Một Ngày Ba Bữa - Phần Nam

Chương 18

Khi Diệp Khê đến nhà Lâm Tướng Sơn, hắn đang ngồi xổm trước bếp lò nhóm lửa. Trong nồi đậy nắp không biết đang nấu món gì, nhưng mùi tỏa ra lại không giống hương thơm gạo chín mỗi lần Diệp Khê nấu.

“Đang nấu gì đấy?” Diệp Khê đứng ở cửa mỉm cười hỏi.

Lâm Tướng Sơn lại nhét thêm hai cành củi nhỏ vào lò, rồi đứng dậy đáp: “Muốn nấu ít cơm ăn.”

Diệp Khê đi đến bên nồi, mở nắp ra, hơi nước trắng xóa phả vào mặt cậu. Cơm vẫn chưa chín, cậu cầm đôi đũa tre bên cạnh chọc thử mấy cái.

“Ít nước quá, nấu kiểu này e là cơm sống, đáy nồi còn cháy khét.”

Lâm Tướng Sơn nghe vậy, liền múc một gáo nước trong vại, định đổ thêm vào nồi.

“Từ từ.” Diệp Khê ngăn lại, bất đắc dĩ trợn mắt: “Gáo nước này đổ vào thì thành cháo luôn rồi, chỉ cần một nửa thôi.”

Lâm Tướng Sơn gật đầu, chỉ đổ nửa gáo vào. Hắn cũng không hiểu tại sao chuyện gì cũng học được, mà nấu cơm đơn giản thôi lại cứ dở dở ương ương.

Diệp Khê cũng không yên tâm để hắn tự nấu cơm, bèn bảo hắn đứng sang một bên chờ, còn mình thì xắn tay áo, buộc tạp dề vải thô quanh eo, bắt đầu bận rộn bên bếp.

Khói bếp lượn lờ, làn khói xanh theo ống khói từ từ bay ra khỏi nhà, cơm dần chín, Lâm Tướng Sơn đứng bên cạnh đã ngửi thấy mùi thơm của gạo nếp.

Diệp Khê múc một chén nước cơm đặc sánh, lúc nãy cậu đã đặt mấy chiếc bánh mang theo lên nắp nồi, giờ cũng vừa nóng lên.

“Ăn lót dạ trước đi.” Một chén nước cơm, một đĩa bánh ngô.

Lâm Tướng Sơn cũng không khách sáo, ngồi vào bàn là bắt đầu ba miếng bánh một ngụm nước cơm mà ăn ngon lành.

Diệp Khê ngồi bên bếp nhặt rau xanh, thấy người đàn ông ăn ngon lành, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác ấm áp. Hai người một mái nhà, một ngày ba bữa cơm, chẳng phải đây chính là cuộc sống thường nhật của người dân quê sao.

Diệp Khê bất chợt nhớ đến lời của Yêu ca nhi lúc trên đường đến đây, sẽ không ai muốn cưới cậu thật sao?

Diệp Khê ngơ ngẩn nhìn rổ rau xanh trong tay, khẽ nhíu mày, như đang chìm vào suy tư.

Lâm Tướng Sơn thấy cậu im lặng, liền ngẩng đầu nhìn sang, gọi một tiếng: “Khê ca nhi?”

Diệp Khê hoàn hồn lại, trong lòng trỗi dậy một ý niệm mãnh liệt lấp đầy tâm trí. Cậu mím môi, chậm rãi ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn về phía Lâm Tướng Sơn.

“Anh có nguyện ý cưới em không?”

Giờ hắn đã biết rõ về gương mặt mình, vậy thì cũng chẳng còn gì phải dè dặt nữa.

Hơi nước trắng từ nồi cơm bốc lên, quẩn quanh trong gian bếp, củi lửa trong bếp lò cháy rực, phát ra những tiếng tí tách khe khẽ.

Lâm Tướng Sơn cắn một miếng bánh, không hề do dự, ngắn gọn dứt khoát nói: “Cưới.”

