Lưu Tú Phượng và cha Diệp nghe thấy liền vội vàng chạy ra đón.
Chỉ thấy Lâm Tướng Sơn dẫn theo bà mối đứng trước cổng nhà, trong tay xách đầy lễ vật. Lưu Tú Phượng hài lòng vô cùng, tân lang mang sính lễ phong phú tới cầu hôn con trai nhỏ khiến nhà bà nở mày nở mặt, vì thế nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.
“Có đây, có đây, mau vào nhà đi.”
Dẫn bà mối và Lâm Tướng Sơn vào nhà, Diệp Sơn cũng vội vàng dâng trà lên. Ngày thường Lâm Tướng Sơn tới là bằng hữu tốt của Diệp Sơn, nhưng hôm nay thì khác, là em rể tương lai của anh rồi.
Diệp Sơn len lén nháy mắt mấy cái với Lâm Tướng Sơn, Lâm Tướng Sơn ngồi thẳng lưng hơn, tay chân cũng không biết đặt đâu cho phải. Dù trước đó đã tới không ít lần, nhưng hôm nay lại có chút căng thẳng.
Bà mối lập tức lên tiếng nói những lời hay ý đẹp, ca ngợi nhân duyên này đủ điều tốt lành.
Cha Diệp và Lưu Tú Phượng vừa cười vừa khách sáo đáp lời với bà mối, trong lòng sớm đã đồng ý mối hôn sự này rồi.
Đến lượt Lâm Tướng Sơn mở miệng, hắn không biết nói những lời hoa mỹ, chỉ nói: “Con nhất định sẽ đối xử tốt với Khê ca nhi, không để ai bắt nạt em ấy, không để em ấy phải đói, phải tủi thân. Lời này con thề với trời đất, tuyệt đối không giả dối. Chú và thím xin hãy tin con.”
Những lời giản dị ấy lại chân thành tha thiết, khiến viền mắt Lưu Tú Phượng cũng đỏ lên, liên tục nói: “Chúng ta đương nhiên tin con, con người con thật thà thẳng thắn, không như bọn người ngoài bụng dạ gian xảo. Sau này hai đứa sống yên ổn, vui vẻ thì chúng ta cũng yên tâm rồi.”
Cha Diệp viết sinh thần bát tự của Diệp Khê lên giấy đỏ, giao cho bà mối. Tiếp theo là tìm một thầy phong thủy hợp bát tự, rồi chọn ngày lành tháng tốt làm lễ thành thân.
Ngay tại chỗ, Diệp Sơn cũng đổi cách xưng hô, gọi một tiếng: “Em rể.”
Thế là việc vui được quyết định xong.
Còn về sính lễ, Lưu Tú Phượng và cha Diệp cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ nhận ba lượng bạc làm của hồi môn cho Diệp Khê sau này, tính để lúc xuất giá thì đặt dưới đáy hòm cho con cái có chút vốn liếng.
Thấy nhà họ Diệp thấu tình đạt lý như vậy, Lâm Tướng Sơn cũng không phụ lòng. Đến chiều, hắn lại lên trấn một chuyến, lúc về còn khiêng hẳn nửa con heo.
Ôi chao, chuyện này làm cả thôn Sơn Tú náo động cả lên, ai nấy đều tấm tắc bảo tên người ngoài họ Lâm này hào phóng, coi trọng nhà họ Diệp ghê lắm.
Cha Diệp và Lưu Tú Phượng vội vàng từ chối, không muốn hắn tốn kém quá, còn phải giữ của để sau này sinh sống, nhưng đồng thời cũng rất hài lòng với lòng thành của Lâm Tướng Sơn.
Lâm Tướng Sơn nói: “Vậy thì muối thịt, để dành làm tiệc đãi khách, đến lúc đó làm tiệc cưới thật hoành tráng, để Khê ca nhi của chúng ta được nở mày nở mặt.”
