“Nghe nói chưa, hình như nhà họ Tào ở làng bên sắp hủy hôn rồi đấy?” Một người phụ nữ mặc áo vải thô màu xanh đậm ngồi khoanh chân trên phiến đá mài trước cửa nhà, vừa nói vừa nháy mắt với mấy người bên cạnh.
Một người khác liền tiếp lời: “Chứ sao nữa, tôi nghe chị dâu ở thôn bên bảo, hình như nhà họ Tào muốn dạm hỏi nhà giàu trên trấn, tính kiếm một mối tốt hơn.”
“Nhà họ Tào chẳng phải năm ngoái đã đính hôn với nhà họ Diệp rồi sao?” Lưu thị đang may đế giày lên tiếng hỏi.
Lâm thị mở đầu câu chuyện hứ một tiếng, hơi nhướn mày, cao giọng nói: “Thì chẳng phải dạo trước, tiểu ca nhi nhà họ Diệp cậu ta…”
Bà ta vừa nói được nửa câu thì đã bị Lưu thị thúc cùi chỏ, kịp thời ngăn lại.
Mọi người cùng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một ca nhi gầy gò đang cõng một cái gùi đầy cỏ heo đi từ đầu ruộng bên kia sang, vừa hay đi ngang qua chỗ mấy người họ đang ngồi.
Lâm thị liền kéo ra một nụ cười, chào hỏi: “Khê ca nhi đi cắt cỏ heo à.”
Diệp Khê gật đầu, cả gùi cỏ nặng trĩu khiến lưng cậu hơi cong xuống, trán đầy mồ hôi.
Cậu liếc nhanh qua vài người phụ nữ trước mặt nói: “Các thím cứ ngồi hóng mát nói chuyện đi ạ, ta về trước, heo ở nhà đang chờ ăn.”
“Ừ ừ, về đi, bọn ta nói mấy câu rồi cũng phải về nấu cơm đây.” Lâm thị cười đáp.
Diệp Khê không dừng lại nữa, xoay người đi thẳng về nhà.
Chỉ là mấy ánh mắt tr.n trụi phía sau vẫn dán chặt lên lưng cậu, cả những lời thì thầm cố ý đè thấp giọng ấy cũng lọt hết vào tai cậu.
“Ai da, tôi thấy Khê ca nhi đúng là số khổ, tháng sau là được bàn chuyện cưới hỏi với nhà họ Tào rồi, ai ngờ lại bị bỏng mặt.”
“Theo tôi thấy thì mặt bị bỏng cũng không hẳn là không chữa được, tìm lang trung họ Trương ở trấn kê mấy đơn thuốc đàng hoàng, biết đâu còn không để lại sẹo.”
“Khó lắm, chuyện này kéo dài cả tháng rồi, tôi thấy gần đây người nhà họ Diệp lên trấn mua thuốc không ít đâu, lần nào đi ngang nhà cũng ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, vậy mà mặt Khê ca nhi chẳng khá hơn chút nào, chẳng phải còn đang băng bằng vải đó sao.”
“Vậy thì mối hôn sự với nhà họ Tào chắc là hỏng rồi, nhà họ Tào là hộ giàu có nổi tiếng quanh vùng, con trai họ biết đâu vài tháng nữa thi đậu tú tài ấy chứ.”
“Đúng là phúc mỏng, không gánh nổi phúc phần đó.”
Dạo gần đây, Diệp Khê đã nghe không ít lời bàn tán thế này trong thôn. Từ sau lần cậu nấu cám heo trong nhà rồi chẳng may vấp vào bậc cửa, cả nồi cám vừa nấu đổ ụp xuống đất, làm bỏng nửa bên mặt trái của cậu, chuyện đó liền lan khắp thôn Sơn Tú.
Có người xem náo nhiệt, có người cười cợt trên nỗi đau của người khác, cũng có người thương cảm bày cho vài bài thuốc dân gian. Thế nhưng hơn một tháng trôi qua, vết bỏng trên mặt cậu đã gần lành, chỉ là sẹo vẫn chẳng có chút chuyển biến nào, loang lổ như da cóc, dán chặt trên nửa bên mặt trái, khiến ai nhìn cũng né tránh.
Từ lúc đầu hoảng loạn không thể chấp nhận, dần dần cậu cũng bình tĩnh lại. Chuyện đã thành thế này rồi, chẳng lẽ không sống tiếp nữa? Cậu vẫn còn cha mẹ thương mình, còn có anh cả từ nhỏ đã luôn cưng chiều cậu.
Quẳng hết mấy lời đàm tiếu kia ra sau đầu, Diệp Khê mới đẩy cánh cổng rào nhà mình ra.
Cha và anh cậu đã ra đồng từ lúc trời còn chưa sáng. Đám gà vịt nuôi trong sân đi lại lộn xộn, có mấy con còn giẫm lên vườn mổ trộm rau xanh.