Hắn trả lời nhanh đến mức làm Diệp Khê hơi ngẩn ra.

Lâm Tướng Sơn ngẩng đầu nhìn cậu, nuốt miếng bánh trong miệng, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ em không muốn gả cho anh?”

Diệp Khê vội vàng lắc đầu: “Chỉ là không ngờ anh lại không để ý đến mặt em…”

Lâm Tướng Sơn uống cạn chén nước cơm, đưa tay lau miệng: “Anh sống với em, đâu phải sống với cái mặt ấy. Chỉ cần hai chúng ta sống đàng hoàng tử tế cùng nhau là được.”

Nói xong, hắn cười một cái: “Em hiền lành, biết lo toan, lại tốt bụng, sống với em chắc chắn rất tốt, là anh chiếm được lợi rồi.”

Lời này khiến mặt Diệp Khê đỏ bừng, rõ ràng là cậu mở lời trước, vậy mà giờ lại thành người ngượng ngùng.

“Vậy để em về báo cho cha mẹ một tiếng.”

Lâm Tướng Sơn gật đầu: “Anh sẽ sớm đi tìm bà mối đến dạm hỏi. Phong tục cưới xin bên này anh không rõ lắm, sẽ nhờ bà mối chuẩn bị sính lễ theo lệ nhà dân thường, nhiều hơn thì anh e không lo nổi.”

Diệp Khê không ngờ hắn lại nghĩ chu đáo đến thế, đỏ mặt dặn: “Nhà em không câu nệ mấy chuyện đó, anh đừng chuẩn bị nhiều.”

“Được.”

Trên đường về, Diệp Khê vẫn còn hơi mơ hồ, không hiểu sao mình lại dễ dàng gả đi như vậy, hơn nữa còn là một ca nhi chủ động mở lời với đàn ông. Có lẽ khắp làng trên xóm dưới cũng khó tìm được ai dám làm như vậy.

Đến chạng vạng, khi cha Diệp và mọi người trong nhà làm đồng trở về, Diệp Khê đang bưng chén cơm, nhìn con thiêu thân bay lượn vòng quanh ngọn đèn dầu, trong lòng trăn trở không biết nên mở miệng thế nào để nói chuyện với người nhà.

Hai má Diệp Sơn căng phồng, đang gắp thức ăn.

Diệp Khê hít sâu một hơi, đặt chén đũa xuống, chậm rãi nói: “Cha, mẹ, anh cả… con có hôn sự rồi.”

“Cạch”, đôi đũa đang gắp đồ ăn trong tay Diệp Sơn rơi xuống bàn. Cha Diệp và Lưu Tú Phượng đồng loạt quay đầu nhìn về phía cậu.

Sân nhỏ bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Một lúc sau, Lưu Tú Phượng cẩn thận hỏi: “Khê ca nhi, chẳng lẽ hôm nay con ra ngoài gặp phải thứ gì không sạch sẽ, bị trúng tà rồi sao? Con quên rồi sao, chuyện hôn sự với nhà họ Tào đã bị hủy rồi.”

Diệp Sơn nhặt đũa lên, phụ họa: “Mẹ, có khi nào Khê ca nhi mấy hôm nay nghe người ta bàn tán chuyện nhà họ Lâm với họ Tào nên bị kích động rồi không?”

Cha Diệp gật đầu: “Ngày mai phải mời lang trung đến kê cho thằng bé ít thuốc mới được.”

“Chắc là nên mời đạo sĩ về xem mới đúng.”

“Ta thấy cứ để Khê ca nhi ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, đừng ra ngoài gặp mấy người nhà họ Lâm nữa, khỏi bực dọc.”

Ba người mỗi người một câu, Diệp Khê mấy lần định mở miệng mà không chen vào được, cũng chẳng biết nói sao cho xuôi.

Cuối cùng, cậu lớn tiếng nói: “Là Lâm Tướng Sơn!”

Cha Diệp, Lưu Tú Phượng và Diệp Sơn lập tức im bặt, quay phắt lại nhìn cậu.