Nhà chỉ có một tiểu ca nhi, làm cha mẹ dĩ nhiên không muốn để nó phải ấm ức xuất giá. Ai mà chẳng mong cho con mình có được một bữa tiệc cưới tươm tất rạng rỡ, giờ có nửa con heo này, tiệc cưới chắc chắn sẽ không kém cạnh ai.
Lưu Tú Phượng và cha Diệp cũng chỉ đành nhận lấy.
Diệp Khê bước ra khỏi phòng, nhìn Lâm Tướng Sơn, khẽ cười một cái rồi hỏi cỡ giày của hắn. Theo phong tục, trước khi thành thân, tân phu lang phải tự tay làm một đôi giày mới và may một bộ quần áo mới cho phu quân của mình, đây cũng là để thử xem người này có đảm đang tháo vát hay không.
Lâm Tướng Sơn báo ra một cỡ số làm Diệp Khê tròn mắt — bàn chân to thật! Nhưng mà người cao to vạm vỡ như Lâm Tướng Sơn thì quả là phải đi đôi giày bự như cái thuyền thế này mới hợp.
Diệp Khê cười nói: “Làm quần áo với giày cho anh, sợ rằng vải phải tốn gấp đôi người khác mất thôi. Nếu em làm chậm sẽ không kịp mất.”
Lâm Tướng Sơn cũng sợ cậu vất vả, liền bảo: “Nếu em làm không kịp thì cứ ra trấn mua tạm một bộ mà dùng, đừng tự ép mình quá, thức đêm hại mắt đấy. Dù sao chỉ là hình thức, anh cũng không coi trọng.”
Hắn nói thế khiến lòng Diệp Khê mềm hẳn, cảm thấy ấm áp vô cùng. Nhưng thành thân chỉ có một lần, cậu vẫn muốn mọi thứ thật trọn vẹn: “Em biết chừng mực mà.”
Chuyện Lâm Tướng Sơn đến nhà họ Diệp cầu hôn rất nhanh đã truyền khắp cả thôn Sơn Tú. Ly ca nhi ở nhà nghe được tin, lập tức nóng ruột chạy sang tìm Diệp Khê.
Vừa bước vào cửa đã cười hì hì trêu chọc: “Có người sắp làm tân phu lang rồi đấy, ta tới xem thử ngươi có vui đến nở hoa trên mặt chưa nào.”
Diệp Khê đang ngồi bên cửa sổ, cầm thước đo để cắt đế giày. Nghe lời Ly ca nhi liền ngẩng đầu lên, cười dịu dàng: “Ngươi tới rồi à, mau ngồi đi, ta lấy ít quả khô cho ngươi ăn.”
Ly ca nhi cũng không khách sáo, ngồi phịch luôn lên giường đất.
Diệp Khê bưng ra một đĩa hạt dưa rang, lạc rang với mấy quả sung khô, cười nói: “Ngươi tới là để chọc ghẹo ta à?”
Ly ca nhi bật cười một tiếng, bốc một nắm hạt dưa bắt đầu nhai: “Ta là vui mừng thay ngươi đó. Mới mấy hôm trước còn bảo có người trong lòng, hôm nay đã nghe tin Lâm Tướng Sơn tới cầu hôn rồi. Nếu đây không phải chuyện vui thì là gì nữa.”
Diệp Khê nghe vậy, đuôi mắt khóe môi đều là ý cười, quả thật người gặp chuyện vui, tinh thần phơi phới: “Anh ấy tính tình thẳng thắn, làm việc nhanh như chớp.”
Ly ca nhi nhướng mày, tiếp lời: “Mà Lâm Tướng Sơn cũng oách đấy, sáng nay lễ vật hắn mang đến khiến không ít người đỏ cả mắt. Chỉ một buổi sáng thôi mà khắp thôn Sơn Tú đều biết cả rồi. Ai cũng bảo Diệp Khê nhà ta là phúc tinh, tưởng đâu trước ngã vào nhà họ Tào là mối tốt rồi, ai ngờ vừa ra đã ngã vào cái ổ mối khác còn có phúc hơn.”
