Một Ngày Ba Bữa - Phần Nam

Chương 22

Ngày lập thu năm ấy, khắp thung lũng thôn Sơn Tú lá phong đỏ rực, rực rỡ sắc màu như một bức tranh gấm, khiến người ta nhìn mà trong lòng cũng vui lây.

Sáng sớm, nhà họ Diệp đã có không ít người trong thôn đến đưa lễ. Lưu Tú Phượng và cha Diệp đứng ở cổng, chào hỏi khách khứa luôn tay luôn chân.

“Anh Diệp, chúc mừng chúc mừng nhé!”

“Cùng vui cùng vui, mời vào nhà ngồi uống chén trà, ăn chút hạt khô đi!”

“Ôi ôi, anh cứ bận việc đi.”

Gặp chuyện vui thì tinh thần cũng phấn chấn hơn, dạo này cha mẹ Khê ca nhi luôn phơi phới, niềm vui trên gương mặt có muốn giấu cũng không được.

Dân làng mừng lễ cưới thường là mười văn tiền hoặc một gói đường trắng nhỏ. Họ hàng gần thì mang đến một con gà nhà, dân quê thì coi trọng chính là lễ nhẹ tình sâu.

Mỗi nhà lên lễ rồi sẽ dắt theo cả nhà tới ăn cỗ, bởi đây là dịp hiếm hoi để mọi người trong nhà được ăn thịt no nê một bữa. Vậy nên mở tiệc trong thôn vốn là chuyện lỗ vốn, tiệc cỗ bày được mấy món thì phải xem tấm lòng của chủ nhà. Nhà nào khá giả rộng rãi thì thêm vài món mặn, còn nhà keo kiệt thì chỉ một hai món mặn là cùng.

Ngoài sân đã chật kín khách khứa, tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt vô cùng. Với tư cách là tân phu lang của ngày hôm nay, Diệp Khê không được ra ngoài tiếp khách.

Diệp Khê ngồi trong phòng được treo vải đỏ dán chữ hỷ, bên cạnh là vợ trưởng thôn đang làm thủ tục sửa mặt cho cậu. Thủ tục này là sẽ chọn một người phụ nữ trong thôn có vận may tốt, con đàn cháu đống, vợ chồng hòa thuận, gia cảnh khá giả — phải đủ hết những điều ấy mới được mời đến sửa mặt cho tân nương hoặc tân phu lang sắp về nhà chồng.

Trong gương là khuôn mặt trắng trẻo, ngũ quan diễm lệ, sống mũi nhỏ mà cao, đôi môi hồng hào đầy đặn, còn chưa điểm chu sa mà đã xinh đẹp vô cùng.

Ly ca nhi cũng tới, đứng bên cạnh ngắm nghía chăm chú, trong mắt toàn là ngưỡng mộ: “Khê ca nhi, ngươi thật sự là tân phu lang đẹp nhất mà ta từng thấy đấy!”

Diệp Khê ngoan ngoãn để vợ trưởng thôn tuốt lông mặt, chỉ dám đảo mắt qua nhìn Ly ca nhi một cái, rồi khẽ cười: “Ngươi mà thành thân cũng sẽ đẹp thế thôi.”

Vợ trưởng thôn tay khéo miệng cũng khéo, liền cười mà khen: “Phải nói chứ, ta đã đưa bao nhiêu cô nương và ca nhi trong thôn này xuất giá, mà giống Khê ca nhi thì đúng là một người một vẻ. Dạo trước còn nghe người ta đồn ngươi bị bỏng hỏng cả mặt, hôm nay ta tới nhìn tận mắt, chẳng phải lành rồi đó thôi.”

Vết bỏng bên má trái của Diệp Khê mấy hôm trước nhờ bôi thuốc, bong hết một lớp da cũ, rồi đỏ lên mấy ngày, sau khi dùng hết một hũ thuốc kia thì hầu như lành hẳn, chỉ còn một vết hồng nhạt rất mờ, so với làn da trắng mịn xung quanh thì hơi khác một chút. Nhưng sau khi điểm phấn, lại vô tình làm bầu má càng thêm ửng hồng.