Diệp Khê đuổi gà vịt ra khỏi vườn, đổ cả gùi cỏ trước cửa chuồng heo, tiện tay ném mấy nắm vào chuồng gà, sau đó dùng con dao cong treo dưới mái hiên cắt nửa thau cỏ, trộn thêm cám lúa mì rồi đổ vào máng đá. Nhìn mấy cái mõm heo hồng hồng trong chuồng chìa ra, hí hửng ăn cám, cậu mới nhẹ giọng gọi: “Mẹ ơi, con về rồi.”
Khói bếp lượn lờ bay lên từ ống khói nhà bếp, chẳng mấy chốc, một người phụ nữ thân hình đầy đặn, thắt tạp dề ngang hông bước ra: “Khê ca nhi về rồi à.”
Bà nhìn thấy tóc mái của cậu thấm đẫm mồ hôi, không khỏi xót xa: “Mẹ đã bảo rồi mà, trời nắng gắt thế, chờ cha với anh con về rồi để họ đi cắt cỏ, sao con lại tự đi nữa vậy.”
Diệp Khê múc nước từ thùng gỗ ra bằng cái gáo bầu, đáp lời mẹ: “Không sao đâu mẹ, từ nhỏ con đã làm mấy việc này rồi, sợ nắng nôi gì chứ.”
“Nhưng con…” Lưu Tú Phượng đầy vẻ xót xa, như muốn nói rồi lại thôi, bà không muốn đâm thêm một nhát vào lòng Diệp Khê, chỉ khẽ thở dài, mắt hơi đỏ lên: “Thôi thôi, con muốn làm thì làm đi, suy cho cùng là chúng ta có lỗi với con, không chăm sóc con cho tốt.”
Bà gần ba mươi tuổi mới sinh được đứa ca nhi này, lúc Diệp Khê mới sinh ra đã hơn hẳn mấy đứa bé khác, làn da trắng bóc, đôi mắt đen láy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn chỉ bé bằng bàn tay, ai nhìn cũng phải ghen tỵ. Diệp Khê từ nhỏ thể trạng yếu, chồng bà cưng chiều không để đâu cho hết, ngày nào cũng ra đầu thôn bỏ hai văn tiền mua một bát sữa dê về bồi bổ cho con.
Nhà nông quê mùa, có nhà ai cho con uống sữa dê mà lớn đâu, vậy mà Diệp Khê có. Có lẽ cũng nhờ uống sữa dê từ nhỏ, dù là tiểu ca nhi nhà nông, Diệp Khê vẫn trắng trẻo, vào mùa bận rộn làm đồng dưới nắng cũng chẳng hề đen đi chút nào, ngược lại càng nắng càng trắng, đến cả khi đổ mồ hôi cũng lộ vẻ môi hồng răng trắng.
Vậy nên tiếng tăm vang xa, quanh mười dặm các làng đều biết nhà họ Diệp có một tiểu ca nhi xinh đẹp, thi nhau nhờ người dò hỏi, vợ chồng nhà họ Diệp thấy con còn nhỏ, không nỡ để Diệp Khê sớm gả đi, muốn giữ con thêm vài năm, bèn từ chối lời mai mối.
Cho đến năm ngoái, Diệp Khê vừa tròn mười sáu, dù vợ chồng họ có luyến tiếc cũng phải tìm nhà chồng cho con. Đúng lúc ấy, nhà họ Tào ở làng bên cũng muốn tìm vợ cho con trai độc nhất, liền nhờ bà mối đến dạm hỏi.
Cha Diệp và Lưu Tú Phượng thấy nhà họ Tào cơ nghiệp khá giả, lễ hỏi cũng hậu hĩnh, trong lòng rất hài lòng với mối này. Sau đó, nhà họ Tào dẫn con trai là Tào Bân đến gặp mặt, hai vợ chồng thấy Tào Bân dung mạo nhã nhặn, nghe nói còn đang theo học ở học đường, liền vui vẻ đồng ý.
Diệp Khê đương nhiên thuận theo sự sắp đặt của cha mẹ, an tâm đính hôn với nhà họ Tào, chỉ đợi ngày gả đi.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
Mặt nước trong chậu phản chiếu bóng hình Diệp Khê mang khăn che mặt trắng, cậu lặng lẽ nhìn mặt nước, bình thản nói với mẹ: “Mẹ nói gì vậy, từ nhỏ cha mẹ thương con như bảo bối, giờ con bị bỏng mặt, đó là số mệnh của con, có trách gì hai người đâu.”
Lưu Tú Phượng dùng tay áo lau khóe mắt, ca nhi nhà mình hiểu chuyện lại tháo vát, trong ngoài đều lo liệu gọn gàng, xứng đôi với con trai nhà họ Tào, khiến bà an tâm biết bao. Nhưng giờ lòng dạ nhà họ Tào ra sao, họ cũng không chắc nữa. Nếu thật sự bị từ hôn, sau này Diệp Khê sẽ sống thế nào?