Diệp Khê cầm kim chỉ, khẽ bĩu môi: “Nhà họ Tào thì chẳng phải mối tốt gì, nhưng chỗ của Lâm Tướng Sơn thì đúng là cái ổ phúc thật.”
Ly ca nhi nghe vậy thì giả vờ muốn nôn, hai người cười đùa một hồi, Diệp Khê hơi toát mồ hôi, dứt khoát tháo khăn che mặt xuống, rồi tiếp tục cầm khăn tay lên thêu.
Ly ca nhi chống cằm ngồi đối diện nhìn Diệp Khê, ngạc nhiên kêu lên: “Khê ca nhi, vết sẹo trên mặt ngươi hình như mờ đi rồi đó.”
Diệp Khê chẳng để tâm, tưởng cậu ta dỗ cho mình vui: “Thật à? Ngươi chỉ giỏi lừa ta.”
Ly ca nhi nóng nảy, lập tức ngồi thẳng dậy nói: “Thật mà! Vết sẹo của ngươi không còn đỏ như trước nữa, mờ đi trông thấy rồi.”
Thấy cậu ta nghiêm túc thế, Diệp Khê mới tin, liền sang phòng bên lấy gương của mẹ mình, đứng trước cửa sổ hứng ánh sáng nhìn kỹ khuôn mặt bên trái, quả nhiên đúng như Ly ca nhi nói, vết sẹo nhạt đi thật, sờ vào cũng không còn gồ ghề như trước, dường như phẳng hơn một chút.
Diệp Khê nghĩ ngợi một hồi, chắc là nhờ lọ thuốc mỡ Lâm Tướng Sơn đưa hôm trước. Mấy hôm nay ngày nào cậu cũng kiên trì bôi, sáng tối không sót, ban đầu cũng chẳng mong đợi gì nhiều, chỉ là không muốn phụ tấm lòng của hắn, ai ngờ thật sự có tác dụng.
Ly ca nhi vỗ tay cái đét, vui mừng nói: “Thế thì tốt quá rồi! Ngươi sắp thành thân, mà mặt mũi cũng dần khá lên, Khê ca nhi chẳng phải phúc tinh thì là gì nữa!”
Diệp Khê bật cười, trêu lại: “Phải phải phải, ta chính là một đại phúc tinh.”
Ly ca nhi đắc ý nói tiếp: “Chắc Yêu ca nhi bây giờ đang tức đến nghiến răng rồi ấy chứ.”
Ở nhà họ Lâm bên này, Lâm thị vừa về tới nhà liền lớn tiếng quát: “Giữa trưa rồi mà chẳng ai nấu cơm à!”
Chờ một lát, Yêu ca nhi mới lồm cồm bò ra khỏi phòng, vừa ngáp vừa dụi mắt, trên cổ còn lộ vài vết đỏ mờ nhạt, trông như vừa mới dậy.
Lâm thị nhìn thấy cái bộ dáng đó liền nổi trận lôi đình, chống nạnh mắng: “Coi ngươi kìa, nắng đã lên đến đầu ngọn tre rồi mà còn chưa chịu dậy! Lười đến mức này thì tiểu thư nhà giàu cũng không sung sướng bằng ngươi đâu. Gà vịt đã cho ăn chưa? Quần áo bẩn hôm qua đã giặt chưa?”
Yêu ca nhi mắt còn lờ đờ, lắc đầu: “Con mới dậy, chưa kịp làm.”
Lâm thị tức đến run người: “Cái nết này mà cũng định lấy chồng à! Sau này về nhà họ Tào rồi mà vẫn còn cái kiểu này, người ta đánh cho nhừ tử rồi trả về đấy.”
Nhắc đến chuyện này, bà lại càng tức, nhà họ Tào đến bây giờ vẫn chưa qua dạm ngõ. Người trong thôn Sơn Tú đều biết nhà bà định gả ca nhi út cho nhà họ Tào, vậy mà kéo dài mãi, càng lúc càng im hơi lặng tiếng.