Diệp Khê mím môi: “Con thấy hai bên đều hợp ý, sống với nhau chắc không tệ, nên muốn định thân với anh ấy.”

Cậu vừa dứt lời, Diệp Sơn là người đầu tiên vui mừng reo lên, vỗ bàn: “Tốt quá! Vậy sau này Lâm huynh đệ là em rể của ta rồi, thành người một nhà!”

Lưu Tú Phượng cũng cười tươi: “Mấy hôm trước còn chọc con vụ này, mặt con cứ hầm hầm không vui, sao hôm nay lại bất ngờ định hôn luôn rồi?”

Diệp Khê cụp mắt, hơi xấu hổ: “Trước con lo anh ấy chê mặt con bị bỏng… Giờ anh ấy không chê, con cũng muốn sống cùng anh ấy.”

Cha Diệp gật đầu, giọng trầm ổn: “Đây là chuyện tốt. Khê ca nhi, Lâm Tướng Sơn tuy là người ngoài đến thôn ta, nhưng chịu khó lại giỏi giang, tính tình cũng tốt, là nam nhân đáng để gả. Cha không ngăn cản con.”

Lưu Tú Phượng cười hiền: “Mẹ cũng hài lòng với chàng rể này. Chỉ cần nó đối xử tốt với con, sau này hai nhà cũng gần nhau, có thể hỗ trợ lẫn nhau.”

Người nhà rộng lượng lại thấu tình đạt lý, viền mắt Diệp Khê cũng đỏ hoe, nghèn nghẹn nói: “Con cảm ơn cha mẹ.”

x

Bên phía Lâm Tướng Sơn cũng hành động rất nhanh. Hai ngày sau hắn đã tìm được bà mối, lại lên trấn mua hai vò rượu ngon, hai gói điểm tâm trong tiệm, còn đến hiệu vải mua hai xấp vải bông. Nhà không nuôi gà, bèn dùng gà rừng trong núi thay thế, còn hai con ngỗng béo tốt thì mua từ chợ phiên, trông vừa nặng ký vừa oai phong.

Khi hắn xách theo sính lễ, dẫn bà mối bước vào thôn Sơn Tú, không ít hộ dân đều rì rầm bàn tán, phần nhiều là đỏ mắt ghen tị.

Phải biết rằng trong thôn, cưới một tiểu ca nhi thì sính lễ thường chẳng có bao nhiêu, cùng lắm là một cặp gà, một xấp vải là xong. Vậy mà người ngoài như hắn lại chuẩn bị lễ hậu hĩnh đến thế, thật sự hiếm thấy.

Khi đi đến giữa thôn, thím hai Lưu nổi tiếng thích hóng hớt liền tiến lại bắt chuyện với Lâm Tướng Sơn: “Tiểu Lâm à, ngươi xách nhiều lễ vật là định tới nhà ai đấy?”

Lâm Tướng Sơn đáp: “Tới nhà họ Diệp trong thôn.”

Thím Lưu hỏi lại: “Nhà Diệp Sơn ấy hả?”

Lâm Tướng Sơn gật đầu: “Ừ.”

Thím Lưu ghé sát lại, nháy mắt đầy ẩn ý, hạ giọng hỏi: “Ngươi là định tới cầu hôn Khê ca nhi nhà đó à?”

Lâm Tướng Sơn cười khẽ: “Đúng vậy.”

“Ôi chao, ngươi mới tới thôn Sơn Tú chưa lâu, chắc còn chưa biết Khê ca nhi nhà đó bị bỏng mặt đâu. Giờ vẫn chưa lành, sau này chắc để lại sẹo đó. Hồi trước nhà họ Tào ở thôn bên từng đính hôn với nhà nó, giờ cũng vội vàng huỷ hôn rồi. Sao ngươi còn muốn chen vào chớ?”

Lời này vừa dứt, Lâm Tướng Sơn liền hơi nhíu mày, đáp thẳng: “Ta biết rồi.”

