Nhưng cuối cùng tôi vẫn từ bỏ, nào có người hẹn hò mà đi ăn đậu hủ thúi chứ.

Lúc ra khỏi tiệm thịt nướng tôi tỏ vẻ đau lòng với 200 tệ Chu Hàm Chương vừa mới bỏ ra, sau đó quyết định tăng thêm một hoạt động, nếu không Giáng Sinh này trải qua nghẹn uất quá.

Tôi kéo Chu Hàm Chương đến quán bar phụ cận, Giáng Sinh ấy à, hẳn nên uống rượu.

Chu Hàm Chương đi theo phía sau tôi, lúc chúng tôi lên lầu vừa vặn trong một góc dư lại một bàn trống cuối cùng.

Anh hỏi tôi: “Em thường xuyên đến?”

“Sao có thể!” Tôi nói: “Uống rượu ở ngoài đắt lắm, em keo kiệt như vậy đương nhiên là tự mình mua về nhà uống rồi.”

Anh cười: “Không cần hà khắc với mình như vậy.”

“Không không không, đây không gọi hà khắc,” Tôi nói với anh: “Đây là sự tự tu dưỡng của giới trẻ nghèo đương thời.”

“Vậy hôm nay sao không mua về uống?”

“Nhất định phải để em nói thẳng ra à?” Tôi bĩu môi với Chu Hàm Chương: “Đương nhiên là bởi vì muốn cùng anh lãng mạn một chút rồi!”
Bình Luận (0)
Comment