“Cái thằng Tào đó, có hẹn ngươi bao giờ thì tới cầu hôn chưa?”
Nghe đến đây, trong lòng Lâm Dao cũng vừa bực vừa sốt ruột. Đêm qua y lại lén ra ngoài gặp riêng Tào Bân lần nữa, tính ra đây đã là lần thứ tư hai người hẹn hò vụng trộm rồi.
Ban đầu sợ nhà họ Tào coi thường nhà mình, Yêu ca nhi liền nghĩ ra một kế liều lĩnh. Y canh lúc Tào Bân tan học về, giả vờ trẹo chân trên con đường nhỏ cạnh học đường. Vốn dĩ Yêu ca nhi có diện mạo không tệ, lại cố làm ra vẻ yếu đuối, ánh mắt mơ màng như có tư vị, thế là liền câu dẫn được Tào Bân.
Lúc đầu Tào Bân còn giả bộ đứng đắn, không chịu động chạm gì, nhưng sau vài lần gặp gỡ, hai người cũng khó lòng kiềm chế, rồi thầm hứa trọn đời với nhau.
Có điều, giờ đã lén lút qua lại đến lần thứ tư, vậy mà Tào Bân vẫn chưa nhắc gì đến chuyện sang nhà dạm ngõ. Tối qua, Yêu ca nhi vừa mới định hỏi thì Tào Bân đã tìm cớ lảng đi, rồi lại dụ dỗ y lên giường.
“Chưa đâu mẹ, con cũng sốt ruột lắm.”
Lâm thị kể lại chuyện vừa thấy hôm nay: “Ngươi có biết không, Khê ca nhi nhà họ Diệp đã có người đến cầu hôn rồi đấy.”
Lần này đến lượt Yêu ca nhi sửng sốt, cau mày không tin: “Chắc mẹ nghe nhầm rồi, cái thằng xấu xí đó, mặt mũi bị bỏng thế kia, ai mà chịu cưới nó chứ.”
Lâm thị trừng mắt: “Ta tận mắt thấy ở đầu thôn đấy! Người đến cầu hôn là cái gã ngoại lai sống ở sườn núi, Lâm Tướng Sơn ấy, còn dẫn bà mối đi cùng, xách đầy sính lễ nào là gà, vịt, vải vóc, điểm tâm… tiền sính lễ chắc cũng không ít đâu. Nhà họ Diệp hôm nay nở mày nở mặt lắm.”
Yêu ca nhi vẫn không chịu tin, bĩu môi: “Mẹ đừng gạt con, cái gã đó lẽ nào không biết mặt mũi Diệp Khê thế nào mà còn chịu bỏ tiền cưới nó?”
Lâm thị nói: “Đừng có không tin, cả thôn Sơn Tú ai mà chẳng biết chuyện rồi. Chính miệng Lâm Tướng Sơn nói trước mặt mọi người đấy, rằng hắn không để ý Khê ca nhi có bị bỏng mặt hay không, chỉ muốn cưới về để sống cho tử tế. Còn sợ chậm chân thì lỡ mất người, cứ thế mà đòi cưới cho bằng được. Nhà họ Diệp cũng gật đầu đồng ý rồi, giờ chỉ còn đợi thầy xem ngày tốt là thành thân thôi.”
Yêu ca nhi nghe xong thì ghen ghét dữ dội, Diệp Khê dựa vào cái gì mà lại vượt mặt y, mấy bữa trước y còn cười nhạo cậu ta là chẳng ai thèm lấy, vậy mà bây giờ đã có người đến cầu hôn, lại còn làm cho cả thôn xôn xao. Còn chuyện giữa mình với nhà họ Tào thì chẳng có động tĩnh gì, nếu cứ để thế này, chẳng phải y lại thành trò cười hay sao.
Không được, y phải đi thúc giục Tào Bân cho bằng được, chẳng lẽ gã ta chiếm thân y rồi còn định quỵt chắc!
Hết chương 19.