Thím Lưu thấy lạ, nghĩ bụng còn có người thích kẻ xấu xí sao?

“Ngươi biết mà còn muốn đi cầu hôn à?”

Lâm Tướng Sơn đảo mắt nhìn quanh một vòng, quét qua đám người trong làng rồi trầm giọng nói: “Dù mặt Khê ca nhi có bị thương, nhưng tính tình em ấy hiền hòa, giỏi giang lại đảm đang, những điều đó đâu có thay đổi. Lấy vợ nên lấy người hiền, em ấy đồng ý gả cho ta đã là phúc phần lớn rồi, ta còn kén chọn gì nữa. Ta chỉ sợ mình tới muộn, người khác giành mất thôi, nên mới vội vàng đưa bà mối qua đó.”

Một câu nói ra, nghe cứ như đang gấp chạy đi cưới tiên nữ về nhà, cũng cho nhà họ Diệp đủ thể diện.

Người trong thôn nghe thế thì bật cười, cái anh chàng này đúng là nôn nóng thật.

Thím Lưu cười gượng một tiếng: “Thôi được rồi, ngươi mau đi đi, thím còn đợi uống rượu mừng đây.”

Lâm Tướng Sơn lúc này mới tiếp tục dẫn bà mối cùng sính lễ đi về phía nhà họ Diệp.

Hắn vừa đi, người trong thôn liền bàn tán ca nhi nhà họ Diệp đúng là có phúc, trước khi chưa bị bỏng mặt thì được nhà họ Tào ở thôn bên để mắt tới, đến giờ mặt mũi đã thành ra như vậy rồi mà vẫn có trai tráng lặn lội mang sính lễ hậu hĩnh tới tận cửa cầu thân.

Nhà họ Diệp biết hôm nay Lâm Tướng Sơn sẽ đến, nên từ sớm đã dậy dọn dẹp nhà cửa, ngay cả lá rụng trong sân cũng quét sạch sẽ.

Diệp Khê làm việc luôn chân luôn tay từ lúc vừa mới ngủ dậy, cho gà vịt ăn, quét dọn phòng ốc, còn chăm cả vườn rau, vậy mà mãi vẫn chưa thấy người tới.

Trong lòng cậu hơi bồn chồn, cứ quay cuồng bận rộn, không sao yên tĩnh được. Rõ ràng trước đây cậu từng đính hôn rồi, nhưng lần này lại cảm thấy bất an đến mức đứng ngồi không yên.

Lưu Tú Phượng len lén nhìn tiểu ca nhi nhà mình, lấy tay che miệng cười trộm, đúng là đang mong tân lang đến cửa đây mà, trông cứ như đứa bé vừa mới biết chuyện xuân tì.nh, buồn cười chết được.

Hôm nay bà còn cố ý mặc bộ y phục mới may từ năm ngoái, đứng ở cửa ho nhẹ hai tiếng, gọi Diệp Khê: “Thằng Lâm lát nữa sẽ tới, con cứ nghỉ ngơi đi, vào trong phòng ngồi, cha mẹ có chuyện muốn nói với nó.”

Lúc này Diệp Khê mới chịu đi rửa sạch tay, nhưng trước khi vào phòng vẫn có chút không yên tâm.

Diệp Sơn đứng ở cửa trêu chọc: “Sao? Sợ chúng ta làm khó vị hôn phu tương lai của em à? Hay là sợ cha mẹ không chịu gả, lát nữa anh nhất định phải làm khó hắn một phen, đâu có dễ dàng cho hắn cưới được em trai quý báu của anh chứ.”

Tuy là lời nói đùa, nhưng Diệp Khê lại chẳng vui vẻ gì, trừng mắt lườm anh mình một cái rồi mới chui về phòng.

Diệp Sơn cười nói: “Ha, còn chưa gả đi mà giờ đã hướng về người ta rồi.”

Lời vừa dứt, liền nghe ngoài sân vang lên tiếng bà mối: “Ông Diệp có ở nhà không?”

Hết chương 18.

Bình Luận (0)
Comment