“Nhờ phúc tổ tiên phù hộ, vết sẹo trên mặt cũng gần như khỏi hẳn rồi.”

Vợ trưởng thôn cũng vui vẻ mà nói: “Vậy thì tốt quá rồi, nhà họ Tào ở thôn bên hối hận chết mất thôi. Hồi đó thấy ngươi bị bỏng liền vội vàng hủy hôn, giờ mặt ngươi đã lành lại có người yêu thương thật sự, đúng là song hỉ lâm môn.”

Tiếng người ngoài sân tạm lắng một chút, theo đó là tiếng pháo vang lên, vọng khắp núi rừng.

Ly ca nhi mở cửa phòng, thò nửa người ra nhìn, rồi vui vẻ chạy vào nói: “Khê ca nhi, tân lang đến đón ngươi rồi kìa!”

Diệp Khê khẽ cụp mắt, mím môi, lòng lại có chút hồi hộp, ngón tay siết chặt lấy áo cưới, trên đó còn được thêu một đôi uyên ương đẹp đẽ.

Vợ trưởng thôn vội vàng cài lên vai phải Diệp Khê một đóa hoa lụa, tượng trưng cho hòa hợp tốt lành, sau đó nhanh tay lấy khăn voan trùm lên đầu cậu.

Tầm nhìn bị che khuất, thính giác lại càng nhạy bén hơn, Diệp Khê nghe rõ động tĩnh ngoài sân, thật là náo nhiệt vui vẻ.

Hẳn là đám trai tráng trong thôn đang chặn cửa bắt ép Lâm Tướng Sơn uống rượu rồi.

“Đến đây đến đây, cạn hết chén to này mới tính là hảo hán!” A Hổ giơ chén rượu đứng chắn trước cửa phòng Diệp Khê.

Lâm Tướng Sơn mặc bộ quần áo mới do Diệp Khê tự tay may, vóc dáng cao lớn thẳng tắp, thần thái sáng sủa, ai nhìn vào cũng phải khen một câu đúng là chú rể khôi ngô tuấn tú.

Hôm nay là ngày đại hỷ của mình, khóe môi hắn vẫn luôn vương ý cười nhè nhẹ, gặp phải trò chặn cửa của A Hổ cũng không tức giận, trực tiếp đưa tay nhận lấy chén rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Cái dáng vẻ hào sảng dứt khoát đó khiến mọi người vỗ tay hò reo không dứt.

“Tốt lắm! Sảng khoái!”

“Hảo hán, xứng đáng cưới ca nhi của thôn ta!”

Chưa dừng lại ở đó, uống xong rượu, còn phải vượt qua ải của anh vợ. Diệp Sơn đứng chắn trước mặt, bắt Lâm Tướng Sơn phải nói mấy câu ngọt ngào cho tân phu lang trong phòng nghe, phải dỗ cho em trai của mình vui vẻ mới thôi.

Lâm Tướng Sơn vốn không giỏi mấy lời hoa mỹ, nhưng bà con trong thôn thì cứ hò hét cổ vũ, khiến cả sân tràn ngập tiếng cười, đứng từ xa cũng nghe được không khí tưng bừng ở nhà họ Diệp.

Có kẻ gan lớn còn chen vào chọc ghẹo: “Này, dù gì tối cũng ngủ cùng chăn gối rồi, bây giờ nói vài câu ngọt ngào thì có gì mà ngượng, lại chẳng phải bắt huynh ngâm mấy câu thơ ướt át gì đâu, ai ở đây mà chưa từng nghe mấy lời đó trên giường chứ, Lâm huynh đệ, mau nói đi!”

“Phải đấy phải đấy, đừng để bọn ta chặn mãi làm lỡ giờ đẹp, đến lúc không động phòng được thì đừng trách bọn ta đó!”

“Dù gì đêm nay cũng phải nói, thôi thì bây giờ nói luôn cho bọn ta nghe, nếu dở quá thì bọn ta còn tiện chỉ cho vài câu.”

