Tác Giả:
Trạng Thái:
Đang Cập Nhật
Lượt Xem:
112
Theo Dõi:
0
Bình Chọn:
0/5 - 0 Lượt
Không có xuyên không, không có bàn tay vàng, chỉ có hai người nhà quê cùng nhau ăn uống tiết kiệm, sống cuộc sống yên bình nơi núi rừng.
Tiểu ca nhi Diệp Khê ở thôn Sơn Tú bị nước sôi làm bỏng mặt, nhà phú hộ ở thôn bên vốn đã lập hôn ước từ nhỏ với cậu lập tức hủy hôn trong đêm.
Dân làng ai nấy đều cười nhạo Diệp Khê, những ca nhi trước đây còn xấu hơn cậu cũng cười cợt, bàn tán sau lưng, cho rằng đời này cậu đừng mong lấy được chồng.
Một thời gian sau, thôn Sơn Tú xuất hiện một người lạ từ nơi khác đến. Người này vóc dáng cao lớn vạm vỡ, làn da ngăm đen, trên người chỉ mang theo một gói đồ cũ kĩ, mua lại một căn nhà tranh đổ nát ở ven núi rồi định cư tại đó.
Dân làng đều không dám đến gần, sợ hắn làm nghề gì đó mờ ám.
Diệp Khê từng gặp hắn dưới chân núi, cũng từng thấy hắn bên bờ sông. Cậu biết hắn không chỉ giỏi trồng trọt, mà còn biết săn thú, bắt cá, lại không trai gái, không cờ bạc, chẳng giao du bừa bãi.
Cậu cảm thấy người này thật sự là một nam nhân tốt, đáng để dựa vào.
Hôm ấy, cậu lấy hết can đảm, mang khuôn mặt bị bỏng một nửa đến trước cửa nhà nam nhân ấy, đỏ mặt hỏi: “Anh… có nguyện ý cưới ta không?”
Nam nhân vét sạch cơm trong bát, ngẩng đầu nhìn cậu hồi lâu rồi trầm giọng đáp: “Cưới.”
Sau khi thành thân, bếp nhà luôn có cơm canh nóng hổi, quần áo rách được vá lại như mới, trong sân nuôi đầy gà vịt, trong lồng còn có cả thỏ trắng như tuyết, rau quả ngoài vườn lớn lên tươi tốt.
Lâm Tướng Sơn nhìn tiểu phu lang mới cưới của mình, cảm khái: “Đây mới đúng là cuộc sống của con người.”
Hai phu phu trồng trọt, ăn cơm, ba bữa một ngày, cuộc sống nơi núi rừng, yêu thương đầm ấm, bình dị bền lâu.
(Vết bỏng sẽ được chữa lành, vẫn là tiểu phu lang xinh đẹp như xưa!)
Tóm tắt một câu: Chăm chỉ làm ruộng, nỗ lực ăn ngon.