Diệp Khê khẽ gỡ khăn che mặt, để lộ ra vết sẹo xấu xí trên nửa trái khuôn mặt, lồi lồi lõm lõm, khác hẳn bên phải như trời với đất. Cậu mím môi, lấy nước trong chậu nhẹ nhàng rửa mặt.
Hoàng hôn buông xuống, cha Diệp và con cả Diệp Sơn vác cuốc từ đồng về, vào sân phủi bùn dính trên cuốc rồi để xuống cạnh hàng rào, sau đó ngồi dưới mái hiên sửa lại nông cụ, người sống nhờ ruộng đất sẽ chẳng bao giờ rảnh rỗi.
Diệp Khê từ trong bếp mang ra ấm trà bằng gốm đất, rót cho mỗi người một chén: “Cha, đại ca, uống chút nước đi, bên trong có đun thêm lá thanh hao.”
Cha Diệp và Diệp Sơn mỗi người cầm một chén, uống vài ngụm là hết, lúc đưa chén lại thì thấy em trai mình vẫn đang che mặt bằng khăn trắng, lòng Diệp Sơn quặn thắt.
“Khê ca nhi, lúa nhà mình năm nay trổ bông tốt lắm, chắc chắn thu hoạch hơn mọi năm, đợi đại ca với cha bán xong lúa mới, sẽ dẫn đệ lên phủ thành tìm đại phu giỏi khám, nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi!”
Diệp Khê khẽ cười, an ủi anh trai mình: “Đại ca, phương thuốc của Lý đại phu trên trấn ta đã uống hơn một tháng rồi mà chẳng thấy tiến triển gì, bạc trong nhà vì ta mà tiêu gần hết, xem ra là không chữa được rồi. Sau này ta ở nhà sống cùng mọi người cũng vui vẻ mà.”
Cha Diệp lớn tiếng nói: “Nhà họ Tào còn chưa nói gì đến chuyện từ hôn đâu, Khê ca nhi, con đừng buồn! Nếu nhà đó không cần con, cha với anh con sẽ cầm dao chém đến tận cửa nhà chúng nó!”
Lưu Tú Phượng thắt chiếc tạp dề vải thô từ trong bếp bước ra, mắng cha Diệp: “La hét cái gì chứ! Sợ hàng xóm chưa đủ cười vào mặt nhà mình à! Ta nói này, Khê ca nhi nhà ta nếu không lấy chồng thì chúng ta nuôi luôn! Dù sao ta cũng không nỡ rời xa nó!”
Cha Diệp bị vợ quát một trận, lập tức cụp xuống như cây cải bị sương đánh, ngồi trở lại phiến đá xanh dưới mái hiên: “Đúng, bà nó nói đúng! Khê ca nhi nếu muốn ở nhà mãi thì chúng ta nuôi nó cả đời, lúa gạo trong nhà cũng không thiếu phần nó đâu!”
Cha mẹ thương yêu mình đến vậy, Diệp Khê hít hít mũi, trong lòng dần buông xuống, mặt có hủy cũng không phải là không sống nổi, như vậy cậu còn có thể không lấy chồng, mãi ở bên người thân.
Bữa tối của nhà nông xưa nay vốn đơn giản, một nồi cháo kê bí đỏ, một đĩa mướp luộc, thêm một đĩa ngọn bí xào tỏi.
Dựng một chiếc bàn vuông nhỏ, cả nhà cùng ngồi ngoài sân ăn cơm.
Hôm sau.
Diệp Khê lại dùng khăn trắng che mặt, như thường lệ mang gùi đi cắt cỏ heo dưới chân núi. Trong nhà nuôi ba con heo, còn có một đàn gà vịt, mỗi ngày cần rất nhiều cỏ tươi. Cha và anh trai bận việc đồng áng, mẹ thì lo toan trong ngoài, đám gia súc này vẫn luôn do cậu chăm sóc.
Đến cuối năm, đây là một nguồn thu quan trọng, có thể giúp nhà có cái Tết sung túc, Diệp Khê cũng sẽ có một khoản tiền riêng, tích góp mấy năm nay cũng được ba lượng bạc rồi.
Bên bờ mương dưới chân núi, cỏ xanh mọc um tùm, Diệp Khê đặt gùi xuống, cúi người cầm liềm cắt cỏ, mới cắt được một nửa thì bắt gặp nhóm người trong thôn đi giặt đồ.
Đi đầu là ca nhi nhà họ Lâm ở đầu thôn phía đông, tên là Lâm Dao, mọi người hay gọi là “Yêu ca nhi”. Y có dung mạo thanh tú, dáng vẻ mềm mại, cũng thuộc dạng nổi bật ở các làng xung quanh, chỉ là vẫn kém Diệp Khê một bậc.
Từ sau khi Diệp Khê bị bỏng mặt, y liền “vượt mặt” hẳn, trước mặt hay sau lưng đều không ít lần châm chọc Diệp Khê.
Diệp Khê vừa ép đám cỏ mới cắt vào gùi thì đã nghe thấy tiếng cười của Yêu ca nhi vang lên.
Hết chương 1.