Lời mấy ông trai tráng khiến đám phụ nữ với ca nhi bên cạnh đỏ hết cả mặt, ai nấy ôm mặt nép vào hiên nhà mà cười khúc khích, vừa thẹn vừa muốn nghe thêm. Thôn quê vốn yên ả, hiếm khi có dịp nhộn nhịp thế này, ai cũng muốn chen đến nghe với nhìn cho vui. Chỉ là đám nam nhân càng nói càng bạo, làm mấy cô nương với ca nhi đã lấy chồng đỏ hết cả mặt.

Còn có mấy đứa nhỏ chưa hiểu chuyện với nhóm người trẻ tuổi chưa gả đi bị người lớn lấy tay bịt tai, đôi mắt thì trợn tròn ngơ ngác nhìn người lớn trong nhà mặt càng lúc càng đỏ bừng.

“Mẹ ơi, mặt người sao mà đỏ thế kia?”

“Im miệng, lát nữa mở tiệc thì cứ việc ăn cho no là được.”

Trong phòng, Diệp Khê tự nhiên cũng nghe rõ mồn một mấy lời kia, khuôn mặt dưới lớp khăn voan đỏ càng thêm nóng bừng, nhưng vẫn lặng lẽ dựng thẳng tai mà hóng.

Ly ca nhi là người chưa xuất giá, nhưng mặt dày gan lớn, ngồi bên cạnh Diệp Khê, lấy tay che miệng mà cười khúc khích suốt.

Diệp Khê nghe tiếng cậu ta cười, bèn huých cùi chỏ: “Nhỏ tiếng thôi, đừng có cười mãi thế, nếu để người khác nghe được, người ta lại bảo ngươi không biết xấu hổ.”

Ly ca nhi chu môi, chẳng buồn sợ: “Dù gì thành thân cũng phải qua mấy trò này, ta nghe sớm chút thì đã sao, ta cũng đâu phải con nít nữa.”

Lâm Tướng Sơn bị đám người chọc ghẹo đến nỗi không biết làm sao cho phải. Dù hắn là người tính tình trầm ổn, nhưng lúc này khuôn mặt rám nắng cũng ửng đỏ, há miệng mấy lần mà chẳng nói được lời nào.

“Nhanh lên đi tân lang, nếu mà còn chần chừ, chừng nào tân phu lang đợi sốt ruột rồi, chắc sẽ phải mở cửa chạy ra tìm ngươi đấy!”

Không còn cách nào, Lâm Tướng Sơn chỉ đành siết chặt nắm tay, giọng trầm ấm vang vọng trong sân: “Phu lang, phu… phu quân tới rồi, mở cửa cho phu quân nhìn một cái, đón phu lang về nhà thôi, trời cũng không còn sớm, đừng để lỡ giờ tốt tối nay.”

Tiếng nói vừa dứt, cả sân lập tức cười ồ, đám phụ nữ với ca nhi lại đỏ mặt cười trộm thêm một trận nữa.

Diệp Khê cũng bị câu nói ấy làm cho cái cổ đỏ lựng, bên cạnh Ly ca nhi đã cười chảy cả nước mắt, đến mức không ngồi thẳng nổi, thở hổn hển nói: “Khê ca nhi, miệng phu quân của ngươi ngọt thật đó nha! Ha ha ha! Sau này thể nào cũng suốt ngày dỗ ngọt ngươi đến mềm lòng cho coi!”

Diệp Sơn lúc này cũng không đành lòng tiếp tục làm khó chú em rể, bèn ho nhẹ mấy tiếng, lấy tư thái anh lớn mà nghiêm giọng dặn: “Về sau phải đối xử tốt với Khê ca nhi nhà ta, không được để nó phải chịu ấm ức. Nếu để ta thấy nó khóc quay về nhà mẹ đẻ, thì đừng trách ta vác rìu sang phá cửa nhà ngươi!”

Lâm Tướng Sơn ngoan ngoãn nói: “Anh cả cứ yên tâm, ta cưới phu lang về nhà không phải để bạc đãi, bọn ta sẽ sống với nhau thật tốt.”

Diệp Sơn nghe vậy mới hài lòng gật đầu. Tính tình con người Lâm Tướng Sơn thế nào, anh là người rõ nhất, ca nhi nhà mình gả sang đó sẽ không phải chịu buồn tủi.

“Được, ta tin ngươi.” Dứt lời liền tránh người sang một bên, mở cửa cho hắn vào.

Trong phòng, Diệp Khê vẫn đang đội khăn hỷ, yên lặng ngồi bên mép giường. Bên cạnh, Lưu Tú Phượng rưng rưng nước mắt. Lâm Tướng Sơn tiến lên, cúi người hành lễ, gọi một tiếng: “Thưa mẹ.”

Lưu Tú Phượng vừa chấm nước mắt vừa gật đầu: “Được rồi, con rể mau đứng lên đi.”

Con trai nhỏ của mình sắp gả đi, làm mẹ trong lòng nào nỡ, nhất thời cũng không kìm được mà xúc động rơi nước mắt.

Vẫn là cha Diệp nghiêm mặt quát: “Diệp Khê nhà ta xuất giá là việc vui, bà khóc cái gì mà khóc, mau lau đi, đừng làm hỏng chuyện tốt.”

Lưu Tú Phượng lúc này mới gượng cười lau nước mắt: “Phải phải, hôm nay là ngày vui mà.”

Lưu Tú Phượng và cha Diệp theo lễ nghi dặn dò đôi câu, Lâm Tướng Sơn lúc này mới tiến đến, cầm đôi giày hỷ đỏ thắm đặt ở mép giường.

Khi ngón tay thô ráp nóng hổi của hắn chạm vào mắt cá chân, Diệp Khê khẽ run lên, chân cũng co lại theo bản năng.

Lâm Tướng Sơn mỉm cười, cúi người xỏ giày cho cậu, rồi lập tức quỳ xuống để cõng người lên.

Khoảnh khắc thân thể mềm mại tựa vào lưng, cả người Lâm Tướng Sơn cứng đờ trong chớp mắt, rồi rất nhanh bình tĩnh lại, vững vàng cõng Diệp Khê lên, sải bước đi ra khỏi phòng.

Tân lang và tân phu lang trước khi rời nhà phải bái biệt cha mẹ và tổ tiên. Trong sảnh, Lâm Tướng Sơn và Diệp Khê đứng trước bàn thờ, xung quanh là khách khứa đứng xem chật cả nhà. Cha Diệp và Lưu Tú Phượng ngồi ngay ngắn trên ghế lớn, trên bàn thờ là một đôi nến long phụng đang cháy trước bài vị tổ tiên họ Diệp.

“Nhất bái thiên địa!”

Bà mối vung khăn lụa, cao giọng hô.

Lâm Tướng Sơn và Diệp Khê cùng cúi mình vái dài về phía ngoài cửa. Khách khứa xung quanh đồng loạt vỗ tay reo hò.

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê giao bái!”

Đến lượt phu thê giao bái, Lâm Tướng Sơn vừa định cúi đầu hành lễ thì phía sau đã có mấy gã trai tinh nghịch đẩy mạnh một cái. Hắn bị xô về phía trước, đầu va ngay vào trán Diệp Khê, suýt nữa làm cậu ngã xuống.

Chuyện vừa xảy ra liền khiến mọi người cười ầm cả lên. Lâm Tướng Sơn vội vàng đỡ lấy phu lang nhà mình.

“Ui chà, tân lang sốt ruột rồi à, còn chưa đợi được đến tối mà đã nhào lên thế kia!”

“Ha ha, này này, còn phải ăn tiệc cưới uống rượu mừng đã chứ, chuyện vào phòng động phòng thì để sau!”

Mọi người quanh đó người một câu, ta một câu trêu chọc. Lâm Tướng Sơn đỡ Diệp Khê đứng vững, cười lớn nói: “Hôm nay ai đến cũng phải uống cho thật vui, thật say mới được về!”

Nói rồi, Diệp Khê được đưa trở lại phòng trong nghỉ ngơi, tiệc rượu chính thức bắt đầu.

Hết chương 22.

Bình Luận (0)
Comment